Dương Ý không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hắn vô cùng gấp gáp, khẩn thiết muốn tìm được các thành viên trong đội. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, với tính cách của hắn, nhất định sẽ hối hận và day dứt cả đời.
Hắn chỉ xuống mặt đất, nơi có dấu chân hỗn loạn chồng lên nhau, rồi phân tán dẫn đến hai căn phòng hai bên.
Tựa như sau khi đội viên của Dương Ý tiến vào đây, họ đã ở lại một khoảng thời gian để thảo luận, rồi mới chia nhau hành động.
Vì sao đoán rằng họ chia ra đi? Bởi vì ở cả hai bên đều có dấu chân khác biệt – hình dáng và kích cỡ đều không giống nhau. Có lẽ họ chỉ định thăm dò một chút rồi quay lại hội hợp, nhưng kết quả là cả hai phía đều không thấy ai trở về.
Như vậy thì cả hai căn phòng này đều bất thường.
Ta nhìn sang trái rồi sang phải, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác khó chịu. Đôi khi phản ứng của thân thể lại chính xác hơn cả lý trí, nơi này... có lẽ thực sự là một hung trạch như lời đồn.
Dương Ý rõ ràng cũng nghĩ giống ta. Hắn lia đèn pin một hồi sang bên trái, một hồi sang bên phải, cuối cùng vẫn chưa quyết được, quay sang hỏi ta: "Chúng ta đi bên nào trước?"
Thật ra thì bên nào cũng như nhau thôi.
Dù sao cả hai đội đều mất liên lạc.
Ta đưa tay chỉ về phía căn phòng bên trái. Dương Ý gật đầu, lần này không còn nhiệt tình giảng giải mấy chuyện về hung trạch như khi nãy nữa.
Hắn nín thở, bước đi sát bên cạnh ta, khiến ta cũng theo đó mà căng thẳng hơn.
Không khí xung quanh nặng nề, áp lực. Chúng ta bước nhẹ chân, rón rén tiến về phía căn phòng bên trái.
Tim ta không kìm được mà đập dồn dập, liên tục nuốt nước bọt để giữ bình tĩnh.
Dù là người gan lớn đi chăng nữa, thì giờ phút này – ta và Dương Ý chỉ có hai người – lại sắp bước vào nơi từng khiến bốn người biến mất không dấu vết, làm sao mà không thấy sợ?
Lúc sắp sửa bước vào cửa, ánh mắt ta chợt liếc thấy một vật gì đó treo trên xà ngang cửa sổ.
Nó lắc lư theo gió đêm, tựa như một người đang đứng đó, chập chờn bên khung cửa sổ. Khi ánh mắt ta vô tình liếc tới vật ấy, không khỏi giật mình sững lại.
Đèn pin lập tức rọi thẳng về phía thứ đang đong đưa trong không trung. Vừa thấy rõ, đồng tử ta lập tức co rút.
Búp bê cầu nắng?
Ở nước ta cũng có loại búp bê vải này, dùng để cầu nắng. Nhưng ở Nhật Bản, búp bê cầu nắng phổ biến hơn nhiều, gần như đã trở thành một biểu tượng văn hóa, dù nguồn gốc vốn bắt đầu từ nước ta.
Ta chợt nhớ đến những thông tin ghi trên quyển trục—nam chủ nhân của căn nhà này từng cưới một cô gái Nhật. Chi tiết đó khiến lòng ta càng thêm bất an.
Dương Ý cũng nhận ra con búp bê kia. Nó đã bạc màu, cũ kỹ, rách nát, mặt mũi lem luốc như tro bụi. Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy cảnh giác.
Chúng ta lặng lẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ, bước vào. Cách bài trí trong phòng khiến ta bất giác rùng mình.
Rõ ràng bên ngoài là cửa gỗ bình thường, nhưng không ngờ bên trong lại có thêm một lớp cửa nữa.
Không—nói chính xác thì phải gọi là "huyền quan". Nghe nói trong nhà truyền thống của Nhật, huyền quan là khoảng không gian nhỏ để người ta cởi giày trước khi bước vào bên trong.
Cánh cửa kéo ấy đang mở toang. Hiển nhiên có người đã vào trước, kéo cửa lại phía sau. Bên trong là một tấm đế xi măng thấp, gọi là "vữa", nơi để giày dép.
Đối diện là một khoảng đất bằng, nơi có hai căn phòng nhỏ. Bên trong trống trải tiêu điều, điều bất ngờ là—dù nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng đồ đạc vẫn nằm nguyên vẹn tại chỗ, như thể thời gian đã ngưng đọng vào đúng khoảnh khắc gia đình này biến mất.
Nếu không nhờ lớp bụi dày phủ kín mọi thứ khiến căn phòng trở nên nhếch nhác, ta còn tưởng nơi này vẫn còn người lui tới.
Trong lòng ta bất giác dấy lên một suy nghĩ—một tòa nhà lớn như thế, bị bỏ hoang suốt ngần ấy năm mà không ai bén mảng, lời đồn về "hung trạch" này hẳn đã lan truyền từ rất lâu rồi.
Ngay cả những kẻ trộm thường xem vàng như mạng cũng không dám bén mảng đến đây—nghĩ đến đó thôi cũng khiến ta rợn người.
Bên ngoài nhìn vào, căn nhà giống như một dinh thự cổ thời dân quốc, nhưng bố cục bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Con búp bê cầu nắng treo ngoài hiên như một lời nhắc nhở âm thầm, cảnh báo ta phải cẩn thận.
Chúng ta bước từng bước tiến sâu vào trong. Dương Ý bị phong cách đậm chất Nhật Bản của nơi này làm cho kinh ngạc, thỉnh thoảng dừng lại giữa hai gian phòng nhỏ, dùng đèn pin soi mói, như đang tìm kiếm gì đó.
"Ta thật không ngờ bên trong lại như thế này."
Ta và hắn nghĩ giống nhau, trong lòng đều rõ ràng mà chẳng cần phải nói ra. Nhưng lúc này không phải là thời điểm để cảm khái. Chúng ta bước lên một bậc gỗ dẫn vào gian phòng chính.
Mặt sàn gỗ đã mục theo thời gian, mỗi bước chân đều phát ra âm thanh kẽo kẹt rợn người, khiến ta toát mồ hôi lạnh. Dương Ý siết chặt cơ thể, cũng đủ để cho ta hiểu hắn giờ phút này chẳng khá hơn ta là bao.
"!"
Ta bị tiếng động bất ngờ dọa cho giật bắn! Nhảy dựng khỏi mặt đất, va luôn vào Dương Ý. Hai đứa đồng loạt hét lên:
"A! Cái gì thế kia?!"
"Ui da! Ngươi đâm ta làm gì!"
Ta theo phản xạ lia đèn pin thẳng vào mặt Dương Ý. Hắn cũng đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng hốt chưa hoàn hồn, nhìn ta trừng lớn mắt. Ta thở d ốc từng hơi, cố gắng ép trái tim đang đập loạn xuống bình tĩnh trở lại.
"Ngươi làm ta sợ muốn chết."
Hắn trách móc. Ta vội vàng xin lỗi, nhưng thật sự ta cũng bị dọa đến sắp đứt hơi! Vốn dĩ không một tiếng động, bỗng vang lên âm thanh nặng nề của vật gì đó rơi xuống đất—đổi lại là ai thì cũng bị dọa mất nửa cái mạng thôi chứ?
"Ngươi không nghe thấy tiếng rơi vừa rồi sao?"
Ta thấy yết hầu hắn khẽ chuyển động—hiển nhiên hắn cũng nghe thấy. Âm thanh ấy rất nặng, rõ ràng là từ trong phòng nào đó truyền ra.
"Như từ căn phòng bên tay phải kia."
Hắn chỉ về phía cánh cửa phía trước bên phải. Cửa kéo chặt, không hở ra lấy một khe nhỏ, trông như chưa từng có ai lui tới.
Thật ra ta rất muốn nép vào sau lưng Dương Ý, để hắn đi trước, nhưng thấy hắn cũng đang co rúm như ta, cuối cùng ta đành đi sau hắn, trở thành "hậu điện".
Toàn bộ quá trình tiến tới chậm chạp đến lạ thường. Chúng ta gần như lết từng bước, không ai dám tạo ra tiếng động lớn. Cảm giác như chỉ cần động mạnh một chút, sẽ có thứ gì đó kinh khủng xảy ra ngay lập tức.
Ta vừa đưa tay định kéo cánh cửa, tim như nhảy thốc lên tới cổ họng, hơi thở dồn dập đến nghẹt. Cảm giác đầu óc như bốc hỏa—thiếu oxy cộng với thần kinh căng cứng khiến ta choáng váng, quay cuồng.
Dương Ý hạ giọng, thì thầm bên tai ta: "Hay là... để ta mở cửa?"
Lúc này ta mới hơi nghiêng người, để cánh tay hắn có thể luồn qua bên cạnh ta, đặt lên tay nắm cửa. Có lẽ hắn cũng hiểu, càng mở chậm thì càng đáng sợ, vì vậy hắn dứt khoát dùng một tay kéo mạnh cánh cửa ra!
Tay kia hắn lập tức rọi đèn pin vào trong. Cùng lúc cửa bật mở, ta theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại!
Dương Ý hít sâu một hơi—nhưng rồi toàn thân hắn cứng đờ. Thấy hắn không nhúc nhích gì, ta mới dần dần mở mắt ra.
Bên trong chỉ là một căn phòng trống trải. Dựa vào góc nam có một chiếc tủ gỗ thấp, còn bên bức tường phía đông là một bàn trang điểm kiểu cũ.
Tấm gương hình oval đã ngả vàng theo năm tháng, rõ ràng là đồ có tuổi.
Trên mặt bàn đặt lộn xộn mấy chiếc hộp nhỏ, đoán là để đựng đồ trang điểm và trang sức của phụ nữ.
Cuối cùng, ánh mắt ta không thể rời khỏi vật đang nằm giữa phòng—một cuộn tranh lăn dưới sàn.
Rõ ràng nó từng được treo cạnh bàn trang điểm, nhưng giờ lại nằm lăn lóc giữa gian phòng.
Ta kéo nhẹ tay áo Dương Ý, ra hiệu cho hắn đi xem trước. Hắn tỏ vẻ không tình nguyện chút nào, nhưng dưới lòng tự tôn của một đại nam nhân, hắn vẫn cắn răng bước về phía cuộn tranh.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay cầm đèn pin, tay kia cẩn thận nhấc cuộn tranh lên. Từng chút một, hắn mở lớp giấy cuộn lại, định trải bức tranh ra để chúng ta dễ quan sát nội dung bên trong.
Bức tranh vừa được mở ra, ta lập tức bị nữ tử trên đó làm cho kinh diễm.
Một cô gái xinh đẹp, thanh tú, khoác trên người bộ vu nữ phục quen thuộc. Dáng người nàng nhỏ nhắn, nét mặt còn mang theo chút non nớt, thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi. Mái tóc đen dài buộc lỏng, ngoan ngoãn xõa sau lưng, hai tay cầm một cây chổi dài, ánh mắt nhìn thẳng về phía người vẽ tranh.
Dù bức tranh phủ một lớp bụi dày, dung mạo nàng vẫn rạng rỡ như viên minh châu, chói lọi đến mức khiến ta không thể rời mắt.
Ánh mắt nàng dường như có một loại ma lực vô hình, khiến ta lập tức bị cuốn sâu vào đó.
Ngay cả Dương Ý cũng không thoát được.
Xem chừng, nàng chính là nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Kiến trúc trong khu hậu viện, từ lúc bước vào đã mang đậm phong cách truyền thống Nhật Bản—rõ ràng là không gian sinh hoạt riêng của nàng.
Phòng có gương trang điểm dành riêng cho nữ nhân, lại còn cất giữ bức họa này—ngần ấy đã đủ để khẳng định.
Dương Ý lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp lại manh mối và bằng chứng. Ta thì đứng dậy, cầm đèn pin quét một vòng xung quanh.
Khi bước đến trước bàn trang điểm, ánh mắt ta vô thức dừng lại trên những món đồ được bày biện phía trên.
Chiếc lược gỗ cổ xưa đặt ngay ngắn, những chiếc hộp đủ kích cỡ xếp hàng chỉnh tề. Nhưng có một chiếc hộp ở chính giữa khiến ánh mắt ta lập tức dừng lại. Ta nheo mắt, như thể có một âm thanh mơ hồ thôi thúc, dẫn ta tìm hiểu kỹ hơn về vật này.
Chiếc hộp ấy lớn hơn những hộp còn lại một chút. Bề mặt chạm khắc đầy hoa văn tinh xảo, cả chiếc móc khóa phía trên cũng giống như được chế tác từ bạc.
"Dương Ý, lại đây nhìn cái này."
Ta vẫy tay gọi hắn—người còn đang đắm chìm trong "nhan sắc" bức họa, rồi chỉ vào chiếc hộp trước mặt.
"Ngươi nghĩ cách mở nó ra xem thử?"
Dương Ý lập tức phản đối, giọng nghiêm túc: "Đừng, Tiểu Hoa. Dù đây là nhà cũ, nhưng đã có người ủy thác mua lại rồi. Tài sản trong này thuộc quyền sở hữu của họ, chúng ta không thể tùy tiện đụng vào được."