An Ninh và An Gia Gia khuyên can mãi nhưng vẫn không nhận được sự đồng ý. Lão nhân vì tức giận mà dập máy thẳng, để lại An Ninh
một mình cùng Chris và An Hiên mặt đối mặt, chẳng ai nói nên lời.
Đến gần giờ cơm tối, ta định cùng Sắc Quỷ ra ngoài ăn một bữa, nhưng vì Mặc Cẩn đột ngột xuất hiện, kế hoạch vốn hoàn hảo liền bị phá hỏng.
Cả buổi chiều ta và Sắc Quỷ chỉ có thể giao tiếp bằng ánh mắt. Dù vậy, hắn dường như không giận, trông còn có vẻ rất tận hưởng cái cách chúng ta lặng lẽ ở bên nhau.
"Dung Hoa, đi ăn cơm chiều không? Ta biết gần trường mới khai trương một nhà hàng. Hôm nay ta mời, thế nào?"
Nàng đang dọn dẹp bàn của mình. Ta liếc nhìn, thấy nàng sắp xếp dụng cụ bói toán gọn gàng vào một góc, trên bàn chỉ còn laptop và vài cuốn sách. Cảm giác quỷ dị vốn có liền tan đi đáng kể.
Ta vốn định đồng ý, nhưng chợt nhớ tới Sắc Quỷ vẫn còn trên giường ta, đành mỉm cười từ chối: "Lần sau nhé, lát nữa ta có hẹn rồi."
"Vậy thì tiếc quá." Mặc Cẩn buông tay, "Vậy hôm nay ta đành tạm dùng đồ ở nhà ăn vậy."
Nàng đứng dậy, vừa lắc đầu vừa nói, giọng mang theo chút ấm ức khiến ta bật cười.
Thấy biểu cảm của ta, Mặc Cẩn cũng không nhịn được mà cười: "Thôi được, dù sao sau này chúng ta còn nhiều thời gian. Ngươi mau đi đi, chậm là phải xếp hàng đấy."
Khi không khí giữa hai ta vừa trở nên dễ chịu, tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Âm thanh nặng và gấp, giống như ai đó đang đấm cửa. Ta nhíu mày, đi ra mở.
Cửa bật mở, lập tức hiện ra bốn nữ sinh. Mấy người khí thế hùng hổ, nhìn ta như thể kẻ thù, ánh mắt sắc lạnh khiến ta vô thức cau mày.
"Các ngươi tìm ai?" – Ta hỏi, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Hôm nay đúng là lắm chuyện, giữa đường đột nhiên xuất hiện một Mặc Cẩn phá rối buổi chiều đáng lẽ rất yên bình giữa ta và Sắc Quỷ, giờ mới định đi ăn thì lại có biến nữa.
"Mặc Cẩn có phải dọn đến ở chỗ các ngươi không?!"
Nữ sinh dẫn đầu ăn mặc cực kỳ hở hang. Trời đã sang thu mà vẫn mặc quần đùi, áo ngắn tay hở rốn, eo xăm hoa đỗ quyên, mặt trang điểm dày đến nỗi nhìn như có thể rớt phấn bất cứ lúc nào. Đường kẻ mắt dài đến mức trông như quỷ.
Ta không rõ mấy người này có ân oán gì với Mặc Cẩn, nhưng nhìn bộ dạng kia, ta chắc chắn sự việc không đơn giản như tưởng.
"Đúng vậy, ta là bạn cùng phòng của nàng."
Cô gái dẫn đầu nhướng mày, giọng đầy gay gắt, quát thẳng vào mặt ta: "Xem ra chúng ta không tìm nhầm rồi. Tránh ra, chúng ta muốn tìm người."
Ta ban đầu chỉ thấy hết sức vô lý. Đùa sao? Đây là ký túc xá của bọn ta—nói nghiêm túc hơn, là chỗ ở riêng của chúng ta. Mấy nữ sinh trước mặt là ai, lấy tư cách gì mà đòi ta, người đang sống ở đây, phải "tránh ra"?
Điên rồi chắc?
Cũng là sinh viên cả, sao còn mang cái kiểu ấu trĩ như mấy đám tiểu thái muội ngoài đường? Nói gì thì trường ta cũng được xem là có tiếng trong thành phố, sao lại tồn tại thể loại học sinh thế này?
Mặc Cẩn đã đứng sau lưng ta, còn Sắc Quỷ thì nhẹ nhàng lướt đến ngồi lên mép giường gần cửa, chống đầu cười nhìn ta. Cả buổi chiều không nói với hắn một câu, vậy mà hắn chẳng hề tỏ ra giận, ngược lại cứ như đang rất thích thú xem trò hay.
Hôm nay hắn dường như đặc biệt vui vẻ, kiểu gì cũng có thể ung dung chấp nhận, cứ nhìn ta như vậy suốt buổi chiều, chẳng khác gì đang thưởng thức một màn kịch thú vị.
Mặc Cẩn núp sau lưng ta, thấy người tới thì rụt cổ lại, rồi gan nhỏ hỏi vọng ra: "Các ngươi đến làm gì?"
"Ngươi quen bọn họ?" – Ta nghiêng đầu hỏi. Nàng gật đầu, giọng hơi lạc đi: "Là mấy người đã đuổi ta ra khỏi phòng!"
Thì ra đây là mấy bạn cùng phòng cũ của nàng. Nhưng mà... chẳng phải chỉ có ba người thôi sao? Sao giờ thành bốn?
Mặc Cẩn hình như đoán được nghi hoặc của ta, chỉ vào cô gái đứng đầu, nói nhỏ: "Nàng không phải bạn cùng phòng... có lẽ là tụ tập thêm người tới gây sự."
Ta khoanh tay chắn ngay cửa, lạnh nhạt nói: "Có chuyện thì nói cho rõ, đừng mở miệng là ra lệnh. Ngươi không phải cấp trên, cũng chẳng phải trưởng bối của ta, lấy gì bắt ta tránh ra? Phòng này tuy không phải của riêng ta, nhưng trong thời gian ta ở, nó là không gian riêng của ta."
Vừa hay, ta biết dì quản lý tầng ký túc của tụi ta rất nghiêm, nhưng thật ra lại rất thương bọn ta, thường xuyên đứng về phía tụi ta khi có chuyện. Ta liền thuận thế nói luôn:
"Ta có số của dì quản lý. Nếu các ngươi dám làm loạn, ta sẽ gọi ngay. Giáo vụ và bảo vệ lập tức đến."
Ta chẳng hề thấy lời mình nói có gì quá. Cô tiểu thái muội này rõ ràng là đến gây chuyện. Đã vậy thì, cứ đặt sẵn lời cảnh cáo trước cho đỡ phiền.
Cho dù không có dì quản lý làm chỗ dựa, bên cạnh ta vẫn còn Sắc Quỷ. Hắn hoàn toàn có thể âm thầm ra tay giúp đỡ, khiến ta chẳng thấy chút lo sợ nào, thậm chí còn có cảm giác như đang mượn oai hùm để lên mặt.
Bên tai vang lên tiếng hắn cười khẽ, ta bĩu môi, vô tình bỏ lỡ ánh nhìn vừa sủng nịnh vừa tùy tiện hắn dành cho ta.
"Ngươi..."
"Ta cái gì mà ta. Người các ngươi muốn tìm đang ở đây, có chuyện thì cứ mang hết lên bàn nói rõ. Tìm Mặc Cẩn để làm gì? Không nói lý do, lại bắt ta tránh ra? Chỉ có ngốc mới làm theo lời ngươi."
Ta vừa dứt lời, cô gái phía sau tiểu thái muội liền tức giận hét lên:
"Đồng học, ngươi không biết nàng thôi! Nàng là đồ điên, là ngôi sao chổi! Suốt ngày nói chuyện ma quỷ, làm chúng ta sợ đến muốn chết!"
"Đúng vậy! Trước đó nàng còn bảo trên người Tiểu Thiến có thứ gì bẩn thỉu, cũng chính vì nàng mà Tiểu Thiến suýt chết đuối trong buổi học bơi! Nếu không phải Mặc Cẩn cứ nói mấy lời dọa dẫm, Tiểu Thiến đã chẳng thất thần đến mức suýt mất mạng!"
Ồ, ra thế—người suýt chết đuối cũng phải đổ lên đầu Mặc Cẩn? Không phải do bản thân bất cẩn, mà là lỗi của người đã bị các cô đuổi đi?
Ta không khỏi thấy mấy cô nàng này quá quắt, nhưng chưa kịp phản bác, Mặc Cẩn đã thẳng thắn lên tiếng, không chút vòng vo:
"Ta nói toàn sự thật! Các ngươi không tin, rồi kết quả vẫn xảy ra đúng như vậy còn gì!"
"Tại sao lại trách ta? Người hại Thiến Thiến đâu phải ta, là do trên người nàng có thứ dơ bẩn gây họa!"
"Được rồi, ngươi bớt nói vài câu đi."
Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, liếc nàng một cái cảnh cáo.
Lúc này rồi, dù lời có là thật đi nữa cũng không thể nói ra, chỉ càng khiến tình hình tệ hơn, khiến người ta thêm ghét bỏ nàng mà thôi.
"Ngươi còn dám nói mấy lời đó à? Ta nói cho ngươi biết, Mặc Cẩn, hôm nay chúng ta đến đây là để đưa ngươi tới bệnh viện gặp Tiểu Thiến, xin lỗi cô ấy!"
Mặc Cẩn bĩu môi, tức giận đáp: "Dựa vào cái gì chứ? Ta đã nhắc nhở nàng từ trước, là nàng tự không cẩn thận, giờ xảy ra chuyện lại đổ hết lên đầu ta? Trách ta à? Chỉ có thể nói các ngươi không chịu tin lời ta!"
Ta đưa tay ôm trán, không biết phải làm gì cho ổn. Lúc này đây, cánh cửa phòng như ranh giới chia hai chiến tuyến—người ngoài và người trong phòng hoàn toàn không cùng tần số.
"Đừng trốn sau lưng người khác nữa, đi, mau đến xin lỗi Tiểu Thiến!"
Cô nữ sinh đứng sau tiểu thái muội hùng hổ bước lên, vươn tay định vòng qua ta để kéo Mặc Cẩn, tay còn lại thì muốn đẩy ta ra. Ta lập tức chắn trước mặt nàng, nhướng mày nhìn thẳng vào mắt.
"Ngươi định làm gì?"
Rõ ràng bị ta chọc giận, nàng lập tức nổi đóa. Ta chợt thấy, đôi khi mấy người đồng tính khí quá thật sự rất đáng sợ.
"Câu này nên để ta hỏi. Các ngươi cũng quá quắt rồi. Những gì Mặc Cẩn nói, nếu các ngươi không tin, thì người tên Tiểu Thiến đó tất nhiên cũng chẳng bận tâm. Huống chi, các ngươi còn đuổi Mặc Cẩn đi!"
Trong lòng ta bỗng dâng lên một ý nghĩ nghịch ngợm. Ta chậm rãi tiến sát lại mấy nữ sinh kia, híp mắt đầy ẩn ý, giọng nói nhẹ tênh nhưng sắc lẻm:
"Một khi như vậy, các ngươi không nên chỉ chăm chăm trách Mặc Cẩn. Có từng nghĩ, nếu lời nàng nói là thật thì sao?"
"Nói không chừng việc Tiểu Thiến suýt chết đuối thật sự có liên quan đến... thứ dơ bẩn nào đó bám trên người cô ấy. Dù sao chuyện quỷ thần xưa nay vẫn là điều huyền hoặc... Các ngươi có chắc mình tìm đúng người chưa?"
"Vậy thì... chúng ta nên đi đâu?" – Tiểu thái muội thẳng tính hỏi lại, hoàn toàn bị ta dắt mũi. Nhìn vẻ mặt lo lắng ấy, tám chín phần là bạn thân hoặc người thân của Tiểu Thiến.
Bằng không, sao lại hỏi câu đó?
Ta cong ngón tay, khẽ ngoắc, khẽ cười, rít ra một chữ lạnh như băng:
"Miếu."
Nói xong, ta liền xoay người đẩy Mặc Cẩn vào trong, tranh thủ lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì "phanh" một tiếng, cửa đã đóng sầm lại. Không ngoái đầu, ta thản nhiên quay về bàn mình, bắt đầu thu dọn đồ để chuẩn bị đi ăn.
Ngoài cửa không còn tiếng gõ, chỉ còn những âm thanh tranh cãi lộn xộn xuyên qua tấm gỗ mờ mờ vọng vào. Mấy nữ sinh líu ríu bàn bạc một hồi, cuối cùng đành mang theo cơn giận rời đi vội vã. Bên ngoài nhanh chóng trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
"Ngươi... vì sao lại giúp ta?" – Mặc Cẩn im lặng hồi lâu rồi bất chợt ngẩng đầu hỏi.
Lúc ấy ta vừa xách túi lên, còn ra hiệu với Sắc Quỷ chuẩn bị đi. Khi đi ngang qua nàng, ta dừng chân lại.
"Lúc ta mới chuyển tới, rõ ràng ngươi không thích ta... Mặt cứ khó chịu, vẻ mặt thì lạnh lùng. Thế mà hôm nay lại giúp ta. Vừa rồi ngươi còn nói mấy lời như vậy... Ngươi thật sự không sợ sao?"
Nghe nàng tả lại biểu cảm của ta, ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Hóa ra lúc ấy ta lạnh nhạt như vậy thật sao? Nhìn đôi mắt to tròn của nàng đang lập loè ánh nước, bộ dáng vừa tủi thân vừa đáng thương, ta đột nhiên thấy nàng có chút... dễ mến hơn một chút.
Nhưng ta cũng không phải kiểu người quá trắng trợn thừa nhận điều gì. Nhún vai, ta mở cửa, thản nhiên nói:
"Ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ không muốn mấy người không quen xông vào thấy giường chiếu của ta còn chưa kịp dọn, lỡ đâu phá hỏng đồ của ta thì phiền. Còn quỷ với quái gì đó thì..."
"Ta nói rồi, chuyện quỷ thần xưa nay có người tin, có người không, đó là vấn đề niềm tin cá nhân, ta không can thiệp được. Nhưng ta cũng sẽ không ép ai phải thay đổi quan điểm của mình. Vận khí ngươi khá tốt đấy."
Ta nháy mắt với nàng một cái, trước khi rời đi còn để lại một câu:
"Vừa hay, ta chính là kiểu người tin vào sự tồn tại của quỷ thần."
Trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, ta liếc thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mặc Cẩn cùng cái miệng đang khẽ há ra, không kịp nói gì.
Sắc Quỷ sóng vai đi cạnh ta, mở miệng nói: "Đúng là có thứ gì đó thật."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, tay theo bản năng nắm lấy tay hắn, bình tĩnh hỏi: "Sao ngươi biết?"
"Nó đến gần rồi."
Hả?
Hai chân ta lập tức khựng lại, cả người cứng đờ. Ta quay sang nhìn Sắc Quỷ, mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Hắn vẫn thản nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ra phía đám người đang qua lại phía xa, nhẹ giọng nói: "Nó vừa đứng sau mấy cô gái kia."
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh từ sau lưng ta thốc ngược l3n đỉnh đầu.
Ta nuốt khan một ngụm nước bọt, lẩm bẩm lặp lại: "Ngươi nói... lúc đó nó đứng ngay đối diện ta, cách không xa?"
Nhưng ta lại không nhìn thấy gì cả. Theo lý mà nói, bây giờ ta vẫn có thể dễ dàng thấy được Địa Phược Linh, ngay cả Mặc Cẩn cũng nhìn được—sao ta lại...
Sắc Quỷ nhướng mày, không giấu giếm gì, thẳng thắn đáp: "Nó khá đặc biệt, không giống với những Địa Phược Linh thông thường."