Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 117

Thứ hai tuần này, Bắc Thành đón trận tuyết đầu mùa đông năm nay, tòa nhà Tinh Diệu cũng chính thức hoàn thành vào ngày này. Hạ Vãn Chi không quan tâm gì khác, cô chỉ quan tâm đến phòng làm việc của mình và khu vườn trên không bên cạnh phòng làm việc.

Khu vườn trên không này là lãnh địa riêng của Tạ Kỳ Diên, không mở cửa cho bên ngoài.

Hạ Vãn Chi vẫn luôn thắc mắc động cơ Tạ Kỳ Diên mua lại tòa nhà này là gì, chuyện của giới tư bản cô không hiểu, nên ban đầu chỉ đơn thuần nghĩ anh nhắm vào tiền, dù sao thì biến tòa nhà Tinh Diệu thành trung tâm mua sắm chắc chắn có lời.

Nhưng xem ra bây giờ, việc xây dựng khu vườn trên không mới là điều anh quan tâm nhất.

Nơi này không mở cửa cho bên ngoài, anh coi đây là không gian riêng tư của mình.

Như một loại chấp niệm.

Anh bắt buộc phải xây một khu vườn trên không.

Giống như trước đây cô bắt buộc phải giữ lại phòng làm việc của mình.

Hạ Vãn Chi biết trong lòng anh ẩn giấu rất nhiều chuyện, cũng biết tính cách của anh, anh không nói, vậy thì cô tự mình hỏi.

Tập đoàn Tạ thị cách chỗ cô không xa, chỉ cần Hạ Vãn Chi ở đó là Tạ Kỳ Diên lại lo lắng trong lòng, nhất là khi nghĩ đến cơ thể cô yếu ớt hay ốm vặt.

Vì lo lắng nên người liền đến.

Còn chưa kịp hỏi han vài câu thì Hạ Vãn Chi đã lên tiếng hỏi chuyện khu vườn trên không.

Mấy tháng gần đây cô được Tạ Kỳ Diên chăm sóc chu đáo nên không mấy khi ốm, nhưng hôm nay lại không hiểu sao hơi cảm, chắc là do tuyết rơi, gió lạnh thổi qua.

Giọng mũi cô hơi nặng, Tạ Kỳ Diên nghe thấy hơi cau mày, nghĩ đến trước đây cô ốm là ốm cả nửa tháng, đưa tay sờ trán cô thử nhiệt độ lại bị Hạ Vãn Chi kéo xuống.

“Chỉ là cảm nhẹ thôi, không đến nỗi sốt đâu.” Hạ Vãn Chi biết anh lo lắng điều gì, cười với anh tỏ vẻ tinh thần mình không tệ, sau đó lại tiếp tục truy hỏi, “Chuyện khu vườn không nói cho em biết được sao?”

“Không phải.” Tạ Kỳ Diên lật tay nắm lấy tay cô đứng dậy, đẩy cửa phòng làm việc đi về phía khu vườn trên không vừa mới xây xong, “Sớm muộn gì cũng phải nói với em.”

Khu vườn trên không bốn bề trống trải, vẫn chưa hoàn toàn xong xuôi, anh chỉ đưa Hạ Vãn Chi đứng nhìn vào bên trong qua một lớp cửa kính.

Hai ngày nay, những người làm vườn được mời đến đã lần lượt chuyển rất nhiều loại hoa giống khác nhau vào trồng, bây giờ trông rất xanh tốt, nếu sau này trăm hoa đua nở, khu vườn trên không này có lẽ sẽ trở thành tiên cảnh nhân gian.

Hai người đứng bên nhau, Tạ Kỳ Diên bất chợt đứng ra sau lưng cô, cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, vòng tay ôm trọn lấy cô vào lòng.


Hạ Vãn Chi định quay lại nhìn thì bị anh đưa tay giữ lấy hai má, không cho quay đầu: “Đừng nhìn anh.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Chắc là liên quan đến mẹ anh rồi.

Không xem thì không xem vậy.

Hạ Vãn Chi mím môi, vô cùng bao dung với Tạ Kỳ Diên yếu đuối.

Hai tay bị Tạ Kỳ Diên bao bọc, cơ thể cũng được che chở, hơi ấm liên tục truyền đến, Hạ Vãn Chi chỉ cảm thấy ấm áp.

Nước tẩy trang
Một lát sau, mới nghe Tạ Kỳ Diên từ từ kể.

“Khu vườn trên không này, là xây cho bà cố và mẹ anh.”

“Từ nhỏ Mẹ anh đã sống nương tựa vào bà nội, cũng chính là bà cố của anh. Bà cố là người trồng hoa, mẹ anh chịu ảnh hưởng sâu sắc nên cũng thích hoa cỏ, hồi nhỏ gia đình anh sống ở một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, nhà cửa tuy đơn sơ nhưng sân vườn rộng rãi, trồng đầy hoa cỏ.”

“Toàn bộ sân vườn đều do mẹ anh thiết kế. Bà là nhà thiết kế cảnh quan, cũng là niềm tự hào của bà cố anh. Hồi nhỏ nghe họ nói chuyện, mẹ anh hứa sẽ thiết kế một khu vườn trên không cho bà cố, đó là nguyện vọng lớn nhất của bà.”

“Nhưng năm anh 5 tuổi, vừa qua tết bà cố liền mất.”

Giọng Tạ Kỳ Diên hơi nghẹn lại: “Bà cố tuổi đã cao, mất trong lúc ngủ, lặng lẽ ra đi, không hề có dấu hiệu báo trước.”


“Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện không tốt, bà cố mất, mẹ anh đau buồn rất lâu, khó khăn lắm mới vượt qua được, vậy mà Tạ Thiên Tề lại nói dối là đi công tác mấy tháng không về. Sau đó, mẹ anh dẫn anh đến Bắc Thành, nhưng rồi anh ở lại đây, còn mẹ thì bặt vô âm tín.”

Tạ Kỳ Diên chỉ nói đến đây rồi lại chuyển chủ đề, giải thích: “Nguyện vọng mẹ anh chưa hoàn thành, anh muốn thay bà hoàn thành. Bao nhiêu năm nay anh chưa từng làm gì cho bà, ngày nào đó nếu bà trở về tìm anh, nhìn thấy khu vườn được thiết kế riêng cho bà và bà cố, chắc bà sẽ vui.”

Còn việc chọn tòa nhà Tinh Diệu, là vì vừa hay phù hợp.

Mua lại tòa nhà Tinh Diệu vốn dĩ là kế hoạch kinh doanh, lúc đó khảo sát nơi này, bất ngờ thấy phong cảnh vị trí đều không tệ, thế là liền nảy sinh ý định tạm thời cho người sửa thành khu vườn trên không.

Hạ Vãn Chi im lặng nghe xong, bàn tay bị Tạ Kỳ Diên bao bọc không biết từ lúc nào đã đổi thành cô bao bọc anh.

“Sẽ, sẽ có ngày đó.” Hạ Vãn Chi cầu nguyện, cầu nguyện ông trời có thể nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

Tạ Kỳ Diên chỉ cười một tiếng, cằm cọ vào mái tóc mềm mại của cô: “Anh sẽ tìm được bà ấy.”

Sắp rồi.

Anh nhất định sẽ tìm được Diêu Cầm.

Chắc chắn.

Bức chân dung của Diêu Cầm, Hạ Vãn Chi đã vẽ xong toàn bộ. Công việc nhẹ nhõm hơn nhưng trong lòng lại trở nên nặng trĩu.

Năm nay sắp kết thúc rồi, cô không muốn vẽ thêm bức nào nữa.

Cô hy vọng năm sau Tạ Kỳ Diên nhìn thấy không phải là bức chân dung của Diêu Cầm mà là Diêu Cầm thật sự, biết cười biết nói.

Tạ Kỳ Diên tranh thủ giờ nghỉ trưa qua một chuyến, lúc này nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ phải về công ty làm việc, lúc rời đi không yên tâm áp sát mặt Hạ Vãn Chi, lần nữa xác nhận nhiệt độ cơ thể cô bình thường rồi mới yên tâm rời đi.

Hạ Vãn Chi liên tục đảm bảo mình sẽ không sốt.

Cô hiểu rõ cơ thể mình nhất, mỗi năm mùa đông đều bị cảm cúm liên tục, cô đã quen rồi.

Năm nay coi như tốt rồi, đến cuối tháng 12 mới ốm một lần.


“Chị, uống thuốc đi.” Trúc Tử pha sẵn thuốc cảm đưa cho cô.

Hạ Vãn Chi nhận lấy uống một hơi cạn sạch, mấy ngày gần đây không bận lắm, lúc này cô rảnh rỗi liền nghĩ đến phòng trưng bày dọn dẹp lại những bức tranh cũ.

Những bức tranh này được bảo quản rất tốt, chỉ dính một chút bụi mỏng, nhưng dọn dẹp lại mất cả buổi chiều vẫn chưa xong.

Vèo một cái đã đến giờ, nghĩ đến Tạ Kỳ Diên tan làm sẽ tiện đường đến đón cô về nhà, cô liền dọn dẹp qua loa.

Điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của Tạ Kỳ Diên, cô tưởng anh bảo cô xuống, nào ngờ anh mở miệng đã xin lỗi, sau đó giọng nói trầm trầm nói phải đến bệnh viện tâm thần Bắc Thành một chuyến.

Hạ Vãn Chi vội vàng lên tiếng: “Anh đưa em theo đi.”

Bên kia im lặng vài giây.

Hạ Vãn Chi không muốn anh một mình gánh vác, miệng nhanh nhảu: ” Sau này mẹ anh cũng là mẹ em, em cùng anh đi tìm mẹ có gì không đúng sao?”

Tạ Kỳ Diên hiếm khi trong tình huống thế này vẫn bật cười: “Được, anh đến đón em.”

Cúp điện thoại, Hạ Vãn Chi liếc nhìn Trúc Tử đang cười trộm bên cạnh.

“Chị ơi, phòng làm việc của chúng ta sắp có ông chủ rồi phải không?” Trúc Tử cười trêu chọc.

Hạ Vãn Chi lườm cô một cái, không thèm để ý.

Cô là bà chủ phòng làm việc, Tạ Kỳ Diên chẳng phải là ông chủ sao.

Trúc Tử chỉ nghĩ thôi cũng vui, đã bắt đầu tính toán khi nào có thể ăn tiệc cưới.

Trên đường đến bệnh viện tâm thần, Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên ngồi ở ghế sau, Dư Phi chịu trách nhiệm lái xe, Hoắc Dương thì ngồi ở ghế phụ báo cáo công việc.

Rõ ràng là đi gặp Hầu Mộng Thu nhưng lại toàn nói chuyện về đứa con trai mất tích của Hầu Mộng Thu.


Tạ Kỳ Diên tháo kính day day sống mũi, chỉ từ từ nói một câu: “Tạ Án có về hay không không quan trọng, cứ theo dõi người này, bên Hầu Mộng Thu rút bớt người, cho ông ta cơ hội tiếp cận Hầu Mộng Thu.”

Chỉ cần họ gặp nhau, Tạ Kỳ Diên không sợ không nắm được bằng chứng của Hầu Mộng Thu.

Tạ Án là điểm yếu của Hầu Mộng Thu,

Cũng là con bài của Tạ Kỳ Diên.

Bình Luận (0)
Comment