Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 2

Mưa vẫn rơi, lúc Hạ Vãn Chi xuống xe đã có người giúp việc ra đón, cô hiện tại lấy thân phận vị hôn thê của Chu Dục mà ở lại nhà họ Chu, những người này dù có bàn tán sau lưng thế nào thì bề ngoài cũng không dám chậm trễ với cô.

Chưa vào đến nhà, tiếng nói cười rộn rã bên trong đã vọng ra, Hạ Vãn Chi đứng ở cửa một lúc rồi mới thay giày.

Động tĩnh của cô không nhỏ, nhưng tiếng cười đùa ồn ào trong phòng khách còn lớn hơn, chẳng ai để ý đến cô.

Trong nhà tụ tập đủ các cậu ấm cô chiêu thân thiết với Chu Dục, xung quanh nồng nặc mùi rượu, tiếng chạm cốc chói tai, có lẽ có người đã phát hiện ra cô nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì mà lớn tiếng hùa theo những người khác: “Uống một ly! Uống một ly!”

“Chịu chơi chịu phạt nhé, Chu thiếu.”

“Có phải không dám chơi không?”

“Chỉ là uống rượu giao bôi thôi mà, có phải làm chuyện gì quá đáng đâu, Chu Dục tên nhóc này, chưa cưới đã sợ vợ rồi à?”

“Ha ha ha ha——”

Tiếng hò hét không ngớt.

Mà Chu Dục, đối tượng bị hò hét, lúc này đang quay lưng về phía Hạ Vãn Chi, ngồi giữa ghế sofa, sau khi bị khích tướng, vắt chân chữ ngũ, điệu bộ bất cần chỉ vào mọi người: “Nói tôi không dám chơi à?”

Đàn ông ai cũng sĩ diện.

Dứt lời, anh ta cầm một ly rượu, tự nhiên khoác tay một cô gái đang e thẹn bên cạnh, ngửa đầu uống cạn ly rượu giao bôi phạt vì thua cược.

Cô gái tình tứ nhìn anh ta, đang định thuận thế dựa vào người Chu Dục thì khóe mắt thoáng thấy bóng Hạ Vãn Chi, người lập tức cứng đờ.

Chu Dục lúc này cũng từ cơn say nửa tỉnh nửa mê hoàn hồn lại, gần như theo phản xạ đứng bật dậy: “Vãn Chi, em… về rồi à?”

Cả đám người lập tức im phăng phắc.

Hạ Vãn Chi đi tới, lúc đi ngang qua Chu Dục, cô nhìn anh ta một cái, giọng điệu nhẹ nhàng: “Mọi người…cứ tiếp tục.”

“Không phải vậy đâu, em nghe anh giải thích.” Chu Dục có chút hoảng hốt, đưa tay nắm lấy cánh tay Hạ Vãn Chi đang định quay người lên lầu.

Lực tay hơi mạnh, Hạ Vãn Chi đau đến nhíu mày.

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ là trò chơi nhỏ giữa bạn bè thôi mà, Hạ tiểu thư bớt giận.” Trong đám người có người đứng ra nói đỡ cho Chu Dục.

Hạ Vãn Chi hơi mệt, không có sức đôi co với họ, hơn nữa còn bị dính chút mưa, bộ dạng hiện tại của cô không được tươm tất cho lắm.

“Được, anh nói đi.” Hạ Vãn Chi ngẩng đầu, giọng điệu không nóng không lạnh.

Chu Dục lại nghẹn lời.

Trước kia thế lực nhà họ Hạ lớn, Chu Dục đối với Hạ Vãn Chi răm rắp nghe theo, bây giờ nhà họ Hạ phá sản, Hạ Vãn Chi sớm đã không còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng nữa.

Nếu bây giờ thật sự giải thích với cô trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi của anh ta biết để đâu.

Hạ Vãn Chi nhìn ra sự do dự của anh ta, hiện tại mình đang ở nhờ nhà người ta, lúc cần cúi đầu vẫn phải cúi đầu: “Em hơi mệt, lên lầu trước đây.”

Nước tẩy trang
Lần này Chu Dục không ngăn cản nữa, mặc cho cô rút tay ra.

Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai dám nói thêm một lời nào lúc này.

Trong phòng ngủ, đĩa than xoay tròn những giai điệu lười biếng, dễ chịu, Hạ Vãn Chi đã tắm xong, dùng khăn lông quấn mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ, nhẹ nhàng lau khô.

Dưới chiếc khăn tắm trắng muốt là một thân hình ngọc ngà, xương quai xanh lộ ra ngoài không khí dính vài giọt nước từ tóc rơi xuống, nửa phần gợi cảm, nửa phần quyến rũ.

Nhưng khổ nỗi chủ nhân của thân thể này lại có một khuôn mặt hơi xanh xao, bệnh tật.

“Vãn Chi, em ngủ rồi à?” Tiếng gõ cửa trầm đục vang lên, Chu Dục đứng ngoài cửa đợi một lúc lâu.

“Anh mới thấy tin nhắn cuộc gọi trong điện thoại, chắc là do anh vô tình ấn tắt âm, anh không cố ý không gọi lại cho em.”

Anh ta không có ưu điểm gì khác, nhưng khoản xin lỗi thì cực kỳ kiên trì bền bỉ.

Hạ Vãn Chi tắt máy hát đĩa, tiện tay lấy một chiếc áo khoác lên người, lúc mở cửa chỉ hé một khe nhỏ, không có ý định cho Chu Dục vào.

Nói không giận, là giả.

“Chu Dục, anh đừng lúc nào cũng tỏ ra cái vẻ mặt này.” Hạ Vãn Chi không dễ nổi giận nhưng tối nay lại có chút mất kiên nhẫn.

Mỗi lần anh ta xin lỗi đều là bộ dạng oan ức tội nghiệp.

Trong mắt người ngoài, ngược lại thành ra lỗi của cô.

“Em không muốn nghe thì anh không nói nữa, đừng giận, anh đến tìm em là có chuyện quan trọng.” Chu Dục cụp mắt xuống, ánh mắt không lệch đi đâu được mà rơi xuống chiếc cổ thiên nga chưa được che kín hoàn toàn của Hạ Vãn Chi.

Xuống nữa là xương quai xanh gợi cảm và tinh xảo.

Hạ Vãn Chi có nét đẹp cấu trúc xương cổ điển, mẹ Hạ lại là con lai Trung-Anh, tuy dòng máu Anh di truyền sang cô không nhiều, nhưng đôi mắt của cô thì vô cùng đặc biệt.

Xét về khí chất và ngoại hình, cô hoàn toàn áp đảo các tiểu thư hào môn trong giới, đây cũng là điểm quan trọng nhất khiến Chu Dục say mê cô.

Chu Dục và Hạ Vãn Chi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn luôn là anh ta lẽo đẽo theo sau Hạ Vãn Chi.

Lần này nhà họ Hạ phá sản, là lần đầu tiên Chu Dục nảy sinh tâm lý muốn Hạ Vãn Chi phải phục tùng mình.

Anh ta biết đây là một cơ hội.

“Chuyện gì?” Giọng Hạ Vãn Chi rất nhẹ, ngoài đôi môi khẽ mấp máy, cả khuôn mặt không thấy vui buồn, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Chu Dục hơi híp mắt, ánh mắt trở nên nóng rực: “Không mời anh vào ngồi một lát sao?”

“Muộn rồi.” Hạ Vãn Chi nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Chu Dục.

Chỉ ba giây, Chu Dục liền thua trận, hít một hơi, anh ta nói: “Chuyện phòng làm việc anh đã giúp em điều tra rồi, người mua lại cả tòa nhà là anh họ của anh.”

“Anh họ của anh?” Hạ Vãn Chi hơi ngẩn người.

Chu Dục gật đầu: “Ừm, gia chủ nhà họ Tạ, Tạ Kỳ Diên.”

Tạ Kỳ Diên.

Lại là Tạ Kỳ Diên.

Đúng là cứ đụng phải Tạ Kỳ Diên là không có chuyện gì tốt đẹp.

Nếu không phải Chu Dục gọi một tiếng “anh họ” này, Hạ Vãn Chi gần như đã quên mất giữa nhà họ Chu và nhà họ Tạ còn có mối quan hệ này.

Chỉ có điều, bao nhiêu năm nay không thấy Chu Dục nhắc đến Tạ Kỳ Diên một lần nào, bây giờ người ta đắc thế nắm quyền nhà họ Tạ, tiếng “anh họ” này của anh ta lại gọi thật thân thiết.

“Anh biết em không muốn chuyển đi, nhưng bên mua là nhà họ Tạ, anh cũng không thể làm gì được.” Chu Dục hơi tiến lên, thử nắm lấy cổ tay Hạ Vãn Chi, “Vãn Chi, dạo này em mệt mỏi quá rồi, nghỉ ngơi chút đi.”

Hạ Vãn Chi không nói gì, Chu Dục lại nói thêm: “Ngày mai nhà họ Tạ tổ chức tiệc gia đình, đính hôn lâu như vậy rồi vẫn chưa cùng em đi thăm ông ngoại, ngày mai chúng ta cùng đi nhé, em cũng đi lại cho khuây khỏa.”

“Mẹ anh biết không?” Ánh mắt Hạ Vãn Chi khẽ động, nhìn bộ dạng hiện tại của anh ta, giọng điệu có chút mệt mỏi, “Nếu anh cảm thấy khó xử, không cần phải như vậy.”

Vẻ mặt Chu Dục căng thẳng: “Anh khó xử lúc nào? Vãn Chi, nếu em cảm thấy không thoải mái, vậy chúng ta kết hôn ngay, chỉ cần kết hôn em chính là nữ chủ nhân ở đây, xem ai dám nói xấu em.”

“Nữ chủ nhân ở đây là mẹ anh, không phải em.” Hạ Vãn Chi nhìn anh ta, sắc mặt bình tĩnh đến lạ.

Nhà họ Chu muốn là đại tiểu thư nhà họ Hạ chứ không phải cô, Hạ Vãn Chi.

Trong thời gian ở nhà họ Chu, thái độ của bố mẹ Chu Dục đã rất rõ ràng.

Thái độ trước và sau khi đính hôn, Hạ Vãn Chi đều cảm nhận được.

Người trong giới đều nói, hôn sự này sắp hỏng rồi.

“Em đừng giận, vẫn còn thời gian, em suy nghĩ kỹ đi.” Chu Dục siết chặt tay cô, vô thức tiến lên một bước.

Hạ Vãn Chi hơi lùi lại, giọng điệu bất đắc dĩ: “Em không giận.”

“Vậy em hứa với anh ngày mai cùng anh đến nhà họ Tạ.” Nửa người đã kẹt trong khe cửa, Chu Dục nắm tay Hạ Vãn Chi khẽ kéo, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Hạ Vãn Chi ngẩng đầu, nhất thời không nhìn rõ Chu Dục rốt cuộc là người như thế nào.

Trong khoảng thời gian im lặng, Chu Dục nuốt nước bọt, bàn tay nắm lấy tay cô nóng lên, ánh mắt mơ màng, anh ta cúi xuống, ngay khoảnh khắc sắp cảm nhận được hơi thở của Hạ Vãn Chi thì bị một lực mạnh đẩy ra ngoài cửa.

“Em… đồng ý.” Đẩy anh ta ra khoảnh khắc đó dường như là hành động theo quán tính của cơ thể, lông mi Hạ Vãn Chi khẽ run, nhìn Chu Dục, “Xin lỗi, em…”

“Không sao, chúng ta từ từ.” Vẻ cô đơn hiện rõ trên khuôn mặt, Chu Dục trông hơi nặng nề, nhìn Hạ Vãn Chi đóng cửa lại rồi đứng một lúc mới rời đi.

Khi quay người, chỉ thấy mẹ Chu không biết từ lúc nào đã đứng gần đó: “Con nhất định phải chống đối bố mẹ sao?”

Chu Dục siết chặt lòng bàn tay: “Con muốn cô ấy.”

Muốn cô ấy gỡ bỏ sự kiêu ngạo, phục tùng anh ta.

Bình Luận (0)
Comment