“Còn hơn một tuần nữa là đến đêm tiểu niên, ta với bà ngoại con bàn bạc xong rồi, ông nội con nếu không đến được, vậy thì lúc đó chúng ta sẽ bay một chuyến đến Bắc Thành, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đón tiểu niên, tiện thể chốt luôn hôn sự của hai đứa.”
(“Đêm Tiểu Niên” là một khái niệm trong văn hóa Trung Quốc, dùng để chỉ đêm trước đêm giao thừa)
Chuyện Hạ Vãn Chi cầu hôn anh, cả nhà đều biết, Rose còn là người giúp đặt làm nhẫn, bà hiểu sự vội vàng của con gái mình, cũng ủng hộ quyết định của con gái.
Sáng nay cả nhà nói chuyện vui vẻ với Tạ Kỳ Diên, Kiều Thù và Chalide lúc xem Weibo trong lòng đã công nhận anh là cháu rể rồi.
Hạ Vĩnh Thanh tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cuối cùng người thật sự đồng ý hôn sự lại là Hạ Vĩnh Thanh.
Tạ Kỳ Diên mang sính lễ đến không phải là để dạm ngõ mà là muốn nhận được sự chấp thuận và đồng ý của bốn vị trưởng bối. Chỉ khi có được sự đồng ý anh mới có thể làm những việc mình muốn làm.
Chuyện cần làm hôm nay đã được định sẵn từ lâu, còn sớm hơn cả lúc Hạ Vãn Chi cầu hôn anh.
Báo cáo xong, nhận được sự chấp thuận, anh có thể cầu hôn Hạ Vãn Chi.
Nhưng Hạ Vãn Chi đã nhanh hơn anh một bước.
Nhưng cũng chính vì vậy, hôm nay anh mới thuận lợi.
Trên con đường dẫn đến tương lai này, không chỉ một mình anh cố gắng, Hạ Vãn Chi cũng đang cố gắng.
Hốc mắt Tạ Kỳ Diên hơi ửng hồng, gật đầu cảm ơn Rose.
Rose bật cười: “Cảm ơn mẹ làm gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn chính con và Tiểu Hoàn Tử, cảm ơn con yêu nó, cũng cảm ơn nó yêu con.”
Muốn cảm ơn thì cảm ơn họ đã đồng lòng, cảm ơn họ yêu nhau, cảm ơn sự hy sinh của họ dành cho nhau.
Họ mới ở bên nhau chưa đầy nửa năm, hôn sự này, nếu thiếu đi sự cố gắng của một trong hai người thì không thể nào thành công trong ngày hôm nay.
“Chuyện xong rồi thì ngày mai mau về đi, con bé đó nhắn tin cho mẹ bảo mau trả con về, thời tiết lạnh, con vào nhà sớm đi, đừng để bị cảm lạnh.” Rose vỗ vai anh, đưa nước nóng vào tay anh rồi rời đi.
Tạ Kỳ Diên chỉ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt cười, cười một hồi, hốc mắt dần ươn ướt.
Anh không chỉ có Hạ Vãn Chi.
Anh còn có gia đình, có một mái nhà.
–
Ngày Tạ Kỳ Diên về nước, Hạ Vãn Chi đích thân ra sân bay đón, người lái xe là Dư Phi, vẻ mặt hai người đều lộ rõ sự mong đợi và phấn khích.
Hạ Vãn Chi vui vì sắp được gặp bạn trai.
Dư Phi thì vui vì mong đợi tiền thưởng, tuy không biết tại sao Hoắc Dương lại dự đoán sẽ có tiền thưởng, nhưng anh ta tin vào câu “tin thì có, không tin thì không”.
Trong sân bay người đông như kiến, Hạ Vãn Chi xuống xe đi thẳng đến cửa đón, nhìn ngang nhìn dọc tìm bóng dáng Tạ Kỳ Diên.
Hơi thở cô lên xuống, tim đập hơi nhanh.
Shopee tech zone
Từ khi biết anh mang sính lễ đến cầu hôn, từ khi biết người nhà đều đồng ý ủng hộ hôn sự của cô và Tạ Kỳ Diên, từ khi biết đêm tiểu niên bà Rose và mọi người sẽ về nước cùng ông nội Tạ bàn bạc hôn sự, tâm trạng cô cứ bay bổng trên mây.
Sắp cất cánh, sắp bay luôn rồi.
Nhưng so với những điều này, cô càng nhớ Tạ Kỳ Diên, muốn mau chóng gặp bạn trai của mình.
Bạn trai của cô – vị hôn phu của cô.
Rõ ràng mới xa nhau ba ngày vậy mà cô lại cảm thấy như đã xa nhau rất lâu.
Xung quanh người qua lại tấp nập, Hạ Vãn Chi không giỏi định hướng, radar cũng không tốt, cầm điện thoại lên xem giờ, xác nhận Tạ Kỳ Diên giờ này đã xuống máy bay, cô sợ Tạ Kỳ Diên cũng không tìm được mình liền từ bỏ việc tìm kiếm, tìm một chỗ dễ thấy chụp ảnh gửi cho Tạ Kỳ Diên.
Hạ Vãn Chi: [Tạ tổng, bạn gái anh ở đây.]
Tin nhắn gửi đi, Hạ Vãn Chi cất điện thoại vào túi nhìn quanh, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, chỉ là không chú ý phía sau.
“Bạn gái, quay lại —”
Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau, Hạ Vãn Chi nghe thấy vội vàng quay người lại.
Rõ ràng là nên vui, nhưng vừa thấy Tạ Kỳ Diên cô lại sững người, nụ cười còn chưa kịp hiện ra thì khóe môi đã bặm lại, nước mắt đại diện cho nỗi nhớ không biết từ đâu mà rơi xuống tí tách.
Sự ồn ào xung quanh dường như dừng lại vào khoảnh khắc này, Hạ Vãn Chi không nhìn thấy ai, không nghe thấy tiếng động nào.
Trong lòng cô, trong mắt cô, chỉ có Tạ Kỳ Diên trước mắt.
Tạ Kỳ Diên này đã chiến thắng trở về chuẩn bị cưới cô.
Tạ Kỳ Diên buông tay cầm vali, cười dang rộng vòng tay về phía cô, khẽ gật đầu: “Lại đây ôm nào.”
Tiếng cuối vừa dứt, Hạ Vãn Chi bước nhanh về phía anh.
Nơi cô đi qua, gió thổi tung mái tóc.
Khi Hạ Vãn Chi chạy về phía anh, Tạ Kỳ Diên cũng chạy về phía Hạ Vãn Chi, chỉ mất bảy bước, vòng tay dang rộng của anh ôm chặt lấy Hạ Vãn Chi đang lao vào lòng mình.
Hạ Vãn Chi chôn sâu vào lòng anh.
“Tạ Kỳ Diên…” Giọng Hạ Vãn Chi nghẹn ngào.
Tạ Kỳ Diên thì cười xoa đầu cô, xoa lưng cô: “Nhớ anh đến vậy sao, cú va này làm anh lùi lại hẳn ba bước đấy.”
Tạ Kỳ Diên khen cô.
Hạ Vãn Chi nắm chặt tay đấm vào lưng anh hai cái, ôm đủ rồi mới hừ hừ lẩm bẩm: “Anh lừa em nói đi công tác ba ngày, kết quả thì sao, một mình ra tiền tuyến, rất nguy hiểm anh biết không? Lỡ ông Hạ trút giận lên người anh thì sao? Lỡ họ không đồng ý thì sao? Lúc đó anh khóc cũng không có ai ôm!”
Chuyện Mộ Hạ Hoàn Tử nổi tiếng khắp nơi, Hạ Vãn Chi không cần đoán cũng biết bà Rose và mọi người đã biết.
Đây là chuyện tốt, có thể tăng thêm ấn tượng tốt của họ đối với Tạ Kỳ Diên.
Nhưng cô cũng bất an, sợ Hạ Vĩnh Thanh vì cô tự ý cầu hôn mà tức giận.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ để Tạ Kỳ Diên một mình đối mặt với gia đình mình, nhưng Tạ Kỳ Diên lại chọn cách đơn độc chiến đấu.
Lòng bàn tay Tạ Kỳ Diên ôm lấy mặt cô, cười tinh nghịch: “Không phải một mình, anh có mẹ vợ làm hậu thuẫn.”
Có những chuyện cần anh tự mình làm.
Hạ Vãn Chi bảo vệ anh, anh rất vui.
Nhưng Hạ Vĩnh Thanh nhìn con gái cưng của mình thiên vị anh, Hạ Vĩnh Thanh sẽ không vui.
Đó là con gái cưng họ nuôi lớn lại bị anh chiếm mất, Hạ Vĩnh Thanh không vui là đúng.
Tạ Kỳ Diên nghĩ, nếu sau này mình có con gái, có lẽ thái độ của anh cũng sẽ giống hệt Hạ Vĩnh Thanh, thậm chí còn không nể nang tình nghĩa hơn cả Hạ Vĩnh Thanh.
Cho nên trong chuyện này anh cần phải có trách nhiệm, có thành ý, chứ không phải dựa vào sự bảo vệ của Hạ Vãn Chi để nhận được sự chấp thuận của bố vợ tương lai.
Anh cần tự mình chứng minh rằng anh là người đáng để giao phó.
Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được thì anh cũng không xứng làm chồng của Hạ Vãn Chi.
Xung quanh người qua lại tấp nập, họ đứng cùng nhau vô cùng thu hút ánh nhìn, Tạ Kỳ Diên nắm tay cô đan vào nhau, tay kia kéo chiếc vali suýt bị bỏ quên.
Lên xe, ánh mắt Tạ Kỳ Diên lướt qua Dư Phi đang ngồi ở ghế lái.
Dư Phi rút kinh nghiệm, vì tiền thưởng có thể nhận được mà quyết không hé răng nửa lời.
Giây sau, tấm chắn trong xe nâng lên.
Hạ Vãn Chi trong lòng giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Kỳ Diên véo eo nhấc lên đặt ngồi trên người anh.
Xe lăn bánh.