Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 131

Ngày hai tháng này, cũng chính là tuần trước.

Là ngày kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên.

Ngày hôm đó Tạ Kỳ Diên tặng cô một bó hoa và một sợi dây chuyền.

Anh không nói rõ gì cả, chỉ đơn giản bày tỏ niềm vui trong lòng, Hạ Vãn Chi liền tưởng anh vui vì trúng thầu và công ty giải trí Duyệt Hạ niêm yết.


Trong phần bình luận có người hỏi về con mèo trong avatar của Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên liền trả lời từng người một —

Tên là Trường Sinh.

Mang họ của cô ấy.

Con trai của chúng tôi.

Mười bốn tuổi rồi.

Hồi nhỏ trộm từ chỗ cô ấy.

Phần bình luận xôn xao, hóng chuyện tình yêu thanh mai trúc mã của họ.

Nhưng Tạ Kỳ Diên lại giải thích về chuyện thanh mai trúc mã —

Không phải thanh mai trúc mã, chúng tôi đã xa nhau 14 năm.

Thế là lại có người hỏi anh trộm mèo của Tiểu Hoàn Tử có phải để giữ lại chút kỷ niệm không.

Tạ Kỳ Diên trả lời không phải —

Lúc đó đầu óc có vấn đề.

Hạ Vãn Chi bật cười, cười một hồi nước mắt lại chảy ròng ròng.

Lướt Weibo đến cuối cùng, ngoài việc nhớ lại sự ngọt ngào của hơn 100 ngày yêu nhau, Hạ Vãn Chi cảm nhận được nhiều hơn là tình yêu của Tạ Kỳ Diên dành cho mình.

Tạ Kỳ Diên thật sự rất yêu cô.

Cô luôn biết điều đó.

Nhưng đến tận giây phút này, cô mới hiểu rằng tình yêu anh dành cho cô không chỉ nhiều như cô tưởng, mà là hơn thế rất nhiều, rất rất nhiều, nhiều đến vô tận.

Hạ Vãn Chi lau nước mắt, thấy Trúc Tử đưa khăn giấy qua, cô nhận lấy rồi chậm rãi lau mắt, đột nhiên lại bật cười.


Cuộc đối thoại của Khương Hữu Dung và Hạ Vãn Chi, Trúc Tử vừa rồi đều nghe thấy. Lúc này vừa thoát ra khỏi Weibo của Tạ Kỳ Diên, ôm tim với vẻ mặt kinh ngạc: “Hóa ra tình yêu là như vậy, chị ơi, em thật không ngờ Tạ tổng yêu chị lại như vậy.”

Siêu sale bách hóa
“Ừ, được yêu anh ấy là may mắn cả đời của chị.” Hạ Vãn Chi hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi đến trước cửa sổ kính đứng một lúc.

Hôm nay trời nắng đẹp, vạn vật đáng yêu.

Cô bỗng dưng rất muốn gặp Tạ Kỳ Diên.

“Trúc Tử, đưa chị đi tìm Tạ Kỳ Diên, chị…”

Lời nói trong miệng dừng lại khi nhìn thấy Tạ Kỳ Diên.

Trúc Tử cười hì hì trêu chọc: “Mộ Hạ  – Hoàn Tử của chúng ta thật là tâm linh tương thông, Mộ Hạ mau vào ngồi, Tiểu Hoàn Tử của chúng tôi đích thân chiêu đãi ngài.”

Phía sau Tạ Kỳ Diên còn có Dư Phi đi theo hóng chuyện, Trúc Tử lập tức bước tới kéo anh ta ra ngoài: “Không nên nhìn, mau đi đi.”

Dư Phi kêu “ê ê ê” mấy tiếng, không thoát khỏi tay Trúc Tử đang khoác tay mình, đành phải dùng miệng phản kháng: “Sao lại không nên nhìn chứ, con gái con đứa sao lại thô lỗ như vậy, cô…”

Vừa bị kéo đi vừa tò mò ngoái đầu lại nhìn, nhưng khi thấy rõ “không nên nhìn” là gì, Dư Phi lập tức quay đầu đi, nuốt lại câu chưa kịp nói—

Tạ Kỳ Diên đứng nguyên tại chỗ, Hạ Vãn Chi sải bước lao về phía anh, hai tay vòng chuẩn xác lên cổ anh, trao cho anh một nụ hôn sâu nồng cháy như dâng hiến.

Hôn nồng nhiệt, hôn say đắm.

Nhìn thấy Dư Phi đột nhiên im lặng, Trúc Tử khịt mũi: “Đã bảo không nên nhìn rồi mà.”

Tính cách của sếp nhà mình, Trúc Tử hiểu rõ nhất.

Tình đến sâu đậm, muốn chạy như bay đến gặp người mình muốn gặp, và lúc này, người mình muốn gặp lại đến trước mặt bạn một bước.

Giống như trong phim vậy.

Nữ chính lúc này sẽ rung động mãnh liệt.

Không chỉ động lòng mà còn đ*ng tình.

Dư Phi tuy thích hóng chuyện nhưng cũng không có gan trộm nhìn sếp và bà chủ nhà mình thân mật, sờ sờ mũi bắt chuyện với Trúc Tử: “Cô tuổi không lớn, không ngờ mắt nhìn cũng khá đấy.”

Trúc Tử khịt mũi: “Anh tuổi khá lớn mà mắt cũng kém.”

Dư Phi trừng mắt: “Tôi mới 26!”

Trúc Tử lười đáp lại.

“Cô trợ lý này thật là vô lễ…”

Đến cửa khu vườn trên không, Trúc Tử ngẩng đầu nhìn khung cảnh khu vườn qua cửa kính, ánh mắt hạ xuống, liếc thấy cánh hoa đầy đất và trái tim, bỗng dưng véo mạnh vào tay Dư Phi.

Dư Phi kêu như heo.

Theo ánh mắt của Trúc Tử nhìn sang, buột miệng: “Má ơi ——”

Liên tưởng đến nội dung Weibo mới nhất, hai người nhìn nhau, bỗng dưng hiểu ra.


“Sếp nhà cô dũng cảm thật.” Dư Phi giơ ngón tay cái.

“Hai người này, đúng là trời sinh một cặp.” Trúc Tử kinh ngạc khôn nguôi.

Một người lén mở Weibo ghi lại nhật ký tình yêu.

Một người vì tình yêu chủ động cầu hôn.

Tình yêu đích thực vô địch.

Trong phòng làm việc, Tạ Kỳ Diên để mặc cho Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng cắn m.út, sau đó lại phản khách làm chủ, cạy mở môi cô để nắm quyền chủ động.

Lông mi Hạ Vãn Chi hơi ướt, phối hợp theo nhịp điệu của anh.

Cho đến khi nụ hôn mãnh liệt chuyển thành triền miên dịu dàng, cô níu lấy vai anh, để mặc anh hôn lên mắt mình.

“Không sợ bị người ta nhìn thấy à?” Tạ Kỳ Diên trêu chọc.

“Nhìn thì nhìn đi, bây giờ ai cũng biết anh mở Weibo khoe ân ái, nội dung Weibo của anh rõ ràng như vậy, chắc người trong giới quen biết hai chúng ta đều đoán được Mộ Hạ là anh…”

Tạ Kỳ Diên ho nhẹ: “Anh không ngờ lại lan truyền như vậy.”

Hạ Vãn Chi nhón chân cắn nhẹ môi dưới của anh: “Trước đây anh không nói với em Weibo của anh là công khai.”

Tạ Kỳ Diên chột dạ.

“Nếu biết Weibo của anh là công khai, lần trước em đã nên đường hoàng xem, cũng không đến nỗi hôm nay mới biết anh như vậy…”

Má Hạ Vãn Chi nóng bừng, những lời sau đó ngượng ngùng không nói ra được, dúi đầu vào lòng anh khẽ hừ một tiếng.

“Như vậy là sao? Đàn ông không được có chút bí mật nhỏ à?” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi khàn, ánh mắt đầy dịu dàng, cười xoa đầu cô, “Nếu anh biết cô giáo Hoàn Tử của chúng ta xem Weibo của anh sẽ nhiệt tình như vậy, đáng lẽ anh nên cho em xem sớm hơn.”

Hạ Vãn Chi hít hít mũi, vòng tay ôm eo anh càng siết chặt hơn.


“Tạ Kỳ Diên, ở bên anh, thật tốt.” Hạ Vãn Chi nhắm mắt lại, tham luyến mùi hương trên người anh.

Chỉ cần anh ở đây, cô sẽ cảm thấy an tâm.

Hai người vẫn đang chìm đắm trong mật ngọt, thì Dư Phi bỗng ló mặt vào.

Hạ Vãn Chi nhìn thấy, buông vòng tay ra, chọc chọc Tạ Kỳ Diên bảo anh quay lại nhìn.

Tạ Kỳ Diên không hài lòng liếc nhìn Dư Phi.

Dư Phi trong lòng cũng không muốn làm phiền đôi trẻ, nhưng hết cách, phải báo cáo tin tức: “Khương tổng bấm thích bình luận của anh, bị cư dân mạng moi ra, vô tình tiết lộ thân phận tổng giám đốc Tạ thị của anh.”

Tạ Kỳ Diên: “…”

Chưa kịp hỏi rõ, Khương Bách Xuyên đích thân gọi điện đến nhận tội: “Anh bạn, cậu nghe tôi giải thích, tôi quên chuyển tài khoản Weibo phụ…”

“Nói trọng điểm.” Tạ Kỳ Diên vẫn chưa biết tình hình cụ thể.

Khương Bách Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, tôi dùng tài khoản Weibo chính bấm thích cho cậu một cái.”

Tài khoản Weibo chính đã xác thực thân phận tổng giám đốc Khương thị của anh.

Bấm thích chưa đủ, ấy thế mà anh ta còn bình luận một câu ——

Sợi dây chuyền mà mấy anh em nhường cho cậu không tham gia đấu giá đó nếu không dùng đến, bán lại cho tôi được không?

Mặc dù bình luận sau đó đã bị xóa.

Nhưng đã bị cư dân mạng nhanh tay chụp màn hình lại.

Cư dân mạng thời nay rất thông minh, đoán ra Mộ Hạ và Khương Bách Xuyên quan hệ không tầm thường, lập tức moi ra Mộ Hạ chính là Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên: “…”

Bình Luận (0)
Comment