Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 98

“Nhìn qua màn hình không đã thèm, có gan thì đến tìm anh xem trực tiếp.” Tạ Kỳ Diên bình tĩnh thản nhiên, ngả người ra sau, chỉ để lộ một chút cổ.

Yết hầu nhô lên khẽ động khi nói chuyện, dù cách màn hình cũng cảm thấy gợi cảm.

Hạ Vãn Chi không biết trong huyết thống gia truyền ba đời của gia tộc Becker có những gì.

Nhưng điểm háo sắc này có lẽ cô đã di truyền thành công từ bà Rose.

Sự e thẹn trước khi yêu Tạ Kỳ Diên đều là giả.

Sau khi yêu Tạ Kỳ Diên, dường như cả con người được khai phá.

Cái gì k/ích thích thì chơi cái đó.

Hạ Vãn Chi hận đến nghiến răng.

Vừa rồi đáng lẽ nên chụp màn hình lưu lại để sau này thưởng thức.

Dù sao thì mỹ nam trước mắt, e thẹn gì đó có thể tạm gác sang một bên.

Mới một ngày không gặp mà cô đã có chút nhớ anh rồi.

“Không xem nữa.” Hạ Vãn Chi nhớ ra ngày mai còn phải ăn mặc lộng lẫy tham dự vũ hội gia tộc, tuy chỉ là hình thức nhưng nếu để Tạ Kỳ Diên  – cái bình giấm lớn này  – biết cô sẽ ôm eo người đàn ông khác khiêu vũ…

Thì ngày tận thế có lẽ thật sự sẽ đến.

Thấy lông mày đang nhướng lên của cô bỗng nhíu chặt lại, Tạ Kỳ Diên thầm nghĩ có phải mình đã làm cô mất hứng không.

Cô chỉ là không nhịn được trêu chọc anh.

Đàn ông con trai cũng có lúc nhạy cảm, thế là ngón tay khẽ kéo áo ngủ đang che kín mít, để lộ chút xương quai xanh, ngượng ngùng ho nhẹ: “Xem cũng được.”

Hạ Vãn Chi bị trêu đến bật cười, cứng miệng trêu lại anh một câu: “Anh cầu xin em đi.”

Tạ Kỳ Diên: “…”

Đòi ăn đòn rồi.

Không thể đảm bảo phòng cách âm tuyệt đối, Hạ Vãn Chi sợ Hạ Vĩnh Thanh – người bố ranh mãnh này  – sẽ giả vờ đi ngang qua nghe lén thông tin nên nồi cháo video này không dám nấu quá lâu, nói chuyện thêm một lúc rồi cúp máy nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, khi hoàng hôn buông xuống, vũ hội bắt đầu. Hạ Vãn Chi ăn mặc lộng lẫy xuất hiện cuối cùng, trang phục xa hoa như công chúa trong vương quốc cổ tích.

Vũ hội kiểu tây, tráng lệ, tao nhã, cao quý.

Trong sảnh lớn, tiếng nhạc vang lên, những bước nhảy uyển chuyển, nhưng rồi tất cả dừng lại khi tiếng nói của ông cụ Chalide vang lên.

Ông cụ với vẻ mặt rạng rỡ, dùng tiếng Anh chuẩn mực giới thiệu cháu gái của mình với mọi người.

Lời phát biểu quá nhiều, Hạ Vãn Chi nghe một lúc rồi lơ đãng, nhìn quanh một vòng những người con cháu quý tộc này.

Aeon Shop
Người nước ngoài tóc tai đủ màu nhưng trong đám đông hình như có một cái đầu tóc đen nhánh.

Tóc đen?

Hạ Vãn Chi khóa chặt ánh mắt.

Nhưng người quá đông, che mất khuôn mặt người đó.

Không biết có phải ảo giác không, Hạ Vãn Chi mơ hồ cảm thấy kiểu tóc của người đó có chút giống Tạ Kỳ Diên.

Rất nhanh cô lại gạt bỏ ý nghĩ đó.

Đây là vũ hội do gia tộc Becker tổ chức, Tạ Kỳ Diên sao có thể tùy tiện trà trộn vào được.

Chắc chắn là do tương tư quá độ mà sinh ra ảo giác.

Hạ Vãn Chi gạt bỏ những suy nghĩ lung tung này, vừa hay ông cụ Chalide phát biểu xong, cả hội trường vỗ tay vang dội, Hạ Vãn Chi là tâm điểm của đám đông, sau khi hoàn hồn liền nhìn thẳng về phía trước một cách đường hoàng.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia những buổi giao tế quý tộc nước ngoài như thế này, suốt quá trình đều được ông cụ Chalide dẫn dắt, mới một lúc đã gặp mấy người thừa kế gia tộc.

Người quả thật rất trắng.

Lịch lãm, lễ phép, tuấn tú, đồng thời cũng không hề che giấu thiện cảm đối với Hạ Vãn Chi.

Thân phận đặt ở đó, Hạ Vãn Chi cũng lười phán đoán thiện cảm của họ rốt cuộc là xuất phát từ gia thế của cô hay là sự ngưỡng mộ đối với cô.

Tên của những người này Hạ Vãn Chi không nhớ một ai, trong đầu toàn là Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên đang làm gì.

Tạ Kỳ Diên ăn tối chưa.

Điện thoại không ở bên cạnh, Tạ Kỳ Diên có nhắn tin cho cô không.

Chuyện vũ hội cô không nói, Tạ Kỳ Diên ngày nào đó mà biết được có trói cô lại rồi làm gì đó không…

Hạ Vãn Chi rõ ràng là lơ đãng.

Có một người tiến lên mời Hạ Vãn Chi khiêu vũ, ông cụ Chalide nhướng cằm, ra hiệu cho Hạ Vãn Chi giao lưu nhiều hơn với người ta.

Đây là sự lịch sự cơ bản nhất.

Khiêu vũ là trong sáng.

Hạ Vãn Chi khẽ mím cười, buông tay ông cụ Chalide ra, khi đầu ngón tay sắp rơi vào tay chàng thanh niên quý tộc kia, một bàn tay ấm áp chen ngang nắm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô.

Hạ Vãn Chi đột ngột sững sờ.

Chàng thanh niên quý tộc cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông đã cướp mất cơ hội của mình.

Người đàn ông sở hữu một khuôn mặt thuộc hàng rồng phượng trong số những người phương Đông, khác với vẻ ôn hòa của chàng thanh niên quý tộc, khí chất của anh vô cùng mạnh mẽ.

“Xin lỗi anh Walker, cô Hạ Vãn Chi đã hứa điệu nhảy đầu tiên tối nay sẽ dành cho tôi.” Tạ Kỳ Diên lại đeo cặp kính thư sinh bại hoại đó, dưới tròng kính, ánh mắt chiếm hữu không hề che giấu.

Anh quen biết chàng thanh niên quý tộc này, và nói bằng tiếng Trung.

Thanh niên dường như cũng quen biết anh, không hề tức giận vì điều này, có lẽ đoán ra được mối quan hệ của hai người, lịch sự nhường bước.

Đầu óc Hạ Vãn Chi có chút đơ, đôi mắt to tròn long lanh đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Diên đột nhiên xuất hiện tại vũ hội: “…”

Chalide vẫn đứng bên cạnh đánh giá Tạ Kỳ Diên.

Có thể vào được trang viên tham gia vũ hội lần này, chắc chắn đã nhận được thư mời.

Nhưng Chalide không nhớ trong danh sách khách mời có người Trung Quốc.

Hơn nữa người này còn có chút quen mắt.

Giống hệt trai bao đã cùng cháu gái cưng của ông xuất hiện trên tin tức nóng một thời gian trước.

“Rất vinh hạnh được gặp ngài, ngài Chalide kính mến.” Tạ Kỳ Diên tự nhiên đổi sang tay trái để nắm tay Hạ Vãn Chi, tay phải trống ra thì chìa về phía ông cụ Chalide.

Ông cụ Chalide nghiêm mặt nhìn bàn tay đang nắm chặt của họ.

Hạ Vãn Chi đầu óc không tỉnh táo, không phát hiện ra sự bất mãn ngầm của ông cụ Chalide.

“Cậu là…”

“Tạ Kỳ Diên.” Tạ Kỳ Diên giới thiệu tên tiếng Trung của mình.

Rõ ràng sự không vui trên mặt ông cụ Chalide tiếp tục tăng lên.

“Anh trai nhà họ Tạ?” Chalide tối qua nghe Hạ Vĩnh Thanh và Rose nhắc đến rất nhiều lần, nghe thấy họ Tạ, lập tức liên tưởng đến vị anh trai nhà họ Tạ này.

Hạ Vãn Chi đột ngột hoàn hồn: “…”

Anh trai nhà họ Tạ có được coi là nổi tiếng trong và ngoài nước không nhỉ.

“Là cháu.” Tạ Kỳ Diên lịch sự đáp lại rồi nói tiếp, “Cũng là Elvis, cháu nuôi của phu nhân York.”

Sự nghi hoặc trong mắt ông cụ Chalide lập tức chuyển thành kinh ngạc rồi từ từ trở lại bình tĩnh.

Ông không mời Tạ Kỳ Diên, nhưng quả thật đã gửi thư mời cho gia tộc York.

“À, anh Elvis, được rồi, biết rồi.” Ánh mắt ông cụ Chalide lại rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng trăm mối ngổn ngang mà vẫn chưa thông suốt, máy móc nói một câu, “Đi khiêu vũ đi.”

Người vừa đi, Hạ Vãn Chi đến gần anh, ngón tay không rút ra được, dứt khoát dùng đầu ngón tay véo mạnh vào bắp đùi Tạ Kỳ Diên.

Cô giữ nụ cười nhưng những chữ thốt ra từ kẽ răng lại mang theo ý nghiến răng nghiến lợi: “Elvis? Anh Elvis? Cháu nuôi của phu nhân York?”

Lực không nhẹ, Tạ Kỳ Diên tuy mặt không đổi sắc nhưng lại cố gắng chịu đau.

Hạ Vãn Chi cười khẩy: “Anh làm cháu người ta từ bao giờ vậy?”

Tạ Kỳ Diên: “…”

“Nói ra thì dài dòng.” Tạ Kỳ Diên nắm chặt tay cô, tự tay điều chỉnh tư thế khiêu vũ cho cô, phần đùi ngoài bị véo đau rát, anh trầm giọng, cười một tiếng, “Khiêu vũ với công chúa Hoàn Tử yêu quý tại vũ hội của gia tộc Becker là một chuyện rất lãng mạn, công chúa Hoàn Tử có thể vui lòng nể mặt một chút không?”

“Em đồng ý dành điệu nhảy đầu tiên cho anh từ bao giờ?” Hạ Vãn Chi phồng má, cố ý giẫm chân anh một cái: “Anh còn cười được, Tạ Kỳ Diên, anh có quá nhiều bí mật.”

Anh che giấu quá nhiều chuyện cô không biết.

Có lẽ là do cô đã quá chìm sâu trong tình yêu này, một mối tình rơi vào nhanh đến mức chưa kịp trưởng thành.

Cô tưởng rằng họ rất thân thiết, nhưng thật ra, những bí mật của anh, những chuyện từng xảy ra với anh – cô chẳng biết gì cả.

Bình Luận (0)
Comment