"Hử."
Giọng nói quen thuộc truyền đến, ta mới thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng.
Có chút oán hận, ta quay đầu lại nhìn về phía sau, liền bắt gặp gương mặt yêu nghiệt của sắc quỷ kia. Ánh mắt ta ý bảo hắn buông tay. Hắn lập tức hiểu, mới chịu thả ra.
Ta xoay người, vừa định mở miệng nói gì đó thì ngay lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho sững sờ.
Sắc quỷ ngày thường chỉ mặc hắc y hoặc hồng y, hôm nay lại khoác lên mình một bộ trường bào giao thoa giữa sắc hồng nhạt và tím nhạt. Ngay cả áo trong cũng là một màu hồng phấn dịu dàng, trên đó còn thêu hoa bỉ ngạn cùng tông. Mái tóc dài đen nhánh được buộc lỏng lẻo bằng một dải lụa.
Ta suýt bị chính nước miếng của mình làm sặc, vội vàng dụi mắt.
Cái gì đây? Mới mấy ngày không gặp, sao phong cách của sắc quỷ lại thay đổi đến mức này?
Dường như có chút không được tự nhiên, hắn hơi kéo kéo áo ngoài rồi đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Ta thật sự bị dáng vẻ này của hắn làm cho rung động. Vốn dĩ hắn đã là một yêu nghiệt tuyệt sắc, giờ lại khoác cả thân phấn y, đúng là... yêu mị đến cực điểm.
Kiềm chế xúc động trong lòng, ta đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt đầy ngượng ngùng và không cam lòng kia, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha ha! Hôm nay ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao lại mặc thứ y phục có màu sắc thế này?"
Sắc quỷ thở dài, giọng điệu cứng ngắc:
"Đây là truyền thống của Âm phủ."
A? Âm phủ còn có cái truyền thống kỳ lạ như vậy sao? Chẳng lẽ tôn nghiêm của một Diêm Vương cao cao tại thượng là phải mặc đồ hồng phấn?
Ta nhịn cười không nổi, tò mò hỏi:
"Truyền thống gì chứ? Ha ha ha..."
Vừa hỏi ra khỏi miệng, ta lại không nhịn được bật cười.
Sắc quỷ bất đắc dĩ liếc ta một cái, thở dài rồi mới vô lực lên tiếng.
Thì ra, ở Âm phủ, cứ mỗi một trăm năm, Diêm Vương phải thực hiện một nghi thức tẩy lễ. Không biết là ai đặt ra quy củ này, nhưng sau khi tẩy lễ xong, hắn buộc phải mặc y phục hồng phấn, ngay cả trang sức cũng phải cùng tông màu.
Ta không khỏi có chút thương cảm mà nhìn hắn. Tính ra, sắc quỷ này đã làm Diêm Vương hơn một ngàn năm. Như vậy chẳng phải hắn đã từng mặc không biết bao nhiêu bộ phấn y rồi sao?
Ta chống cằm, chậm rãi nói:
"Ta đoán chừng, quy củ này chắc là do vị Diêm Vương đầu tiên đặt ra?"
Ta rõ ràng thấy trên thái dương sắc quỷ trượt xuống mấy đường hắc tuyến, trong lòng nhịn không được muốn cười trộm, nhưng mặt ngoài phải vất vả lắm mới kiềm chế được.
"Tẩy lễ xong phải du hành một vòng trong Âm phủ, coi như trăm năm một lần thẩm tra."
Lần này ta không nhịn được nữa, ngã ra sô pha cười ha ha, bụng ôm chặt, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Người đặt ra quy củ này đúng là gan to bằng trời, đắc tội toàn bộ những đời Diêm Vương về sau.
Mặc loại y phục này đã đủ thảm rồi.
Còn phải du hành, tuần tra khắp nơi.
Chẳng phải để toàn bộ dân chúng Âm phủ đều nhìn thấy bộ dạng hiện tại của sắc quỷ sao?
"Cho nên ngươi trốn sang chỗ ta?"
Sắc quỷ thấy ta cười mãi không ngừng, lông mày khẽ nhướng, đột nhiên nhào tới đè ta xuống sô pha, mặt kề sát, giọng uy hiếp:
"Hoa Nhi, ngươi cười thêm tiếng nữa, ta liền tử hình ngươi ngay tại chỗ!"
Ta giật mình, vội vàng lấy tay bịt miệng, mắt mở lớn đầy cảnh giác.
"Không cười, không cười!" Ta điên cuồng lắc đầu, sợ hắn thật sự làm ra chuyện gì ngượng ngùng.
Chúng ta đang ở phòng khách đó! Nhỡ đâu làm chuyện không nên làm, ba mẹ ta mà về thì sao?
Oa!
Vừa tưởng tượng cảnh tượng kia, mặt ta lập tức đỏ bừng.
Chuyện đó... quá mất mặt! Đừng nói ba mẹ ta là thân nhân nên sẽ không trách, ta chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy xấu hổ.
Hơn nữa, ta đã nói sẽ để sắc quỷ gặp họ, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhỡ đâu trước khi ra mắt chính thức đã bị họ bắt gặp cảnh này, sắc quỷ cũng đừng mong để lại ấn tượng tốt trong lòng họ!
Đột nhiên, sắc quỷ cười mê người, đôi tay bắt đầu không an phận.
"Vãn Lạc."
Ta cảm nhận được đôi tay kia đang tác loạn bên hông, cơn tê ngứa lập tức lan tràn khắp người, khiến ta không nhịn được bật cười ha ha!
"Đừng... đừng chạm vào chỗ đó! Ngứa quá! Ha ha ha ha!"
Sắc quỷ nhếch môi, giọng điệu mang theo chút vô tội nhưng lại tràn đầy ý xấu.
"Ngươi không phải rất thích cười sao? Vi phu sẽ cho ngươi cười thật nhiều."
Ta bị hắn cù đến nước mắt giàn giụa, liên tục cầu xin:
"Ta... ta sai rồi! Ha ha ha... tha ta đi, tha ta đi!"
Lúc này hắn mới chịu thu tay, nhưng lại thuận thế ôm lấy eo ta, nhấc ta khỏi sô pha rồi đặt thẳng lên đùi mình.
Ta xoa xoa khóe mắt đầy nước, có chút bất mãn trừng hắn, đôi mắt tràn đầy lên án.
"Rõ ràng là do ngươi mặc như vậy quá đặc sắc, còn trách ta bị lạc nhịp?"
"Chuyện này ta cũng hết cách rồi."
Lần đầu tiên thấy sắc quỷ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy, ta không khỏi mở rộng tầm mắt.
Nhướng mày, ta cố ý trêu chọc: "Còn có chuyện mà Diêm Vương đại nhân không thể giải quyết sao?"
"Hoa Nhi..."
Hắn thở dài, nhìn ta đầy bất lực.
"Được rồi, được rồi, ta không nói nữa." Ta cười khẽ, ánh mắt lướt qua y phục hắn, ngón tay không nhịn được vươn lên, chạm vào lớp vải bóng mịn, nhẹ nhàng vuốt v3.
Sau một lúc lâu, ta rũ mắt, thì thầm:
"Rất đẹp."
"Hmm?"
Sắc quỷ làm bộ như chưa nghe rõ, nghiêng đầu sang, giọng đầy nghi hoặc.
Ta cảm giác mặt mình nóng bừng, lập tức lắc đầu, cười nói:
"Không có gì đâu."
Thực ra, hắn nghe thấy ba chữ đó rất rõ ràng, chỉ là cố tình muốn ta lặp lại lần nữa. Nhưng vừa thấy gương mặt ta ửng hồng, ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn.
"Hoa Nhi, thích sao?"
Ta khẽ nâng mí mắt, có chút chột dạ liếc hắn một cái, ánh mắt không tự chủ mà lướt qua lớp áo ngoài màu hồng nhạt mấy lần, cuối cùng lúng túng nói:
"Ách... cũng khá tốt."
Hoàn toàn lạc đề rồi.
Ai ngờ câu nói tiếp theo của sắc quỷ lại khiến ta chấn động!
"Nếu Hoa Nhi thích, về sau ta sẽ mặc nhiều hơn."
"A?" Ta kinh ngạc kêu lên, vội vàng xua tay. "Ngươi không phải không thích sao? Cái đó... không sao đâu, nếu không thích thì đừng mặc. Một trăm năm khoác lên một lần đã đủ làm khó ngươi rồi."
"Không thấy khó."
Hắn ôm chặt lấy ta, vòng tay siết đến mức khiến ta có chút không thở nổi.
"Chỉ cần Hoa Nhi thích, ta một chút cũng không thấy khó."
Những lời này như một quả chuông lớn gõ mạnh vào lòng ta, khiến tim ta đập nhanh hơn. Mặt không tự chủ được mà nóng lên.
Cằm hắn nhẹ nhàng cọ vào tóc ta, giọng nói mang theo chút khàn khàn:
"Ta rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ."
Dù đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, dù biết nó chẳng còn xa lạ, nhưng mỗi khi nghe thấy, ta vẫn không kìm được trái tim run rẩy, như có hàng ngàn con sâu nhỏ bò qua.
Đêm hôm đó, trời đã khuya nhưng ba mẹ vẫn chưa về. Họ cũng không nhắn tin gì cho ta, nên ta đành gọi điện hỏi xem đang ở đâu, có về ăn cơm không.
Nhưng điện thoại của cả hai đều không liên lạc được.
Hộp thư thoại của ba báo rằng ông đang đi công tác, có thể không tiện nghe máy. Ta đành tạm gác lại, tính đợi lát nữa gọi lại lần nữa.
"Quyết định ngày mai đi sao?"
Sắc Quỷ biết ngày mai chúng ta sẽ đến Diệp Dao gia hỗ trợ, ta gật đầu.
"Nhất định phải cẩn thận. Nếu phát hiện nguy hiểm, lập tức rời đi, nghe rõ chưa?" Sắc Quỷ nghiêm túc dặn dò.
Ta lại gật đầu. Chuyện này đương nhiên rồi, chẳng lẽ ta còn kéo chân bọn họ? Không chỉ làm liên lụy đến an toàn của cả nhóm, mà ngay cả tiểu gia hỏa trong bụng cũng có thể gặp nguy hiểm.
"Vậy còn ngươi? Gần đây Âm Phủ có chuyện gì lớn không?"
Sắc Quỷ mệt mỏi tựa lên giường, giọng điềm tĩnh: "Cũng may phát hiện kịp thời, chúng ta đã tu bổ nhà giam, tăng cường nhân thủ trông coi. Tạm thời vẫn ổn."
Ta tò mò hỏi tiếp: "Nếu đám quái vật đó trốn ra ngoài thì sao..."
Sắc Quỷ đột nhiên nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, lúc sáng lúc tối.
"Chúng chẳng những hủy diệt Âm Phủ, mà còn ảnh hưởng đến Dương Gian."
Giọng hắn mờ mịt như thể không mang chút trọng lượng nào.
"Con người là loài sinh vật phức tạp. Những cảm xúc tiêu cực của họ—bi thương, oán hận, u sầu—không hề biến mất sau khi chết, mà cứ bám chặt vào linh hồn."
"Dù là đau khổ hay tức giận, chỉ cần là cảm xúc xấu, đều trở thành chất xúc tác khiến chúng hóa ác quỷ nhanh hơn. Khi mất đi lý trí, chúng sẽ cắn nuốt lẫn nhau, để rồi sự dơ bẩn và oán khí không ngừng lớn mạnh."
Ta lặng lẽ lắng nghe, hoàn toàn hiểu ý hắn.
"Một khi mất kiểm soát, chúng sẽ mang đến bóng tối cho nhân gian. Khi ấy, con người dần mất đi hy vọng, để mặc hắc ám gặm nhấm nội tâm, bởi vì bản chất của chúng chính là cướp đoạt linh hồn kẻ khác."
"Linh hồn càng tăm tối, chúng càng thích thú, thậm chí không tiếc tàn sát hàng loạt."
Ta nuốt nước bọt, lưng bất giác lạnh toát.
"Hoa Nhi, ngươi dù sao cũng là người sống. Năng lực mộng hồi của ngươi sẽ khuếch đại bóng tối trong lòng, bởi vì ngươi nhìn thấy tất cả những linh hồn từng chịu khổ nạn trong quá khứ."
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy thâm tình.
"Nếu có thể, ta sẽ giữ chặt ngươi bên mình, để ngươi cách xa đám quỷ hồn đó."
"Nhưng ta biết, ngươi sẽ không chịu. Ngươi còn có bằng hữu, còn có người ngươi yêu. Ngươi sẵn sàng vì bọn họ trả giá. Nếu ta ép buộc, chẳng phải quá ích kỷ sao?"
"Sắc Quỷ..." Ta khẽ gọi tên hắn, giọng run rẩy, đôi mắt cũng dần nhòe đi.
Bóng hình trước mắt trở nên mờ ảo, nhưng ta chẳng thể cười nổi.
Thật lâu sau, Sắc Quỷ khẽ hôn lên trán ta, nhẹ giọng cảm thán:
"Nếu ta không phải Diêm Vương, chỉ là một người bình thường, thì tốt biết bao."
Câu nói ấy nằm ngoài dự liệu của ta. Ta chôn mặt vào vai hắn, rất lâu sau mới thì thầm:
"Ngốc à, nếu ngươi không phải Diêm Vương, chỉ là người phàm, ngươi đã chẳng thể gặp ta. Hiện tại, trong bụng ta cũng sẽ không có hài tử của ngươi."
"Có lẽ tất cả đều là vận mệnh an bài, để ta đời này gặp được ngươi, tìm ra ý nghĩa của chính mình."
Trong lòng ta dường như có một ngọn lửa âm ỉ bùng lên. Ta híp mắt mỉm cười.
Ta không chỉ là con người, mà còn là thê tử của Diêm Vương.
Lệnh trấn quỷ ban cho ta năng lực này, ta tuyệt đối sẽ không để nó hoang phí.
Trước kia, Sắc Quỷ một mình cai quản Âm Phủ. Về sau, ta sẽ cùng hắn giữ vững cả hai giới âm dương.