Ta nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên của hắn, lại liếc qua cái tàu lượn trông có phần đáng sợ kia, không nhịn được bật cười.
"Ngươi... ha ha ha, đừng nói với ta là ngươi sợ cái này nha!"
Sắc quỷ dù gì cũng là Diêm Vương mà, sao lại sợ mấy trò chơi kiểu này chứ.
Ta cong mắt cười nhìn hắn, chẳng cần biết hắn có phản ứng gì, lập tức kéo tay hắn đi thẳng đến lối xếp hàng, không cho cơ hội đổi ý.
Nghĩ mà xem, sắc quỷ thần thông quảng đại, thực lực mạnh mẽ, dường như trên đời không có gì khiến hắn phải cau mày. Ấy thế mà cái tàu lượn siêu tốc này, lại khiến sắc mặt hắn hơi tái đi một chút.
Thấy ta đã quyết tâm như vậy, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt sủng nịch nhìn ta: "Chỉ một lần thôi đấy."
Ta cố nhịn cười, nghe giọng điệu miễn cưỡng kia của hắn mà trong lòng càng thêm khoái trá.
Tất nhiên, ta cũng không phải người gan lớn gì. Tàu lượn siêu tốc thì ta cùng lắm chỉ dám chơi một lần.
Những trò giải trí mạo hiểm kiểu này, thường thì lần đầu tiên là k1ch thích nhất, chơi càng nhiều lần thì cảm giác mạnh càng nhạt.
Thay vì lãng phí thời gian chơi đi chơi lại, chẳng bằng đi thử trò khác.
Lúc chờ đến lượt, có không ít cô gái trẻ đi ngang qua, muốn xin chụp hình chung với sắc quỷ, nhưng đều bị ánh mắt ta trừng cho lui bước.
Tuy biết lão công nhà mình được người ta mến mộ, trong lòng ta cũng có chút tự hào và vui vẻ, nhưng bị người vây quanh nhiều, lại còn toàn là nữ nhân, dĩ nhiên ta không thấy dễ chịu gì.
Khi tàu lượn bắt đầu chuyển động, ta rõ ràng cảm nhận được bàn tay to của người bên cạnh lập tức siết chặt lấy tay ta.
Chiếc xe từ từ bò lên sườn dốc, phía sau đã có tiếng hét phấn khích vang lên, càng khiến sắc quỷ thêm căng thẳng.
Gió thổi vù vù trên cao, ta phải cất giọng lớn hơn để nói với hắn: "Cái này thật ra không đáng sợ lắm đâu!"
Chưa kịp trấn an xong, cảm giác không trọng lực bất chợt ập đến, chiếc xe bất ngờ lao xuống theo góc vuông, tàu lượn siêu tốc như tên bắn, phóng vút xuống theo quỹ đạo phía dưới!
Tiếng thét chói tai xé rách cả chân trời! Ta hò hét một cách sảng khoái, cảm nhận cơn gió dữ dội như lưỡi dao bén lướt qua mặt, tóc đen rối tung bay loạn giữa không trung.
Mãi đến khi tàu lượn dừng lại, ta bước xuống với đôi chân còn hơi mềm nhũn, lảo đảo đi ra khỏi lối thoát.
Sắc quỷ vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ. Lúc còn trên tàu, ta đã cố ý để ý đến hắn.
"A! Hét lên xong thật là thoải mái!"
Mấy ngày nay, trong lòng ta chất chứa không ít âm u – áp lực, lo âu, cả những gánh nặng ta vô thức tự đặt lên vai mình – dường như đều tan biến.
Cảnh tượng những hồn ma đi đến đoạn kết bi thương kia trong ký ức ta cũng trở nên nhạt nhòa.
Sắc quỷ vẫn không lên tiếng, lặng lẽ bước bên cạnh. Nghe ta nói vậy, đôi mắt u tối của hắn khẽ liếc sang.
Ta liền nắm lấy tay hắn một cách tự nhiên, vui vẻ nói: "Ta đã nói rồi mà, thật ra cũng không đến mức đáng sợ như vậy đâu."
"Hoa Nhi, ngươi thấy cái này chơi vui sao?"
Hắn đột ngột hỏi, như lạc khỏi mạch chuyện, khiến ta nghiêng đầu nhìn. Hắn đang nghiêm túc nhìn ta, cơ thể còn có chút căng cứng, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái khẩn trương ban nãy.
Ta để ý được điều đó, ánh mắt khẽ xoay, muốn chuyển hướng sự chú ý của hắn. Ta cười, kéo lấy cánh tay hắn, tung tăng bước đi, như thể mọi phiền muộn, u sầu trong lòng đều đã bị thổi bay.
"Vui chứ, hét lên như vậy đúng là một cách xả stress tuyệt vời! Giờ ta đang cực kỳ sảng khoái đây, đi thôi, ta muốn ăn kem, ngươi mua cho ta đi!"
Ta hiếm khi buông thả tính cách tiểu nữ sinh, buông tay hắn ra, làm nũng nói, ngón tay chỉ về chiếc xe kem di động phía trước, vui mừng reo lên.
Sắc quỷ xoa đầu ta đầy sủng nịch, dịu dàng đáp: "Được, được."
Giọng hắn vốn đã trầm thấp từ tính, nay lại nhu hòa thêm một tầng, giọng điệu cưng chiều ấy khiến tim ta ấm lên, đập rộn ràng không ngớt.
Hắn nắm lấy tay ta – bàn tay lạnh lẽo của hắn bao trọn tay ta nhỏ bé – cùng ta tiến về phía xe kem, vừa đi vừa nói:
"Sau này, chúng ta lại đến đây ngồi tàu lượn siêu tốc đi."
"Hử?"
Ta còn đang suy nghĩ lát nữa nên chọn vị kem nào, lời của hắn khiến ta thoáng ngơ ngác, nhất thời chưa hiểu ra.
"Nếu Hoa Nhi thấy đây là cách giải tỏa áp lực tốt, vậy sau này mỗi tháng, chúng ta đến một lần, ta cùng ngươi chơi tàu lượn siêu tốc."
Không hiểu vì sao, ta sững người lại, bước chân ngừng giữa chừng, không tiến lên thêm nữa.
Những lời đó của hắn khiến ta lặng đi trong giây lát, trái tim như lệch mất một nhịp, rõ ràng cảm nhận được mạch đập đang tăng tốc, máu trong người dồn dập chảy.
Hắn để ta đứng yên tại chỗ, còn mình chen vào đám đông phía trước mua kem.
Rõ ràng hắn không thích, thậm chí có thể nói là sợ tàu lượn siêu tốc, vậy mà lại vì ta, mỗi tháng muốn cùng ta chơi một lần?
Lời hắn vẫn vang vọng bên tai ta, khiến ta không kìm được nhớ lại câu nói mình từng vô tình buột miệng:
"Đây là một cách xả áp rất hiệu quả."
Giờ thì ta đã hiểu, vì sao hắn lại hỏi như thế, vì sao lại đưa ra quyết định ấy.
Thanh âm quen thuộc lại vang lên trong tâm trí—
"Ta cũng từng quen một kẻ hồi tưởng giả."
"Cuối cùng, hắn đã phát điên."
Ta chưa từng nghĩ tới, sắc quỷ lại có thể để tâm nhiều đến vậy, thậm chí vì ta, làm đến mức này.
Mắt ta lại bắt đầu mơ hồ, cảm giác ê ẩm lan ra từ sống mũi. Ta chớp chớp mắt, cố gắng nhìn rõ mọi thứ, nhưng làn sương trước mắt như cố tình nghịch ngợm, chẳng chịu tan đi.
Chỉ có thể dựa vào màu sắc mà phân biệt, ta lờ mờ thấy một bóng người đang nhanh chóng chạy về phía mình. Đợi đến khi hắn đến gần, ta mới nhìn rõ gương mặt ấy.
Chưa đợi hắn kịp đưa que kem ốc quế trong tay cho ta, ta đã mở rộng hai tay, nhào thẳng vào ngực hắn, siết chặt lấy hắn, vùi mặt vào lồ ng ngực ấm áp kia.
Sắc quỷ hơi khựng lại, cánh tay nhấc lên khẽ khàng, sợ làm đổ kem lên quần áo ta. Nhìn thấy cảm xúc khác thường của ta, hắn lập tức lo lắng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy, Hoa Nhi? Có ai bắt nạt ngươi à? Hay ngươi thấy không khỏe ở đâu?"
Ta lắc đầu. Ta không biết phải nói sao cho rõ cảm xúc trong lòng mình.
Ta chỉ cảm thấy, dù ta có làm bao nhiêu đi nữa, cũng không thể hồi đáp hết phần tình cảm mà sắc quỷ dành cho ta.
Ta từng nghĩ rằng tình yêu phải là thứ dữ dội, mãnh liệt, những lời như "ta yêu ngươi", "ngươi yêu ta" mới đủ làm rung động lòng người.
Nhưng vừa rồi, hành động nhỏ bé ấy của hắn lại khiến ta hiểu ra—
Tình yêu đích thực không cần ồn ào.
Nó ẩn trong những điều giản dị nhất, bình thường nhất, mà bên trong lại chất chứa một thứ tình cảm sâu sắc, lặng thầm, bền bỉ đến không thể đong đếm.
Một lòng vì người ấy, chỉ vì người ấy.
Sắc quỷ im lặng hồi lâu, ánh mắt ánh lên tia sáng dịu dàng. Khóe môi hắn cong lên một nụ cười ấm áp, tràn đầy yêu thương.
Xem ra, hắn đã hiểu vì sao ta lại xúc động như vậy.
"Hoa Nhi, ngươi không buông ta ra thì không ăn được kem đâu đấy."
Phần còn lại của chuyến đi diễn ra suôn sẻ.
Ta và sắc quỷ tay trong tay như bao đôi tình nhân khác, vừa đi vừa cười, ăn vặt linh tinh, vừa trải nghiệm hết những trò chơi trong công viên, vừa ngắm nhìn dòng người qua lại.
Vì đến từ sớm nên hôm nay công viên không quá đông khách, gần như chúng ta đã chơi hết mọi khu trong đó. Thấy trời đã ngả chiều, hai đứa bắt đầu chuẩn bị quay về trường.
Điều duy nhất khiến ta hơi tiếc nuối, là trong lúc chơi, từng đợt ba bốn con bướm đen bay đến truyền tin, khiến sắc mặt sắc quỷ mỗi lúc một trầm xuống.
Nhưng hắn vẫn không rời đi, vẫn luôn bên cạnh ta, tươi cười dịu dàng, cùng ta trải qua một ngày vừa vui vẻ vừa đáng quý.
Lúc hai đứa ra khỏi cổng công viên, sắc quỷ định tiễn ta về trường. Nhưng ta kéo tay hắn lại, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
"Đi đi, âm phủ có chuyện rồi phải không?"
Thân thể sắc quỷ khựng lại. Hắn không trả lời, chỉ lảng sang chuyện khác.
"Để ta đưa ngươi về trước đã."
Ta lắc đầu, hai tay đẩy nhẹ lưng hắn, trao cho hắn một ánh mắt an tâm:
"Không sao đâu. Ngươi về đi, bướm đen đến nhiều lần như vậy, chắc chắn có việc gấp. Đừng để lỡ."
"Trời vẫn còn sáng, ta sẽ lập tức quay về. Mặc Cẩn còn ở trong ký túc xá, ta đâu có một mình, đừng lo."
Ta chớp mắt với hắn một cái. Sắc quỷ nghe ta nói vậy, rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp, đưa tay ôm ta thật chặt, siết chặt vào lòng.
"Xin lỗi... không thể đưa ngươi trở về."
Ta bật cười vì câu nói ấy, trong nụ cười chứa đầy tình cảm không nói thành lời.
"Không cần xin lỗi. Hôm nay ta rất vui, thật sự rất vui. Ngươi không cần nói xin lỗi với ta đâu, sắc quỷ."
Ta ngẩng đầu từ lồ ng ngực hắn, nhón chân lên, hai tay đặt lên vai hắn làm điểm tựa, môi nhẹ chạm lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, để lại một nụ hôn dịu dàng trên đôi môi lành lạnh ấy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên ta chủ động thân mật với hắn, khiến sắc quỷ toàn thân khẽ run, như thể bị điện giật.
Hắn kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt đầy những cảm xúc khó tin, nhưng từ trong đó, ta lại thấy được nhiều điều hơn thế: sửng sốt, vui sướng đến điên cuồng, kích động và cả cảm động.
"Mau đi đi, Diêm Vương đại nhân gánh vác trọng trách to lớn. Nếu xử lý xong mà không kịp trở về, nhớ phái bướm đen đến báo bình an cho ta."
Ta khẽ dặn dò, giọng nói dịu nhẹ.
Sắc quỷ không trả lời, chỉ cúi đầu ôm lấy eo ta, bất ngờ cướp đi toàn bộ không khí trong miệng ta bằng một nụ hôn mãnh liệt.
Tựa như để đáp lại hành động vừa rồi của ta, nụ hôn này đầy cuồng nhiệt, bá đạo, như trút hết vui mừng trong lòng hắn.
Sau khi sắc quỷ quay về âm phủ xử lý công việc, ta cũng chuẩn bị đón taxi quay lại trường.
Vừa đi đến lề đường, ta lập tức cảm nhận được ánh nhìn nóng rực quen thuộc lại ập đến.
Lần này, ta phản ứng rất nhanh, xác định được ngay nơi phát ra ánh mắt đó.
Ta lập tức quay đầu nhìn về phía gốc đại thụ, chỉ thấy một bóng người thấp bé vội vã trốn sau thân cây.
Tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng ta vẫn có thể đoán ra dáng người của hắn.
Ta bước nhanh lại gần, trong lòng mơ hồ có chút khó hiểu—người này rốt cuộc đang định làm gì?
Bị ai đó nhìn chằm chằm từng phút từng giây, cảm giác ấy khiến ta không khỏi liên tưởng đến kiểu nhân vật bi3n thái chuyên theo dõi các nữ sinh, thường thấy trong những câu chuyện khiến người ta nghe thôi cũng sợ vỡ mật.
Nhưng khi ta vòng ra sau thân cây, cảnh tượng trước mắt lại khiến ta sững người—
Một lão già thấp bé, quần áo rách tả tơi, thoạt nhìn chẳng khác nào một kẻ lang thang.