Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 138

Đầu ngón tay cảm nhận được sự mát lạnh quá chân thật, Vân Lệ ngơ ngác nhìn viên kim cương hồng quý hiếm lấp lánh chói lọi cứ thế mà đeo trên tay mình.

Mắt chớp liên tục, Vân Lệ co ngón tay lại, hơi thở từ từ chậm lại.

“Khương tổng đây là… ý gì?” Vân Lệ nhìn Khương Bách Xuyên đang cố gắng uống hết phần canh phổi heo lê tuyết còn lại, năm ngón tay xòe ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương hồng vừa vặn với kích cỡ của mình.

Khóe miệng Khương Bách Xuyên khẽ nhếch lên, nén lại chút căng thẳng trong lòng, cười như không cười: “Nhẫn cầu hôn.”

Xung quanh im lặng như tờ.

Vân Lệ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Lông mi khẽ rung, cô cứ thế nhìn Khương Bách Xuyên, mắt bỗng dưng hơi ươn ướt.

Khương Bách Xuyên ăn xong canh, dọn dẹp hộp cơm, lau miệng rồi uống nửa ly trà nóng, hắng giọng rồi mới giải thích một cách đầy ẩn ý: “Em và Hạ Vãn Chi là chị em tốt, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, anh sợ em không cho anh cơ hội, học theo chiêu của cô ấy cầu hôn anh trước, cho nên anh mới…”

“Anh mơ đẹp quá, ai thèm cầu hôn anh…” Vân Lệ trợn tròn mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận lườm anh một cái.

Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên dù sao cũng ở bên nhau hơn một trăm ngày rồi, lại còn quen biết từ nhỏ, hiểu rõ nhau.

Cô và anh thì mới quen được bao lâu chứ.

Khương Bách Xuyên đón nhận ánh mắt của cô, cười nắm lấy cả hai tay Vân Lệ, trịnh trọng nói: “Anh cầu hôn, anh là người cầu hôn em.”

Vân Lệ vô thức nuốt nước bọt.

Cô sợ anh làm thật.

Nhưng cũng mong đây là sự thật.

Khương Bách Xuyên nhìn cô chăm chú, ghi nhớ từng biểu cảm và hành động của cô.

Tặng nhẫn cho cô chỉ là để thử thái độ của cô đối với chuyện cầu hôn.

Anh trong lòng thì muốn nhưng thời điểm chưa đến, anh sợ Vân Lệ nghĩ anh quá đường đột.

Huống hồ, mẹ của Vân Lệ vẫn còn là một rào cản.

“Khương Bách Xuyên, anh nghiêm túc chứ.” Vân Lệ khẽ nói, không dám nhìn vào mắt anh, cụp mắt xuống nhìn đôi tay đang bị anh nắm chặt, “Lỡ như quen nhau lâu rồi phát hiện chúng ta không hợp, lỡ như em không tốt như anh tưởng tượng, lỡ như em…”

Những lời sau đó bị anh ghé sát vào chặn lại.

Chỉ là môi chạm môi, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, hôn đến mức Vân Lệ lòng dạ xao xuyến.

Cô không từ chối những tiếp xúc thân mật như hôn với anh, ngược lại còn có chút thích cảm giác môi răng quyến luyến này, nhưng khi nụ hôn đó di chuyển đến vị trí khác, toàn thân cô vẫn bất giác kháng cự.


Mắt nhắm chặt, Vân Lệ nhớ lại cảnh tượng bẩn thỉu rất lâu về trước, cắn môi, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

“Không có ‘lỡ như’, anh chỉ cần em.” Khương Bách Xuyên nắm chặt tay cô, không muốn gây áp lực cho cô, cười chuyển chủ đề, “Nhẫn cầu hôn thật sự sẽ không tùy tiện như vậy, đây là quà sinh nhật tặng em.”

Kiếm tiền ngay
Vân Lệ bất giác ngẩng đầu lên, lúc này mới nhớ ra sinh nhật mình sắp đến, bình ổn tâm trạng rồi hít hít mũi: “Quà sinh nhật thì quà sinh nhật, anh còn lấy chuyện cầu hôn ra đùa…”

“Không đùa đâu, nếu không sợ em mắng anh lưu manh, anh còn định bàn luôn chuyện ân ái sau hôn nhân với em rồi.” Giọng Khương Bách Xuyên thoải mái nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, “Em có đồng ý không?”

Vân Lệ đá nhẹ vào bắp chân anh, không muốn trả lời câu hỏi ngượng ngùng này.

Cô muốn.

Nhưng cô sợ.

Dường như cảm nhận được tâm trạng tối nay của cô quá kỳ lạ, mày Khương Bách Xuyên hơi nhíu lại.

Tâm trạng tối nay của Vân Lệ như tàu lượn siêu tốc, lên đến đỉnh điểm rồi lại đột ngột lao xuống, như thể đang chịu đựng một áp lực nào đó không thể nói ra.

Khương Bách Xuyên chắc chắn trong lòng cô ẩn giấu chuyện gì đó.

Trời dần tối, hai người nép vào nhau xem một bộ phim, thời lượng phim là một tiếng hai mươi phút, kết thúc, Khương Bách Xuyên giơ cổ tay lên xem giờ, vẫn chưa định đi.

Vân Lệ xoa xoa chiếc nhẫn kim cương hồng đeo trên ngón áp út, hơi thở hơi không đều, hồn sớm đã không biết bay đi đâu mất.

Nhẫn cầu hôn nên đeo ở ngón giữa.

Còn Khương Bách Xuyên không nghĩ ngợi gì đã đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, ý nghĩa thật sự là gì không cần nói cũng biết.

Cô nhéo nhéo đầu ngón tay, liếc nhìn anh bằng khóe mắt. Lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại thì muốn quay đi nhưng không kịp.


Khương Bách Xuyên tắt máy chiếu, phòng khách hoàn toàn tối sầm.

Hơi thở Vân Lệ bất giác nhanh hơn, lúc Khương Bách Xuyên cúi người qua, cô giơ tay ra chắn giữa hai người.

Khương Bách Xuyên vốn không định hôn cô mà là ôm cả người cô đặt lên đùi mình.

Vân Lệ hoảng hốt, đẩy vai anh: “Khương Bách Xuyên, anh thả em xuống…”

“Nếu đã không thể nói khi bật đèn, thì nói trong bóng tối vậy.” Khương Bách Xuyên véo vào vòng eo thon của cô, khống chế cơ thể đang vặn vẹo của cô, “Vân Lệ, em sợ anh à?”

“Hay là…em đang sợ điều gì khác?”

Động tác giãy giụa lập tức dừng lại, Vân Lệ buông thõng vai, mũi hơi cay cay.

Bình Luận (0)
Comment