Sau Tết Nguyên Đán là một khởi đầu mới, Tạ Kỳ Diên gần đây gần như đều bận rộn với dự án hợp tác với nước ngoài, đi công tác hai ngày về rồi lại tiếp tục bận rộn với chuyện của công ty giải trí mới niêm yết.
Công ty mới tên là Giải Trí Duyệt Hạ.
Sợ người khác không biết anh thích Hạ Vãn Chi vậy.
Mỗi lần bị trêu chọc, Hạ Vãn Chi đều không nhịn được mắng thầm một câu: Tạ Kỳ Diên, anh thật hết thuốc chữa.
Người này đúng là một kẻ si tình chính hiệu.
“Anh mở công ty giải trí sao lại dính líu đến em…” Gần đây lướt tin tức giải trí toàn là về Giải Trí Duyệt Hạ, cư dân mạng không biết ý nghĩa của cái tên này, nhưng cô biết, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy hơi ngượng.
Điều này khác gì tuyên bố với cả thế giới là “Tôi yêu cô ấy” đâu?
Tạ Kỳ Diên tháo kính ra, vì quá bận rộn nên mắt thâm quầng, day day trán, Tạ Kỳ Diên đưa tay ôm lấy Hạ Vãn Chi, giọng điệu mang theo ý cười: “Anh hy vọng cô giáo Hoàn Tử có thể xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của anh dưới mọi hình thức.”
Hạ Vãn Chi nghẹn lời: “…”
Si tình thì si tình, nói nhiều lời văn vẻ làm gì.
“Những người khác trong nhà họ Tạ đều biết?”
Tạ Kỳ Diên hùng hồn: “Chuyện của anh không liên quan đến họ.”
Hạ Vãn Chi tức giận: “Hai nhà chú hai chú ba chắc chắn sẽ nói xấu sau lưng em là thèm muốn tài sản nhà họ Tạ các anh.”
“Công chúa nhỏ nhà Becker không thèm để ý đến chút tài sản này của nhà họ Tạ.” Tạ Kỳ Diên nhếch môi cười, “Họ chỉ nói xấu là anh thèm muốn em thôi.”
Hạ Vãn Chi nắm lấy cánh tay anh, hung dữ chất vấn: “Thèm muốn em thì sao?”
“Em là vô giá, cưới em, dâng cả Tạ thị cũng không đủ.” Tạ Kỳ Diên dịu dàng nắm lấy một lọn tóc của cô quấn quanh đầu ngón tay, mềm mại, không nỡ buông.
Gần đây kỹ năng nói lời yêu thương của Tạ Kỳ Diên tiến bộ không ít, Hạ Vãn Chi nghe thấy nín cười, cuối cùng không nín được mới dúi đầu vào vai Tạ Kỳ Diên cười.
Tạ Kỳ Diên mặc cho cô cười, đợi cô cười đủ rồi mới nắm lấy người hôn, hôn xong lại âm thầm đi giải quyết phản ứng sin,h lý của mình.
Hạ Vãn Chi quay đầu nhìn bóng lưng anh đi vào phòng vệ sinh, xoa xoa vết hằn trên xương quai xanh, cầm điện thoại bí mật hỏi bà Rose tiến độ.
Rose: [Yên tâm bảo bối, mẹ đã ra tay thì chắc chắn thành công!]
Hạ Vãn Chi: [Con muốn nghe trọng điểm cơ, mẹ yêu của con!]
Rose lập tức gửi trọng điểm qua: [Ngày mai có thể đến tay con rồi.]
Hạ Vãn Chi bỗng dưng căng thẳng, hít một hơi thật sâu: [Có mẹ là phúc khí của con!]
Rose cũng theo đó mà kích động khôn nguôi: [Mẹ chúc con ôm được mỹ nam về!]
Hai mẹ con thông đồng với nhau, trời biết đất biết mẹ biết con biết, những người khác hoàn toàn không biết.
Acnes
Cũng không phải Hạ Vãn Chi cố ý giấu những người khác, mà là chuyện bất ngờ như vậy thích hợp để cho họ một bất ngờ lớn.
Quan trọng nhất, bà Rose sẽ không nói hai lời mà ủng hộ cô, những người khác nếu biết được chắc sẽ không để cô chủ động làm chuyện này.
Hạ Vãn Chi có kế hoạch riêng của mình.
Hai ngày trước dũng cảm nhắn tin cho bà Rose nói muốn cho Tạ Kỳ Diên một mái nhà, cô còn chưa giải thích cụ thể, bà Rose đã gửi một biểu tượng cảm xúc giơ hai tay tán thành.
Hạ Vãn Chi là con gái cưng của Rose.
Cô nghĩ gì, người mẹ này đều biết và ủng hộ một trăm phần trăm.
Hạ Vãn Chi tắt màn hình điện thoại, tay phải từ từ đặt lên vị trí trái tim, cảm nhận nhịp tim ở đó đập ngày càng mạnh.
–
Mọi việc đã chuẩn bị xong vào ngày lễ Lạp Bát, ngày này có tục lệ ăn cháo Lạp Bát, Tạ Kỳ Diên về nhà sớm hơn thường lệ, nấu một nồi cháo Lạp Bát nóng hổi cùng Hạ Vãn Chi đón tiết khí này.
“Hôm nay là sinh nhật chị Tê Nguyệt, cả nhà họ Khương tụ tập ăn cháo Lạp Bát chúc mừng sinh nhật, Khương Bách Xuyên muốn đưa Vân Lệ qua nhưng Vân Lệ nhát gan không dám đi.” Hạ Vãn Chi kể chuyện say sưa, nghĩ đến Vân Lệ có ý mà không có gan, đành phải trốn đến chỗ mình than vãn nửa ngày liền lại muốn cười.
Nói đến đây, Hạ Vãn Chi bắt đầu dò xét: “Lúc anh về nhà với em tâm trạng thế nào?”
Tạ Kỳ Diên cố gắng nhớ lại cảm giác lúc đó: “Kích động?”
Mắt Hạ Vãn Chi sáng long lanh, đợi một lúc không thấy anh nói gì thêm, bắt đầu nghi ngờ anh: “Chỉ vậy thôi à?”
“Phấn khích, căng thẳng.” Tạ Kỳ Diên giơ tay lau khóe miệng Hạ Vãn Chi, khẽ cười, “Nhưng không nhát gan.”
Hạ Vãn Chi khẽ hừ: “Đàn ông đàn bà khác nhau.”
“Ừm.” Tạ Kỳ Diên gật đầu phụ họa, “Dù sao cũng là anh đi cướp con gái của bố vợ.”
Hạ Vãn Chi nghe mà muốn cười: “Anh định nói Vân Lệ nếu đến nhà họ Khương là vào hang sói à?”
Tạ Kỳ Diên thuận theo: “Đây là em nói đó.”
Hạ Vãn Chi: “…”
“Tại sao lại nói chuyện người khác?” Tạ Kỳ Diên ăn xong lau miệng, nghiêm túc nhìn Hạ Vãn Chi, một lời nói trúng tim đen, “Cô giáo Hoàn Tử, em đang căng thẳng chuyện gì?”
Chỉ khi căng thẳng Hạ Vãn Chi mới nói chuyện linh tinh.
Cô dùng bữa chưa bao giờ chủ động nói chuyện, trừ khi có người bắt chuyện với cô trước.
Nhưng Hạ Vãn Chi tối nay, từ lúc ngồi xuống, ánh mắt và biểu cảm đều không đúng, từng lời nói hành động đều là sơ hở.
Hạ Vãn Chi ăn một ngụm cháo, giả vờ bình tĩnh nhìn vào mắt Tạ Kỳ Diên: “Ai căng thẳng chứ, anh mới căng thẳng…”
“Có chuyện gì giấu anh à?” Tạ Kỳ Diên từ từ dụ dỗ, “Ngoan ngoãn đi, nói ra anh đảm bảo không giận.”
Đoán được không thoát khỏi mắt anh, Hạ Vãn Chi dứt khoát không giả vờ nữa, vui vẻ từ từ chuyên tâm ăn cháo: “Lát nữa nói với anh.”
Tạ Kỳ Diên: “…”
Bị khơi dậy sự tò mò, lần này người không bình tĩnh lại là anh.
Lần đầu tiên Tạ Kỳ Diên cảm thấy mười phút dài vô cùng, đợi Hạ Vãn Chi ăn xong, anh với tốc độ nhanh nhất dọn dẹp bát đũa, lúc vào bếp thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi xem có hành động gì khác không.
Hạ Vãn Chi bị vẻ mặt nghi thần nghi quỷ của anh làm cho vui vẻ.
Hạ Trường Sinh ngồi xổm dưới chân cọ cọ, Hạ Vãn Chi ôm nó lên, mày mắt cong cong nói nhỏ với nó: “Trường Sinh, gọi mẹ.”
“Meo…” Giọng mèo già hơi khàn, Hạ Vãn Chi nghe thấy trong lòng vui vẻ, hốc mắt lại hơi ửng hồng.
“Hứa với mẹ, phải khỏe mạnh nhé.” Hạ Vãn Chi khẽ nói với Trường Sinh.
“Nói gì vậy?” Tạ Kỳ Diên lau sạch tay đi tới.
Hạ Vãn Chi đặt Trường Sinh vào lòng anh, ra lệnh: “Em về phòng thay quần áo, lát nữa chúng ta đến phòng làm việc một chuyến.”
Điện thoại đặt bên cạnh sofa liên tục có tin nhắn, Tạ Kỳ Diên nhìn cô bí ẩn cầm điện thoại về phòng, không hiểu gì nhìn Trường Sinh trừng mắt: “Mẹ mày nói gì với mày vậy?”
Trường Sinh kêu “meo” một tiếng, móng vuốt ấn vào ngực anh, mắt trở nên sáng ngời, dường như muốn nói cho anh biết hành động tối nay của Hạ Vãn Chi.
Tạ Kỳ Diên không hiểu.
“Lạ thật, Hạ Trường Sinh mày lại chịu để ý đến tao cơ đấy.”
Tạ Kỳ Diên l**m môi, càng lúc càng không hiểu Hạ Vãn Chi định làm gì.