Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 37

Hạ Vãn Chi: [Nhà tớ có trộm.]

Tám rưỡi sáng tỉnh dậy, Hạ Vãn Chi nhìn cốc nước và tăm bông xuất hiện thêm trên đầu giường, chìm vào suy tư.

Ngoài ra, trong phòng chứa đồ không biết từ lúc nào lại có thêm một đống hành lý cô chưa kịp chuyển từ nhà họ Chu về.

Tối qua sau khi đưa cô từ bệnh viện về Trúc Tử đã rời đi, cô uống thuốc rửa mặt xong liền ngủ một giấc đến sáng.

Giữa chừng xảy ra chuyện gì cô hoàn toàn không biết.

Nhưng cô biết có người đã vào.

Hỏi Trúc Tử, Trúc Tử nói không đến.

Hỏi Tạ Đàn, Tạ Đàn nói không biết.

Tạ Đàn sao lại có thể nói không biết chứ?

Người có khả năng biết mật khẩu mở cửa vào nhất chính là Tạ Đàn mà!

Sáng sớm, Vân Lệ bị Khương Bách Xuyên ép đưa đến bệnh viện thay băng, xem tin nhắn của Hạ Vãn Chi xong theo phản xạ buột miệng: “Nhà Hoàn Tử có trộm!”

Khương Bách Xuyên vừa tìm được chỗ đỗ xe, dừng xe lại liền ngạc nhiên: “Có trộm?”

Tinh thần Vân Lệ căng thẳng tột độ: “Cô ấy nói vậy.”

“An ninh của Lan Đình Biệt Viện là số một, dưới hai lớp cổng kiểm soát làm sao có thể có trộm, hơn nữa căn nhà đó…” Khương Bách Xuyên không nghĩ ngợi gì liền buột miệng, nói được nửa chừng nhận ra không đúng mới kịp thời dừng lại.


“Sao anh biết cô ấy ở Lan Đình Biệt Viện?” Vân Lệ nhạy bén nắm bắt, “Nhà làm sao? Nói tiếp đi.”

Khương Bách Xuyên thản nhiên che giấu, vẻ mặt bình thản tiếp tục: “Nhà đó là Tạ Kỳ Diên mua cho Tạ Đàn, tôi biết là chuyện bình thường.”

Vân Lệ rõ ràng không tin: “Vậy sao?”

Khương Bách Xuyên lần đầu tiên không dám nhìn vào mắt Vân Lệ, vào bệnh viện rồi tăng tốc bước chân: “Đi thôi, thay băng trước. Tối qua có đụng nước không?”

Vân Lệ mải trả lời tin nhắn của Hạ Vãn Chi, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh vừa nói gì?”

Khương Bách Xuyên kiên nhẫn lặp lại: “Vết thương, tối qua có đụng phải nước không?”

“Không, đau lắm, tôi cũng không dám đụng.” Vân Lệ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi nhanh chóng cụp mắt xuống.

Tổng tài nhà nào lại theo đuổi người ta dai dẳng như vậy chứ.

Quan trọng là anh ta còn họ Khương.

Vua của các tổng tài bá đạo!

Rõ ràng biết cô không độc thân mà lại còn nhiệt tình với cô như vậy.

Shopee tech zone
Lòng Vân Lệ vô cùng phức tạp.

Nếu không phải vết thương trên đầu này là do anh ta gây ra, cộng thêm anh ta nhất quyết đòi chịu trách nhiệm, nói rằng không cho anh ta chịu trách nhiệm đến cùng anh ta sẽ áy náy không yên, tự trách cả đời.

Cô không chống đỡ nổi nên đành phải đồng ý.

Nếu không cô đời nào để anh ta đi cùng thay băng.

Lỡ như bị Lương Kính biết, cả hai nhà đều không yên.

Vân Lệ nghĩ đến điều gì đó, lén liếc nhìn anh ta một cái.


Tổng tài lớn của Khương thị giỏi thật, biết cách ép người ta bằng đạo đức.

Trông ra dáng người, không lẽ lại chơi trò cướp đoạt trắng trợn chứ?

“Anh vừa nói không thể có trộm, Hoàn Tử hỏi Tạ Đàn rồi, Tạ Đàn nói tối qua không qua, vậy rốt cuộc ai đã vào?” Vân Lệ nhấn mạnh lại câu hỏi.

Khương Bách Xuyên im lặng không trả lời.

Vân Lệ hừ một tiếng: “Chẳng lẽ là Diêm Vương?”

Khương Bách Xuyên: “…”

“Không nói thì thôi, tôi đoán ra rồi.” Vân Lệ ngồi xuống im lặng đợi y tá thay băng cho mình, suốt quá trình không nhíu mày một chút nào, ngược lại Khương Bách Xuyên bên cạnh nhìn mà căng thẳng không thôi.

Đợi thay băng xong, dán băng gạc mới, Khương Bách Xuyên mới nhớ ra có vấn đề chưa hỏi: “Cô đoán ra rồi? Đoán ra gì?”

Khóe môi Vân Lệ khẽ cong lên: “Tạ Kỳ Diên.”

“Chà—” Khương Bách Xuyên cười cười không nói.

Vân Lệ cũng hiếm khi không hỏi tiếp.

Cô là một người phụ nữ thông minh.

Cô rất dịu dàng, rất xinh đẹp, cũng rất thú vị, mỗi lần tiếp xúc, Khương Bách Xuyên đều có thể phát hiện ra những ưu điểm ẩn giấu của cô.

Giống như bây giờ, vẻ nghiêm túc lại ẩn chứa một chút tinh nghịch.

Bên kia, Tạ Kỳ Diên nhận được tin nhắn của Khương Bách Xuyên, mặt mày đen kịt bước ra khỏi phòng họp, gọi điện thẳng cho Tạ Đàn chất vấn: “Em nói với Hạ Vãn Chi tối qua em không qua à?”

Tạ Đàn tỏ ra vô cùng ngây thơ: “Không phải anh nói chuyện tối qua chúng ta lẻn vào nhà chị Hoàn Tử không được nói với ai sao?”

Nói xong cô bé còn nhấn mạnh: “Kể cả chị Hoàn Tử.”

Tạ Kỳ Diên: “…”

Day day ấn đường, Tạ Kỳ Diên dặn dò một tiếng: “Nói lại với cô ấy, tối qua em một mình qua thăm chị ấy.”

Tạ Đàn tám trăm lần không tình nguyện: “…”

Không tình nguyện thì không tình nguyện nhưng vẫn làm theo, dù sao thì thật sự không muốn làm thêm mười bộ bài tập nữa.

Chiều trời hửng nắng, Hạ Vãn Chi đứng trước cửa sổ sát đất cảm nhận ánh nắng ấm áp, có lẽ tối qua đắp chăn ra mồ hôi nên hôm nay đã hết sốt, người cũng khỏe hơn hôm qua rất nhiều.


Trong điện thoại có mấy chục tin nhắn chưa đọc của Chu Dục, cô bấm vào, xem xong lòng không chút gợn sóng.

Sự việc đã đến nước này, bản thân cô đã đủ thảm rồi, không còn sức lực để nghĩ đến việc giữ thể diện cho người khác nữa.

Muốn ra sao thì ra.

Những uất ức như thế, Hạ Vãn Chi không muốn chịu đựng thêm..

Xóa người đó đi xong, Hạ Vãn Chi đang chuẩn bị tắt màn hình thì đúng lúc đó hiện lên một tin nhắn Wechat của quản gia.

Tạ Kỳ Diên: [Mười phút nữa mở cửa, lắp đặt máy lọc nước.]

Hạ Vãn Chi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng đúng mười phút sau chuông cửa bên ngoài vang lên.

“Cái đó…” Vừa định hỏi tại sao đột nhiên tặng máy lọc nước, nhưng nghĩ đến người này là người câm, cô suy nghĩ một lúc, đổi cách nói, “Vất vả cho anh rồi.”

Dù sao cũng là quản gia của căn nhà này, trong nhà thiếu gì thì sắm thêm, rất bình thường.

Nghĩ vậy, Hạ Vãn Chi quyết định tận dụng triệt để nguồn lực: “Phiền anh mang giúp tôi thêm một bộ ấm trà, robot hút bụi, máy xay sinh tố, còn… máy chiếu, tạm thời nhiêu đó thôi.”

Cô nói xong, đối phương không đáp lại, cô có chút lúng túng: “Có… vấn đề gì sao?”

Một lúc lâu sau, đối phương gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Hạ Vãn Chi: “…”

Lắp xong máy lọc nước anh ta liền đi, Hạ Vãn Chi không kịp hỏi anh ta rốt cuộc có ý gì.

Ra khỏi cửa, Kỳ Thực lập tức báo cáo lại như lần trước, bao gồm cả những yêu cầu mà Hạ Vãn Chi vừa đề xuất.

Giây tiếp theo, Tạ Kỳ Diên trả lời tin nhắn: [Một tiếng nữa Dư Phi mang qua, cậu mang lên cho cô ấy.]

Không cần một tiếng, Dư Phi chỉ mất bốn mươi phút đã mang đồ qua.

Chuông cửa nhà Hạ Vãn Chi lại một lần nữa vang lên, sau khi nhìn rõ đối phương là ai qua màn hình chuông cửa, cô có chút kinh ngạc mở cửa, rồi nhìn vị quản gia này mang từng món đồ cô cần vào nhà.


Hạ Vãn Chi không nhịn được chia sẻ với Vân Lệ: [Đợi tớ kiếm được tiền, tớ nhất định sẽ mua một căn nhà ở Lan Đình Biệt Viện, quản gia riêng ở đây quá tuyệt vời.]

Vân Lệ: “…”

Đây là vấn đề của quản gia sao.

Đây là vấn đề của ông trùm đứng sau lưng cậu đấy.

Nghỉ ngơi hai ngày, sắc mặt Hạ Vãn Chi đã hồng hào trở lại, trông có thần khí hơn mấy ngày trước nhiều. Đến chiều tối, Tạ Đàn nhắn tin bảo ông cụ nhà họ Tạ gọi cô đến nhà dùng cơm.

Lần này đúng là lời của ông Tạ.

Lần trước thăm dò Hạ Vãn Chi có định ra nước ngoài không, ông cụ càng nghĩ lòng càng buồn bã, sợ lỡ như cô thật sự ra nước ngoài sau này sẽ không gặp được nữa nên mới luôn nghĩ đến việc gọi cô đến ăn cơm.

Ông cụ vốn luôn hy vọng cô gả vào nhà họ Tạ, nhưng cô lại thích Chu Dục. Chu Dục dù sao cũng là cháu ngoại của ông, ông nghĩ đây cũng là một bến đỗ tốt, nhưng thế gian này luôn thay đổi, hôn ước này còn chưa kịp ấm lên đã nguội lạnh rồi.

Xuống lầu nhìn thấy Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu không động đậy.

Anh ta hơi dựa vào nắp capo xe, một tay đút túi quần, tay còn lại buông thõng đang cầm một điếu xì gà đắt tiền, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Kỳ Diên nhả ra một làn khói lượn lờ.

Rõ ràng đều là hút thuốc nhưng ở Tạ Kỳ Diên lại toát ra một vẻ quyến rũ tột cùng của kẻ lưu manh giả danh tri thức.

Người đẹp đúng là làm gì cũng đẹp.

Hạ Vãn Chi đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ, dù anh ta bị phạt quỳ trong sân nhà họ Tạ, dù chật vật đến thế nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp của anh ta.

Có những người quả nhiên từ nhỏ đã xinh đẹp.

Bình Luận (0)
Comment