Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 96

Lúc này vừa đúng giờ cơm trưa, Hạ Vãn Chi vẫn như hồi nhỏ được ông bà ngoại một trái một phải dắt đến bàn ăn.

Người giúp việc định tiến lên kéo ghế cho Hạ Vãn Chi ngồi, ông cụ Chalide xua tay, tự mình phục vụ cô cháu gái yêu quý.

“Cảm ơn ông ngoại! Ông ngoại lại đẹp lão hơn rồi!” Hạ Vãn Chi sững sờ trước một bàn tiệc đầy đủ các món sơn hào hải vị, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lần nào cũng vẫn phải kinh ngạc thốt lên vì những bất ngờ này.

Ông cụ Chalide cười đầy cưng chiều, mỗi lần được Hạ Vãn Chi là lông mày lại nhướn cao, theo thói quen đưa tay xoa cái đầu hói rồi hỏi câu quen thuộc: “Có nhớ ông không?”


Hạ Vãn Chi cười tít mắt: “Dạ nhớ.”

“Vậy thì ở lại…”

“Không ở lại đâu ạ.” Hạ Vãn Chi không cần nghĩ cũng biết câu tiếp theo ông định nói gì.

Ông cụ Chalide buồn bực im bặt.

Tuy là ở Anh nhưng chủ nhân của tòa cung điện lộng lẫy này lại nói tiếng Trung trôi chảy.

Chỉ vì phu nhân Kiều Thù, vợ của Ngài Chalide là người Trung Quốc.

Phu nhân Kiều Thù là người truyền bá văn hóa Trung Hoa, càng là danh họa quốc họa nổi tiếng, thời trẻ vì tuyên truyền quốc họa mà đến Anh rồi quen biết ngài Chalide Becker, cuối cùng vì ông mà ở lại Anh.

Chalide rất yêu phu nhân Kiều Thù.

Không chỉ người lớn trẻ nhỏ biết, mà người ngoài hễ nhắc đến Chalide đều sẽ liên tưởng ông với Kiều Thù.

Có lẽ huyết thống của gia tộc Becker di truyền, thời trẻ Chalide vì theo đuổi Kiều Thù mà bất chấp sự phản đối của gia đình, vượt biển đi đi về về giữa hai quốc gia, không quản vất vả.

Còn bà Rose vì theo đuổi đồng chí Hạ Vĩnh Thanh mà không ngại vượt qua khoảng cách địa lý, “cưỡng hôn” bất chấp phản đối của gia đình.

Khi tình yêu bùng nổ, khát vọng trong lòng dần rõ ràng.

Hạ Vãn Chi cũng khao khát được như ông bà ngoại, bố mẹ mình, gặp được người quan trọng nhất trong đời.

Và may mắn thay, cô có cơ hội thử sai.

Gặp phải sự phản bội cũng không sao.

Ông trời đã mang Tạ Kỳ Diên đến cho cô.

Chu Dục không đáng tiếc nuối.

Dù sao Tạ Kỳ Diên mới là tình yêu đích thực.

Trước đây lúc mới đính hôn với Chu Dục, Chalide và Kiều Thù không hoàn toàn phản đối, dù sao từ nhỏ Chu Dục đã bảo vệ cô, các bậc trưởng bối đều nhìn thấy, nhưng ai ngờ được họ lại nhìn lầm một người.

Hạ Vãn Chi lúc đó từng hỏi Kiều Thù làm sao để xác định người đó chính là người phù hợp.


Phu nhân Kiều Thù nói, nội tâm của cháu sẽ cho cháu biết đáp án.

Nước tẩy trang
Hạ Vãn Chi không hiểu.

Cho đến khi gặp Tạ Kỳ Diên.

Khi thật sự gặp được người mình thích, đó là sự bốc đồng, nồng nhiệt và phóng khoáng.

Cho nên bây giờ hễ nghĩ đến việc mình phải vì tình yêu mà đối đầu với đồng chí Hạ Vĩnh Thanh và ông cụ Chalide, Hạ Vãn Chi lại có chút kích động.

“Có phải Hoàn Tử của chúng ta gầy đi không?” Phu nhân Kiều Thù ở bên cạnh lườm ông cụ Chalide một cái, cười tủm tỉm nheo mắt nhìn, cứ như thể muốn nhìn thấu Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi vỗ vỗ má, cười nói: “Không gầy, béo lên ba cân rồi.”

Gần đây bị Tạ Kỳ Diên nuôi cho chỗ nào cũng có da có thịt.

Hạ Vĩnh Thanh nghe vậy khẽ hừ một tiếng, tự cho mình là người đoán trước được mọi việc, vẻ mặt như đã nhìn thấu: “Ăn đồ ăn ngoài chứ gì, ăn nhiều đồ không sạch sẽ dễ béo.”

Hạ Vãn Chi không nghĩ ngợi liền đáp trả: “Không có, con đã lâu lắm rồi không ăn đồ ăn ngoài!”

Một câu nói đã để lộ điểm đáng ngờ.

Ánh mắt Hạ Vĩnh Thanh lóe lên, vừa định nói thì Hạ Vãn Chi lập tức phản ứng lại quay đầu mách lẻo với ông cụ Chalide: “Ông ngoại xem kìa! Bố lại ỷ già lên mặt muốn dạy dỗ cháu!”

Hạ Vĩnh Thanh: “…”

Chalide ngẩng đầu nhìn Hạ Vĩnh Thanh một cái.

Hạ Vĩnh Thanh quay đầu tìm bà Rose che chở, còn bà Rose thì làm như không thấy.

Đơn độc chiến đấu, không đấu lại, hoàn toàn không đấu lại.


“Ít ăn đồ ăn ngoài thôi, không thì thuê đầu bếp.” Phu nhân Kiều Thù năm nay gần tám mươi rồi nhưng nói chuyện vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng.

Cô gái Nam Thành, dù già vẫn giữ được phong thái dịu dàng đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam.

Hạ Vãn Chi bỗng nhớ đến mẹ của Tạ Kỳ Diên.

“Có đầu bếp ạ.” Hạ Vãn Chi vỗ vỗ tay bà ngoại, ghé sát vào nói, “Mà còn là đầu bếp rất giỏi.”

Tạ Kỳ Diên cái gì cũng biết làm.

Ngang ngửa đầu bếp năm sao.

“Đầu bếp nào?” Ông cụ Chalide tám mươi tuổi thính lực kinh người, khẽ hừ một tiếng, “Giỏi hơn bố cháu? Giỏi hơn cả ông ngoại cháu à?”

Hạ Vĩnh Thanh lúc này mới có quyền phát ngôn, một lời vạch trần: “Đầu bếp nào? Anh trai nhà họ Tạ của con à?”

Hạ Vãn Chi gãi gãi má, đối diện với ánh mắt của Hạ Vĩnh Thanh: “Ừm hửm.”

Chỉ là bây giờ không còn là anh trai nhà họ Tạ nữa.

Là bạn trai.

Là con rể tương lai của ngài.

Hạ Vãn Chi thầm nghĩ.

“Ai?” Chalide đặt bộ đồ ăn xuống, lập tức trở nên nghiêm túc.

Hạ Vĩnh Thanh cũng nghiêm mặt: “Một người hàng xóm, trai bao.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Hiếm khi thấy hai người này cùng một chiến tuyến, Kiều Thù và Rose vừa tao nhã dùng bữa vừa liếc nhìn nhau, sau đó ra vẻ xem kịch vui.

Kiều Thù là người từng trải, khi nghe Hạ Vãn Chi vô tình hay cố ý nói về một người, bà đã đoán được người đó có vị trí đặc biệt trong lòng cô.


Cộng thêm Rose bình thường tính tình nóng nảy, hôm nay lại yên tĩnh lạ thường, phu nhân Kiều Thù càng chắc chắn hơn về phán đoán của mình.

Chalide cau mày: “Trai bao nào? Cái người trên tin tức nóng đó à?”

Từ khi biết cháu gái cưng của mình bị Chu Dục làm tổn thương, ông lão này đã quyết tâm tìm cho cô một hoàng tử bản địa người Anh để giữ cô ở lại Anh.

Nhưng Hạ Vãn Chi không muốn.

Ông cũng không ép cô nhưng ông sẽ dùng những cách khác để hành động một cách tế nhị.

Hạ Vĩnh Thanh vẫn còn giận chuyện Hạ Vãn Chi cấu kết với Tạ Kỳ Diên lừa mình, khẽ hừ: “Chứ còn gì nữa.”

Không nghe nổi nửa câu mỉa mai của hai người đàn ông lớn tuổi này, Kiều Thù vỗ bàn: “Ăn cơm trước đã, ăn cơm trước đã!”

Chalide liếc Hạ Vĩnh Thanh một cái: “Lát nữa nói chi tiết cho bố nghe.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Vì lo lắng cho Tạ Kỳ Diên đang một mình ở khách sạn, Hạ Vãn Chi không để ý hình tượng, ăn vội ăn vàng cho no, sau bữa cơm tìm cơ hội lẻn đi, túm lấy bà Rose lén lút mách lẻo: “Mẹ! Mẹ xem ba kìa! Mẹ quản bố đi…”

“Ông ấy cứ cái kiểu chết dở đó, chẳng làm nên trò trống gì.” Rose an ủi cô, nắm tay cô xoay một vòng, cười trêu chọc: “Đúng là có da có thịt hơn rồi, anh trai nhà họ Tạ của con nuôi tốt quá nhỉ.”

Hạ Vãn Chi sờ sờ mũi: “Khụ, cũng bình thường thôi.”

Bà Rose cười không ngớt, còn định hỏi thêm gì đó, người giúp việc liền đến báo tin ông cụ Chalide đang tìm…

… con gái của bà.

“Đi thôi, ông ngoại con nửa phút không thấy con là bứt rứt khó chịu rồi, mấy ngày đầu mẹ mới về ông ấy cũng đối với cô con gái cưng này nhiệt tình như lửa, nhưng con yên tâm, nửa tháng sau là nhạt đi thôi.” Bà Rose rất có kinh nghiệm.

Hạ Vãn Chi vừa gật đầu vừa trả lời tin nhắn của Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên: [Hai tiếng rồi.]

Hai tiếng không để ý người ta là sẽ bị phạt đó.

Hạ Vãn Chi gõ lia lịa: [Anh yêu, còn thiếu mười giây nữa mới đủ hai tiếng, không tính.]

Tạ Kỳ Diên tâm trạng rất tốt, không tính toán mấy giây đó, hỏi cô: [Tình hình tiền tuyến thế nào?]

Hạ Vãn Chi: [Không ổn lắm.]

[Tổng tư lệnh tìm em, không nói nữa, anh ngoan ngoãn đợi tin em nhé.]

Bà Rose liếc thấy, không nhịn được cười: “Tổng tư lệnh nào vậy?”

Hạ Vãn Chi nói nhỏ: “Bố của mẹ.”

Rose: “…”

Là bà không theo kịp sự tiến bộ của thời đại rồi.

Lũ trẻ này còn biết chơi hơn cả bọn họ ngày xưa.

Bình Luận (0)
Comment