Thế nào gọi là miệng chó không mọc được ngà voi.
Hôm nay Hạ Vãn Chi coi như đã được lĩnh giáo.
“Lâu rồi không gặp.” Dù sao cũng đang ăn đồ ngọt nhà người ta, Hạ Vãn Chi vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu.
“Không lâu, tối qua mới gặp.” Tạ Kỳ Diên dường như không có ý định rời đi, cầm ly cà phê đến máy pha, tự tay pha một ly mới.
Hương thơm ngào ngạt, nhưng không có phần của Hạ Vãn Chi.
Hạ Vãn Chi nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ, nửa như bừng tỉnh.
Anh ta biết người tối qua là cô sao?
Tối qua anh ta vậy mà biết người đó là cô!
Cô dựa vào bao nhiêu thông tin mới đoán ra tên côn đồ mặc vest tối qua là anh ta, vậy mà anh ta lại nhận ra cô ngay dưới ánh đèn mờ ảo.
Hạ Vãn Chi đặt nĩa xuống, suýt chút nữa không kiểm soát được biểu cảm của mình, giọng điệu đầy châm biếm: “Vậy sao, sao tôi không biết nhỉ, anh Tạ mộng du rồi à.”
Tạ Kỳ Diên cầm ly cà phê nóng hổi vừa pha đi ngang qua chỗ cô, cũng không ngạc nhiên khi cô không thừa nhận, thế nên chỉ liếc cô một cái rồi đi thẳng về phía bàn trà.
Quan hệ giữa anh và Hạ Vãn Chi trước nay vẫn vậy.
Lúc nhỏ nhìn nhau không ưa, bây giờ lớn lên gặp lại vẫn thế.
Hạ Vãn Chi có thể đoán được lý do tối qua anh ta nhận ra cô ngay.
Bây giờ anh ta đã trở về Bắc Thành nắm quyền nhà họ Tạ, một người quyền thế ngút trời, e rằng mọi chuyện trong giới này đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Huống hồ chuyện nhà họ Hạ phá sản lớn như vậy, chắc hẳn anh ta đang chờ xem trò cười của cô.
Hai người ở chung một mái nhà nhưng lại như cách nhau cả một thế giới, không can thiệp vào nhau, ngầm coi đối phương như không khí.
Mãi cho đến khi Chu Dục đến, phá vỡ sự im lặng kéo dài nửa tiếng đồng hồ này.
“Vãn Chi, sao em lại ăn ở đây…” Chân trước vừa bước vào phòng ăn, Chu Dục nhìn thấy Tạ Kỳ Diên liền đổi giọng, vẻ mặt lập tức trở nên khiêm nhường, “Anh họ! Anh cũng ở đây à.”
Tạ Kỳ Diên hơi ngước mắt: “Ừ.”
Ông cụ nhà họ Tạ có ba người con trai và một người con gái, Tạ Kỳ Diên là con của con trai cả, cũng là cháu đích tôn trong nhà.
Chỉ có điều, cháu đích tôn nhà họ Tạ…lại là con riêng.
Con cái hào môn phần lớn đều chơi chung với nhau, nhưng Tạ Kỳ Diên từ nhỏ đã bị xa lánh vì danh phận con riêng, hoàn toàn không có tình cảm gì với đám anh chị em này.
“Em đến tìm Vãn Chi.” Chu Dục rõ ràng có chút hoảng loạn.
Tạ Kỳ Diên đặt ly xuống: “Vậy tôi đi nhé?”
Mua ngay
Chu Dục vội vàng xua tay: “Không không không, anh họ cứ ngồi, em đưa Vãn Chi ra ngoài.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Tạ Kỳ Diên khẽ cười nhạt: “Tùy.”
Hạ Vãn Chi bị Chu Dục nắm tay kéo ra ngoài, cổ tay trắng nõn bị siết đến đau nhói, cảm nhận được lòng bàn tay Chu Dục đổ mồ hôi, Hạ Vãn Chi khẽ nhíu mày: “Anh sợ anh ta?”
Chu Dục hơi ngẩn người, phủ nhận: “Anh sợ anh ta làm gì, anh lo anh ta gây khó dễ cho em.”
“Không đến mức đó.” Hạ Vãn Chi rút tay về, cúi đầu xoa xoa cổ tay.
“Thời thế đã khác, sau này em gặp Tạ Kỳ Diên cố gắng tránh xa một chút.” Chu Dục hiểu tính cách của Hạ Vãn Chi, hơi nghiêng người vịn vai cô, giọng điệu chân thành, “Chuyện phòng làm việc phải chuyển đi đã là việc chắc chắn rồi, em đi tìm anh ta cũng vô ích, Vãn Chi, em tin anh, anh sẽ giúp em tìm được nơi tốt hơn tòa nhà Tinh Diệu.”
Hạ Vãn Chi nhìn vào mắt anh ta, cố gắng đọc vị cảm xúc hiện tại của anh ta.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, ánh mắt lơ đãng.
Rõ ràng là chính anh ta đang sợ Tạ Kỳ Diên.
“Biết rồi.” Hạ Vãn Chi khẽ thở dài, đưa tay vỗ vai anh ta, “Đừng lo, em không chọc vào anh ta đâu.”
Nói Chu Dục sợ anh ta, đúng hơn là nhà họ Chu của anh ta sợ Tạ Kỳ Diên khi chỉnh đốn Tạ thị sẽ không nể nang gì mẹ Chu.
Chuyện làm ăn, ít nhiều cũng có chút không trong sạch.
Chu Dục trấn tĩnh lại, cười nắm tay Hạ Vãn Chi khoác vào cánh tay mình trở lại sảnh lớn.
Mãi đến trưa khi bữa tiệc bắt đầu, Tạ Kỳ Diên, vị gia chủ mới nhậm chức, mới xuất hiện trước mặt mọi người, không khí vốn đang vui vẻ náo nhiệt lập tức hạ xuống đến mức đóng băng, tất cả mọi người trong nhà họ Tạ đều mang vẻ mặt vô cùng khó coi.
Khoảnh khắc Tạ Kỳ Diên bước vào, ngoài ông cụ Tạ ra thì tất cả mọi người đều đứng dậy, Hạ Vãn Chi được ông cụ nhiệt tình sắp xếp ngồi bên cạnh ông, từ góc nhìn này, vẻ mặt của Tạ Kỳ Diên bây giờ còn u ám hơn lúc nãy.
“Đừng đứng nữa, ngồi đi.” Tạ Kỳ Diên không nói gì, ông cụ liền lên tiếng.
Hạ Vãn Chi không thích đứng, nghe vậy liền theo thói quen ngồi xuống, vừa ngồi xuống mới giật mình nhận ra không ít người đang nhìn về phía cô, như thể hít một hơi lạnh.
Tạ Kỳ Diên mày chau mắt lạnh, đưa tay xắn một đoạn ống tay áo sơ mi, để lộ một đoạn xương cổ tay trắng lạnh, lúc ngồi xuống giọng điệu hơi trầm: “Ngồi đi.”
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Hạ Vãn Chi mím môi, thầm nghĩ sau khi Tạ Kỳ Diên đoạt quyền, không khí nhà họ Tạ càng thêm nặng nề.
Tuy là tiệc gia đình nhưng trên bàn tiệc không một ai dám nói chuyện phiếm vài câu.
Chỉ có Hạ Vãn Chi và Tạ Đàn ghé tai nhau bàn luận món nào ngon hơn.
Ở bàn khác, ánh mắt Chu Dục âm trầm nhìn Hạ Vãn Chi đang tươi cười rạng rỡ, trong lòng có một cảm giác không cam lòng và thất bại khó tả.
Trên bàn chính, ông cụ ngồi ở vị trí chủ tọa, còn Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên ngồi hai bên trái phải.
Nếu không biết còn tưởng Hạ Vãn Chi là cháu dâu nhà họ Tạ.
“Con muốn Hạ Vãn Chi ngoan ngoãn, nhưng nó xưa nay không phải là cô gái ngoan ngoãn, nếu không cũng sẽ không thiếu hiểu biết đến mức ngồi cạnh ông ngoại con như vậy.” Mẹ Chu thu lại ánh mắt, khẽ vỗ vào mu bàn tay Chu Dục dưới gầm bàn.
Chu Dục hít một hơi sâu, cố gắng gượng cười: “Nhà họ Hạ phá sản, ông ngoại thương Vãn Chi nên mới nhiệt tình với cô ấy như vậy, đừng nghĩ nhiều, mẹ, ăn cơm đi.”
Bề ngoài anh ta tỏ ra lịch sự nhưng bàn tay đặt trên đùi lại nổi đầy gân xanh.
Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Vãn Chi và Tạ Đàn chơi rất vui vẻ, không để ý đến sự khác thường của Chu Dục.
Ngược lại, Tạ Kỳ Diên, người bao quát toàn cục, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh đầy ẩn ý.
Tiệc trưa tan, ông cụ về phòng, Tạ Kỳ Diên cũng không có mặt, mấy người lớn tuổi bàn chuyện ở sảnh lớn, đám trẻ tụ tập ở phòng khách phụ uống rượu tìm vui.
Hạ Vãn Chi quen thuộc nhà họ Tạ, đi đường tắt đến phòng khách phụ, ở cửa nhìn thấy hai anh em nhà họ Tạ khoác vai Chu Dục khuyên nhủ——
“Anh nói này em họ, nhà họ Hạ sụp đổ rồi mà cậu còn chưa xử lý xong vị đại tiểu thư đó à?” Tạ Lâm, con của người thứ hai, cười khẩy như cố ý khơi mào câu chuyện.
Tạ Nam, con của người thứ ba, châm một điếu thuốc, tiện thể đưa cho Chu Dục một điếu, hùa theo: “Đúng đó em họ, nghe lời tôi đi, không được thì đổi người thôi. Thằng khốn Tạ Kỳ Diên đó thanh trừng Tạ thị, kiểu gì cũng sẽ đá mẹ cậu ra khỏi cuộc chơi. Đến lúc đó nhà họ Chu muốn giữ vững giang sơn cũng phải cưới một người vợ có ích mà giúp sức chứ.”
“Nhưng trước khi đổi cũng phải thử hàng đã chứ, không thì chẳng phải uổng phí hơn hai mươi năm của cậu sao?” Nụ cười của Tạ Lâm càng thêm mờ ám.
Chu Dục nghe vậy, sắc mặt tối sầm, như có phần dao động nhưng vẫn chần chừ. Anh ta ghé sát lại, mượn lửa của Tạ Nam.
Ở cửa cũng có thể ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.
Hạ Vãn Chi không thích mùi thuốc lá cho nên trước kia Chu Dục rất ít khi hút.
Nhưng đó là trước kia.
“Nhưng mà với cái cơ thể yếu ớt của Hạ Vãn Chi, không biết có chịu nổi không——”
“Con mẹ nó—— Chu Dục mày làm gì vậy!” Tạ Nam kinh hãi đứng bật dậy, điếu thuốc đang ngậm trên miệng cũng bị ly rượu vang Chu Dục hất tới làm tắt ngấm.
Chu Dục nắm chặt tay, không thể nghe nổi những lời lẽ bẩn thỉu này: “Tạ Nam, chú ý lời nói của mày.”
Tạ Nam không chịu, vung một cú đấm vào mặt anh ta: “Mẹ kiếp, Chu Dục mày giả vờ cái gì!”