Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 14

Ngày hôm sau, Hạ Vãn Chi tỉnh dậy trên giường của Tạ Đàn, nằm ngửa suy nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua.

Từ việc bị Tạ Kỳ Diên xách như gà con xuống xe rồi đến việc anh ta vác cô như bao gạo về phòng Tạ Đàn, Hạ Vãn Chi nhớ rất rõ.

Phẫn uất, khó hiểu, tuyệt vọng, tức giận đến xấu hổ.

Tạ Kỳ Diên đúng là không phải người, thật sự là dầu muối không vào.

“Chị Hoàn Tử, chị đang nghĩ gì vậy?” Tạ Đàn học theo tư thế của Hạ Vãn Chi nằm xuống, cùng nhìn lên bức tường trắng xóa trên đầu.

Hạ Vãn Chi đảo mắt: “Đang nghĩ xem làm sao để moi tim anh trai em ra phân tích cấu trúc tế bào bên trong có gì khác người thường không.”

Tạ Đàn “hít” một tiếng, xoa xoa cánh tay: “Eo ôi, lòng dạ độc ác thật.”

Hạ Vãn Chi khẽ thở dài: “Đúng vậy, lòng dạ độc ác thật.”

Tạ Đàn cười khúc khích: “Em nói chị đấy.”

“Chị nói anh trai em.” Hạ Vãn Chi chống tay ngồi dậy, ngồi một lúc lại nằm xuống.

Tạ Đàn dịch ra ngoài một chút, lấy điện thoại của Hạ Vãn Chi đưa cho cô: “Anh họ gọi cho chị mấy cuộc rồi, cuộc cuối cùng em giúp chị nghe máy nói chị đang ngủ.”

Phản ứng đầu tiên của Hạ Vãn Chi là: “Anh họ nào?”

“Anh họ Chu Dục.” Tạ Đàn trả lời xong liền nằm đè lên người Hạ Vãn Chi, hừ hừ một tiếng, “Chị Hoàn Tử, chị thật sự muốn cưới anh họ Chu Dục sao?”

Hạ Vãn Chi thất thần, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng buồn nôn ở quán bar đêm qua.


Nếu Tạ Đàn hỏi câu này sớm hơn có lẽ cô sẽ trả lời là thật.

Nhưng bây giờ cô vỗ nhẹ đầu Tạ Đàn, ánh mắt kiên quyết: “Không cưới, không muốn cưới nữa.”

Tạ Đàn vui mừng, hai tay trực tiếp ôm lấy mặt Hạ Vãn Chi: “Thật không, thật không, vậy hôm nay hai người hủy hôn đi, em giới thiệu đối tượng mới cho chị.”

Hạ Vãn Chi có chút dở khóc dở cười.

Trong ấn tượng của cô, con nhóc Tạ Đàn này dường như từ đầu đến cuối đều đi rêu rao với người khác là cô độc thân.

“Chị thấy Tạ Kỳ Diên thế nào?” Tạ Đàn ghé sát vào tai Hạ Vãn Chi nói nhỏ, “Em thấy anh ấy rất tốt, chị Hoàn Tử, chị làm chị dâu em đi.”

Hạ Vãn Chi toàn thân cứng đờ, nuốt nước bọt: “Xin từ chối.”

Tạ Đàn bĩu môi: “Anh Kỳ Diên rất tốt mà.”

Hạ Vãn Chi bật cười: “Anh ta về nước chưa đầy hai tháng, em hiểu anh ta được bao nhiêu mà nói anh ta tốt?”

“Anh ấy rất đẹp trai, đẹp trai hơn bất kỳ anh trai nào.” Tạ Đàn trả lời rất nghiêm túc.

“Vậy anh họ Chu Dục của em thì sao?” Giọng Hạ Vãn Chi rất nhẹ, vẻ cô đơn trong mắt gần như không thể che giấu.

Kiếm tiền ngay
Tạ Đàn suy nghĩ một lúc mới đưa ra câu trả lời: “Anh họ Chu Dục cũng đẹp trai nhưng không đẹp trai bằng anh Kỳ Diên, hơn nữa em không thích dì, dì rất xấu.”

Tạ Đàn là nhỏ nhất trong thế hệ này của nhà họ Tạ, cùng với Tạ Nam đều do người con thứ ba nhà họ Tạ sinh ra, nhưng hai người cùng bố khác mẹ, mẹ Tạ Đàn mất do băng huyết khi sinh cô bé, sau đó bố Tạ Đàn tái hôn với người vợ thứ ba, cũng chính là mẹ kế nhỏ hiện tại của Tạ Đàn.


Tuy nói người vợ thứ ba này coi Tạ Đàn như con ruột nhưng Hạ Vãn Chi biết, nếu không có sự che chở của ông cụ Tạ, những ngày tháng của Tạ Đàn ở nhà họ Tạ cũng không dễ chịu gì.

Nhưng dường như từ khi Tạ Kỳ Diên trở về, Tạ Đàn cũng hoạt bát hơn trước rất nhiều.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tạ, Hạ Vãn Chi đến tiệm hoa tìm Vân Lệ, hai người đứng đối mặt nhau, Hạ Vãn Chi bất giác cảm thấy ngượng ngùng, vẫn là Vân Lệ bật cười phá vỡ sự im lặng này.

Hạ Vãn Chi ôm mặt: “Mất mặt quá đi.”

Vân Lệ rót cho cô một ly nước ấm, kéo cô ngồi xuống rồi hỏi han tình hình, “Tối qua về nhà với anh Tạ của cậu phải không?”

Hạ Vãn Chi trừng mắt: “Anh Tạ nào, Tạ Kỳ Diên anh ta cũng xứng làm anh tôi sao!”

“Được rồi, cậu đẹp cậu nói đúng, vậy tối qua sau khi chúng ta chia tay, cậu với anh ta xảy ra chuyện gì?” Vân Lệ không nhịn được trêu chọc cô.

Hạ Vãn Chi phồng má: “Đừng nhắc nữa, mất hứng.”

Vân Lệ lải nhải không ngừng: “Nói đi mà, dù sao thì cái tên khốn nhà họ Chu kia sớm muộn gì cậu cũng phải đá đi, hay là cân nhắc mùa xuân thứ hai của mình đi.”

Ánh mắt Hạ Vãn Chi kinh ngạc: “Bà chủ Vân giỏi thật, có ai khuyên người ta như cậu không.”

Vân Lệ vênh váo gật đầu: “Có chứ…”

“Vậy tại sao cậu không đá cái đồ bỏ đi của cậu đi?” Hạ Vãn Chi khẽ lên tiếng.

Nụ cười của Vân Lệ lập tức tắt ngấm.

Hạ Vãn Chi nhìn cô, mỉm cười đáp lại.

Tuy cô say nhưng cô không quên gì cả, những lời tâm sự ở quán bar tối qua cô nhớ rất rõ.

Bố mẹ Vân Lệ ly hôn khi cô mười tuổi, nguyên nhân là bố Vân Lệ ngoại tình, làm trai bao cho một bà hào môn, đây cũng là lý do mẹ Vân Lệ luôn rất ghét giới hào môn.


Ngày trước mẹ Vân Lệ từ chối đối tượng xem mắt do gia đình sắp đặt làm trong cơ quan nhà nước, quyết tâm cắt đứt quan hệ với gia đình để ở bên bố Vân Lệ. Sau này bị phản bội cay đắng, mẹ Vân Lệ thất vọng tột cùng, không lâu sau bố Vân Lệ bị tai nạn xe hơi chết thảm, tính tình mẹ Vân Lệ thay đổi lớn, yêu cầu đối với Vân Lệ trở nên nghiêm khắc.

Lớn lên Vân Lệ đến tuổi kết hôn, mẹ Vân Lệ liền năm lần bảy lượt nhắc nhở cô tìm một đối tượng làm trong cơ quan nhà nước.

Sau này mẹ Vân Lệ để ý đến Lương Kính, bất kể Vân Lệ có thích hay không, thậm chí dọa nhảy lầu ép buộc cũng nhất định muốn Vân Lệ ở bên anh ta.

Vân Lệ như một con rối bị điều khiển.

“Đi một bước xem một bước vậy.” Vân Lệ cười khổ.

Tối mịt Hạ Vãn Chi mới về nhà họ Chu, vừa vào cửa đã chạm mặt Chu Dục, hai người không nói gì, cuối cùng vẫn là Hạ Vãn Chi phá vỡ sự im lặng: “Anh có gì muốn nói à?”

“Anh bảo em tránh xa Tạ Kỳ Diên một chút, em vẫn không để lời anh nói vào tai.” Ánh mắt Chu Dục rất phức tạp, ngoài sự bất lực còn có sự bất mãn rất lớn.

Hạ Vãn Chi đối mặt với ánh mắt anh ta: “Em có việc cần nhờ anh ta.”

“Ở lại Tinh Diệu quan trọng đến thế sao?” Chu Dục nhắm mắt lại, cố nén cơn tức giận trong lòng, “Phòng làm việc mở ở đâu mà chẳng được, huống chi cốt lõi của phòng làm việc là em chứ không phải cái nơi rách nát Tinh Diệu kia!”

“Quan trọng.” Hạ Vãn Chi lặp lại, giọng nói lại từ từ nhỏ đi, “Rất quan trọng.”

Nhưng Chu Dục không hiểu cô, chưa bao giờ hiểu cô.

Khoảnh khắc lướt qua nhau, Chu Dục nhận ra sự thất thố của mình, một tay kéo Hạ Vãn Chi ôm vào lòng: “Xin lỗi Vãn Chi, anh không nên nổi nóng, em cả đêm không về, anh lo lắng cho em quá mới…”

“Em mệt rồi, về phòng nghỉ trước, bữa tối em ăn với bạn rồi, không cần gọi em.” Hạ Vãn Chi dùng hết sức mới thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, lúc đứng vững chân thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của mẹ Chu Dục phía sau lưng anh ta, cô cười khổ trong lòng nhưng lại cảm thấy đã chẳng còn quan trọng nữa.


“Nó không nhận ra thân phận hiện tại của nó, chẳng lẽ con cũng hồ đồ rồi sao?” Đợi Hạ Vãn Chi về phòng ngủ, mẹ Chu Dục vẻ mặt hận sắt không thành thép trách mắng Chu Dục.

“Đủ rồi!” Tự tôn bị tổn thương, Chu Dục nắm chặt tay, quát một tiếng rồi quay người xuống lầu.

Mẹ Chu Dục đi giày cao gót đuổi theo: “Con định đi đâu?”

“Mẹ nói con hồ đồ, mẹ, con chưa bao giờ hồ đồ.” Nói xong câu đó anh liền bỏ đi, lên xe nhắm mắt lại trực tiếp báo một địa chỉ cho tài xế, “Đến hội sở Giang Ngạn.”

 

Bình Luận (0)
Comment