Chiếc cà vạt đen quấn chặt lấy đôi tay có khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên căng cứng, hơi thở dồn dập và nặng nề đã chứng minh rằng anh đã kìm nén đến cực hạn.
Tay nghề điêu luyện này của Hạ Vãn Chi đều là do Tạ Kỳ Diên dạy cô lúc chưa đăng ký kết hôn.
Luyện mãi thành quen, những tinh túy mà ngày trước chưa lĩnh hội hết, đêm nay đều được cô áp dụng lên người anh.
“Bảo bối —”
Thái dương Tạ Kỳ Diên nổi gân xanh, như đang cầu xin.
“Cô giáo Hoàn Tử…”
“Vợ yêu, nghe lời nào.”
“Tháo cà vạt ra đi —”
Đầu gối vô tình chạm vào ly rượu vang đặt trên tủ đầu giường, chất lỏng màu đỏ thẫm chưa uống hết chảy dọc theo bàn xuống.
Hạ Vãn Chi thích tiếng thở hổn hển lúc này của Tạ Kỳ Diên, mọi giác quan trên cơ thể và những cảm xúc sâu thẳm trong lòng đều bị k/ch thích, tay cô mỏi nhừ, mềm oặt dựa vào người Tạ Kỳ Diên, bên cổ toàn là hơi thở nóng rực của anh.
Nút thắt cà vạt được nới lỏng, sau đó trượt khỏi kẽ tay anh, rơi xuống đất, “nghỉ hưu vẻ vang”.
Hạ Vãn Chi thích quấn lấy anh nhưng anh thì không.
Anh càng thích đôi tay Hạ Vãn Chi ôm chặt lấy anh, đau đớn khó chịu thì cào anh, vui vẻ sung sướng thì dùng hết sức lực ôm anh.
Tiếng rên khẽ trầm ấm gợi cảm dần hòa quyện.
Đó là âm thanh du dương nhất thế giới,
Là thiên âm chỉ thuộc về riêng Tạ Kỳ Diên.
Đêm tối gợi cảm, đêm…còn rất dài.
“Em ổn không?” Tạ Kỳ Diên nắm vai cô.
Xung quanh tối om không nhìn thấy gì, mũi Hạ Vãn Chi rịn mồ hôi, gần như dùng hơi thở đáp lại Tạ Kỳ Diên: “Khát…”
Tạ Kỳ Diên như đã đoán trước, đưa tay ra bật đèn tường, quen thuộc vặn mở một chai nước đưa đến miệng Hạ Vãn Chi.
Hàng mi khẽ rung còn vương nước mắt, hơi thở Hạ Vãn Chi chưa ổn định, nhấp một ngụm nước rồi nghi hoặc ngẩng đầu: “Ngọt vậy?”
Tạ Kỳ Diên bảo cô uống thêm vài ngụm rồi mới giải thích: “Ừm, nước tăng lực, bổ sung năng lượng.”
Hạ Vãn Chi: “…”
“Em có mệt không?” Vừa rồi cô không cho bật đèn, anh chiều ý. Nhưng giờ thì đã tắt đèn tường, nhân lúc cô còn ngơ ngác, anh bật luôn đèn ngủ đầu giường.
Anh hỏi xong, còn chưa để cô trả lời, những ngón tay nóng rực đã ôm lấy eo mềm của cô: “Nếu không mệt, chúng ta tiếp tục nhé.”
Giày nam nữ
“Tạ…” Tiếng cuối đột ngột bị vỡ tan, giọng mũi Hạ Vãn Chi xen lẫn tiếng nức nở lên xuống.
Đêm dài miên man, yêu thương không dứt.
“Anh yêu em…”
“Hạ Vãn Chi, anh yêu em.”
“Em là của anh —”
Là công chúa nhỏ độc nhất của anh.
Công chúa nhỏ kiệt sức rốt cuộc cũng được như ý nguyện ngủ đến tận chiều hôm sau.
Nắng chiều rực rỡ chính là lúc nhiệt độ mùa hè cao nhất. Rèm cửa trong phòng che kín, ánh mắt Hạ Vãn Chi vẫn còn mơ màng, nhìn trần nhà một lúc lâu mới dần tỉnh táo, cầm điện thoại lên xem giờ.
Chẳng trách sau đám cưới Tạ Kỳ Diên lại nói muốn ở Lan Đình Biệt Viện.
Nếu về biệt thự Thanh Thành, Hạ Vãn Chi sợ là không dám bước ra khỏi cửa phòng ngủ nữa.
Hạ Vãn Chi đang thử xem tứ chi của mình có còn nghe theo sự điều khiển của mình không thì nghe thấy một tiếng “meo” của Trường Sinh ở cuối giường. Còn chưa kịp phản ứng thì con mèo lười biếng Hạ Trường Sinh đã nhảy khỏi giường, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa chui qua khe hở.
Khe hở chắc là do Tạ Kỳ Diên cố tình chừa lại.
Hạ Trường Sinh chắc được giao trọng trách canh chừng bên cạnh Hạ Vãn Chi, đợi cô tỉnh rồi mới đi báo tin cho Tạ Kỳ Diên.
Quả nhiên, chưa đầy nửa phút Tạ Kỳ Diên đã đẩy cửa bước vào.
Hạ Vãn Chi nheo mắt, Tạ Kỳ Diễn thần thái sảng khoái, phớt lờ ánh mắt như dao của cô, đi đến ấn nút điều khiển rèm.
Khuôn mặt đáng ăn đòn của anh dần hiện rõ trước mắt cô.
“Anh hầm canh lê tuyết rồi, tốt cho cổ họng.” Tạ Kỳ Diên ngồi trên giường, cúi người hôn lên trán cô, “Anh sai rồi, lần sau…”
“Lần sau vẫn tiếp tục.” Hạ Vãn Chi lườm một cái rồi đẩy anh ra, giả vờ tức giận, “Lần nào anh cũng nói vậy, sai rồi, lần sau vẫn tái phạm.”
Tạ Kỳ Diên không né tránh cái đẩy nhẹ của cô vào ngực mình, mỉm cười nắm lấy cổ tay mềm của cô: “Nhưng em cũng đâu từ chối, đúng không?”
Hạ Vãn Chi: “…”
Ban ngày không nên nghĩ đến mấy chuyện đầy màu sắc. Cô hừ nhẹ, giọng mang chút làm nũng: “Em không cử động nổi, toàn thân rã rời, đánh răng cũng không đánh nổi.”
“Anh thay em cử động, anh thay em đánh răng.” Tạ Kỳ Diên vô cùng vui vẻ phục vụ, từ trong chăn ôm Hạ Vãn Chi ra rồi bế vào phòng tắm.
Trước bồn rửa mặt, Hạ Vãn Chi ngậm bàn chải đánh răng, giọng nói không rõ ràng: “Ăn cơm cũng không ăn được… uống nước cũng không uống được…”
Tạ Kỳ Diên lần lượt mỉm cười đáp lại: “Tất cả giao cho anh.”
Hạ Vãn Chi hài lòng, đôi chân nhỏ lơ lửng giữa không trung vui vẻ lắc lư.
Dù sao cũng là người vừa trải qua một trận chiến, những vết hằn trên da thịt nhất thời khó mà phai đi. Mùa hè không thể mặc áo cao cổ che chắn, Hạ Vãn Chi định lát nữa đến phòng làm việc, đang đau đầu không biết làm sao che đi những vết hôn không phù hợp với lứa tuổi đó thì Tạ Kỳ Diên từ phía sau quàng lên cổ cô một chiếc khăn lụa voan trơn màu.
Là khăn lụa trắng tinh có họa tiết hoa chi tử.
Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười, không thể không bội phục sự chuẩn bị chu đáo của Tạ Kỳ Diên.
“Vậy còn anh?” Hạ Vãn Chi quay người lại, có chút chột dạ chỉnh lại cổ áo anh, ánh mắt liếc qua vết cắn thảm hại đó, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, chân thành đề nghị, “Hay là anh ở nhà làm việc hai ngày nhé?”
Vết dâu tây trên cổ miễn cưỡng che được, vết cắn trên cằm có thể dán băng cá nhân, nhưng vị trí môi…
Hạ Vãn Chi khô khan cười một tiếng.
Sớm biết tối qua cắn nhẹ hơn một chút rồi.
Nhưng cũng không thể trách cô…
Tại anh quá mạnh.
Cô không cắn lại một miếng, Tạ Kỳ Diên sao biết đau.
Tạ Kỳ Diên khẽ chạm vào đôi môi bị cắn rách, không chút buồn phiền ngược lại còn vô cùng tự hào: “Cô giáo Hoàn Tử có từng nghe một câu nói không.”
“Câu gì?” Hạ Vãn Chi một lòng nghĩ cách giúp anh che vết cắn, xé một miếng băng cá nhân hoạt hình dán lên vết cắn trên cằm anh rồi ấn mạnh hai cái để băng dính chặt hơn.
Tạ Kỳ Diên nắm lấy tay cô, cười nói: “Dấu hôn do vợ để lại là niềm kiêu hãnh của chồng.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Lý luận ở đâu ra thế này…
“Tùy anh, dù sao người bị cười nhạo cũng không phải em.” Hạ Vãn Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng không tưởng tượng ra cảnh Tạ Kỳ Diên bị nhân viên quyền bàn tán xôn xao.
Rõ ràng hôm qua mới làm đám cưới nhưng cả hai không ai cho mình nghỉ, người ngoài có thể không hiểu, nhưng chỉ họ mới biết, sự bận rộn lúc này là vì cùng một mục tiêu.
Công ty giải trí thuộc Tạ thị vừa mới phát triển, theo lý thì là đối thủ cạnh tranh với Khương thị.
Thực tế cũng đúng là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng Khương Bách Xuyên hôm qua vừa mới cầu hôn thành công, lòng vui như hoa nở đồng thời cũng mang theo một tấm lòng đại xá thiên hạ, thế là đích thân đến cửa bàn bạc với Tạ Kỳ Diên, mời nghệ sĩ thuộc Giải Trí Duyệt Hạ tham gia thử vai cho bộ phim của chị gái diễn viên nổi tiếng nhà mình.
Chỉ cần nghệ sĩ bên Tạ Kỳ Diên ký hợp đồng có thể nắm bắt được cơ hội này, tương lai sẽ nở rộ.
Chuyện tốt đến tận cửa, Tạ Kỳ Diên không có lý do gì để từ chối.
“Đám cưới định vào năm sau à?” Tạ Kỳ Diên nhìn bộ dạng sung sướng của anh ta, khẽ cười hai tiếng không chút nể nang kéo anh ta về thực tại, “Chuyện mẹ Vân Lệ chắc không dễ giải quyết, dù sớm cũng phải sang năm mới cưới được đúng không?”
Tám chiếc răng trắng sáng đang toe toét của Khương Bách Xuyên lập tức thu lại, nụ cười cứng đờ đồng thời hung hăng lườm anh một cái: “Cái miệng của cậu đáng bị cắn thật.”
Tạ Kỳ Diên thẳng lưng, dựa vào sofa bắt chéo chân, cười như không cười, nói từng chữ rõ ràng: “Tẩu hỏa nhập ma, bị ăn sạch sành sanh, không biết cậu có từng trải qua chưa.”
“À đúng rồi, cậu còn chưa kết hôn, chưa hiểu được. Đợi khi nào cậu cũng thành người có vợ chúng ta lại trao đổi.” Tạ Kỳ Diên nâng cổ, ngón tay xoa nhẹ chỗ bị cắn, “Tin tôi đi, đến ngày đó cậu còn khoe khoang hơn cả tôi.”
Khương Bách Xuyên: “…”
Cái đồ khoe khoang tự mãn.
Như thể muốn cả thế giới biết tối qua là đêm động phòng hoa chúc của anh.
“Vợ chưa cưới của tôi ở chỗ vợ cậu, lát nữa đi nhờ xe, cùng nhau đi đón người.” Khương Bách Xuyên quay lại chủ đề chính.
Tạ Kỳ Diên cử động cổ: “Xe của cậu đâu?”
“Khương Hữu Dung lại bỏ trốn mang theo chồng lên núi cắm trại, giờ này Triêu Triêu, Mộ Mộ tan học, tôi bảo tài xế lái xe đi đón rồi.” Khương Bách Xuyên sờ mũi, cố ý nhắc một câu, “Cậu với Hoàn Tử không sắp xếp đi tuần trăng mật à?”
Tạ Kỳ Diên liếc mắt, nói rõ ràng: “Tháng tám.”
“Tháng tám?” Khương Bách Xuyên không hiểu.
“Ừm, từ tháng tám đến cuối năm.” Tạ Kỳ Diên khẽ nói, đưa tay ra rót một tách trà từ từ thưởng thức.
Không phải chỉ đi hưởng tuần trăng mật, mà còn kéo dài tận 5 tháng.
Khương Bách Xuyên á khẩu: “…”
Đúng là chỉ có cặp vợ chồng này biết chơi.
Sáu rưỡi chiều, Tạ Kỳ Diên và Khương Bách Xuyên đứng song song dưới bóng cây không xa cổng số một Tinh Diệu đợi vợ của mình.
“Sao không lên đón?” Khương Bách Xuyên dựa vào nắp capo xe, nóng lòng muốn gặp Vân Lệ.
Ánh mắt Tạ Kỳ Diên dừng lại trên giao diện trò chuyện với Hạ Vãn Chi: “Cô ấy chê tôi vướng víu, làm phiền khách hàng của cô ấy.”
“Khụ —” Khương Bách Xuyên nhất thời không nhịn được bật cười.
Thời gian chờ đợi không lâu, không bao lâu sau đã nhìn thấy bóng dáng Hạ Vãn Chi và Vân Lệ ở lối ra, nhưng phía sau hai người lại có một người đàn ông.
Ba phút trước Tạ Kỳ Diên còn vui vẻ vì sắp được đón vợ về nhà, còn ba phút sau khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh vợ mình liền lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ồ hô, người đó hình như là diễn viên ngày xưa cậu tìm đến đóng vai quản gia riêng, tên gì nhỉ…” Khương Bách Xuyên như đang xem trò vui.
“Kỳ, Thực.” Tạ Kỳ Diên nghiến răng nghiến lợi.
Ánh sáng xuyên qua kẽ lá, gió thổi mấy chiếc lá rơi xuống, có một chiếc đáp nhẹ lên vai Tạ Kỳ Diên.
Khương Bách Xuyên đứng thẳng dậy chuẩn bị đón vợ chưa cưới của mình, tiện thể nhặt chiếc lá trên vai Tạ Kỳ Diên: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Tạ Kỳ Diên lạnh lùng khịt mũi: “Quản lý nghệ sĩ của cậu cho tốt.”
Hai câu nói vừa dứt Hạ Vãn Chi đã đi đến trước mặt Tạ Kỳ Diên, còn Kỳ Thực chưa kịp đến gần đã nhìn thấy Tạ Kỳ Diên, sớm đã chuồn đi.
“Khách hàng quan trọng? Chính là cậu ta à?” Nhận lấy túi của Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên mở cửa ghế phụ cho Hạ Vãn Chi lên xe.
Tuy phục vụ chu đáo nhưng nhưng oán khí đầy mình.
Vân Lệ vừa chui vào ghế sau nghe thấy liền bật cười: “Tạ tổng đang ghen à?”
Hạ Vãn Chi cài dây an toàn, bắt chuyện với Vân Lệ: “May mà không để anh ấy lên, nếu không chắc dọa người ta chạy mất.”
Tạ Kỳ Diên: “…”
Người đã ngồi yên nhưng người ở ghế lái vẫn không động đậy, Hạ Vãn Chi liếc nhìn một lúc lâu rồi mới dỗ dành: “Trước mặt công việc, khách hàng đều như nhau.”
Tạ Kỳ Diên lúc này mới khởi động xe.
Vân Lệ kinh ngạc: “Cũng… dễ dỗ quá vậy?”
Khương Bách Xuyên hừ cười: “Em thử dỗ anh xem, anh còn dễ dỗ hơn cả cậu ấy.”
Vân Lệ: “…”