Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 216

Đợi đến khi đêm khuya hoàn toàn yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều từ giường Mặc Cẩn vang lên, ta mới nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy Hồng Ngọc Trạc, thấp giọng nói: "Đưa ta về âm phủ."

 

Ta cũng không chắc nó có thể làm được, nhưng nếu không thử thì sao biết được. Nếu sắc quỷ thật sự giao cho ta một vật thuộc về âm phủ, hẳn nó phải có năng lực như vậy.

 

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hồng Ngọc Trạc lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ, chỉ một thoáng sau, cảnh vật xung quanh thay đổi. Trước mắt ta tối sầm, trong chốc lát sau, lại bị bao phủ bởi hương hoa quen thuộc cùng biển hoa rực rỡ.

 

Nó đưa ta đến biển hoa Bỉ Ngạn. Ta ngồi giữa bụi hoa, giơ hai tay lên, cảm giác như đã trở lại nơi thuộc về mình, giống như trở về nhà.

 

Vừa rồi ta còn lo lắng liệu Hồng Ngọc Trạc có mang ta đến nơi quái dị nào không—nếu thật như vậy, ta có kêu trời cũng chẳng ai biết, gọi đất cũng chẳng ai hay.

 

Nhưng nó đưa ta đến đây, đúng như ta đoán. Dù sao trên vòng tay ấy cũng chạm khắc hoa văn Bỉ Ngạn, bản thân nó và nơi này vốn đã gắn bó chặt chẽ.

 

Ta dứt khoát ngã người xuống giữa biển hoa, ngẩng đầu nhìn cực quang tràn đầy bầu trời, thả lỏng toàn thân.

 

Khoảnh khắc này, ta không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Trở lại nơi tuyệt đẹp này, chỉ nên tận hưởng, nên nghỉ ngơi.

 

Mắt vừa mới nhắm lại chưa bao lâu, một giọng nói dịu dàng từ xa truyền đến, tựa như đang gọi ta.

 

"Nương nương! Nương nương!"

 

Bạch Vô Thường đã tìm kiếm hơn nửa âm phủ, cuối cùng cũng tìm thấy ta giữa biển hoa. Nhìn thấy ta, khuôn mặt phấn trắng của nàng thoáng ửng hồng, nụ cười ngọt ngào hiện lên, như muốn lao ngay vào lòng ta. Nhưng rồi nàng lại khựng lại, đứng yên tại chỗ, đầu nghiêng trái nghiêng phải như đang dò xét điều gì.

 

Ta hiểu ngay—nàng sợ gặp phải tình huống lúng túng như lần trong suối nước nóng.

 

"Không sao đâu, sắc quỷ không có ở đây. Lại đây đi."

 

Ta vẫy tay gọi nàng. Tiểu Bạch nghe vậy, nét u sầu trên khuôn mặt nhỏ lập tức tan biến, nụ cười tươi rói quay trở lại, nàng nhanh chóng chạy về phía ta.

 

Gọi là chạy, chi bằng nói là lướt đến như gió.

 

"Nương nương, ta nhớ ngươi lắm!"

 

Nàng ôm chặt lấy ta, chiếc mũ cao bị lệch sang một bên. Ta ôm lại, cười khẽ: "Không phải mới gặp nhau sao?"

 

"Nhưng không giống nhau."

 

Nàng ngồi bệt xuống trước mặt ta, nắm tay ta không chịu buông, làm nũng: "Lúc ấy vương còn ở bên nương nương, Tiểu Bạch không dám lại gần."

 

Nhìn vẻ mặt nàng như thể còn sợ chuyện khi ấy tái diễn, ta không nhịn được mà bật cười.

 

"Không sao đâu, có ta ở đây rồi. Chỉ cần ta không muốn, hắn sẽ không làm gì được ngươi cả."

 

Bạch Vô Thường nghe câu đó, gương mặt tròn vo bỗng chốc sáng rỡ, đôi mắt trắng toát ánh lên tia sáng long lanh, càng ôm chặt lấy ta hơn.

 

"Ta biết mà, nương nương thương ta."

 

Nàng lại cọ cọ vào lòng ta, lúc này mới chú ý đến bụng ta đã hơi nhô lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn chăm chú.

 

"Tiểu Bạch từng nghe nói tiểu vương tử đang lớn lên, giờ tận mắt thấy, quả nhiên là thật rồi." Hai bàn tay nhỏ của nàng rụt rè áp sát vào bụng ta, trông như muốn chạm vào mà không dám.

 

Ta nắm lấy tay nàng, thoải mái ấn lên bụng mình.

 

"Nga ——!"

 

Nàng kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, sau đó như phát hiện được thứ gì mới mẻ, nhẹ nhàng vuốt v3 bụng ta, sờ bên này một chút, lại vuốt bên kia, cẩn thận hệt như đang nâng niu một món báu vật.

 

Ta rất vui khi có thể chia sẻ niềm hạnh phúc này với người khác. Mang thai đã lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng chịu tranh đua một chút, dạo gần đây lớn nhanh không ít. Trước kia, bụng ta chỉ nhô lên chút ít, nếu không phải đã hơn nửa năm không thấy "dì cả", ta còn tưởng bản thân có vấn đề gì.

 

Sờ đã đời, Bạch Vô Thường mới thoả mãn thu tay lại, cười rạng rỡ:

 

"Nương nương, có muốn đi với ta đến một chỗ không?"

 

"Đi đâu?"

 

Ta tò mò hỏi.

 

"Tiểu vương tử lớn lên rồi, rất nhiều âm sai đều đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi, Mạnh Bà tỷ tỷ cũng để lại cho ngươi một điều bất ngờ. Bây giờ đi, chắc vừa đúng lúc."

 

Nàng cố ý giữ kín, không nói rõ Mạnh Bà đã chuẩn bị gì cho ta, chỉ kéo tay ta, dẫn đường quen thuộc tiến về phía cầu Nại Hà.

 

Từ xa ta đã thấy cây cầu hôm nay náo nhiệt lạ thường. Sự náo nhiệt ấy không phải vì người đông—mà là quỷ đông.

 

Ngày nào cũng có từng ấy linh hồn, vì những lý do riêng biệt mà rời khỏi dương gian, bước vào thế giới này, tiếp tục tồn tại dưới một hình thái khác.

 

Những người sống còn đang đau đớn vì mất đi người thân, nào hay người họ thương yêu vẫn bình an sinh sống ở một thế giới khác, ở một nơi thế này.

 

Mạnh Bà vẫn điềm đạm và mỹ lệ như xưa. Mái tóc bạc dài hôm nay được búi thành kiểu bánh quai chèo đơn giản, buộc gọn phía sau đầu bằng một dải vải bố màu xám, còn cẩn thận thắt thêm một chiếc nơ bướm to, khiến dung nhan nàng lại càng thêm nổi bật.

 

Nàng đứng bên cạnh chiếc lu canh, đang múc từng muôi cho những người chờ đợi. Người đưa đò, vận áo choàng đen, mặt mũi lờ mờ không rõ, lặng lẽ ngồi ở đầu thuyền nhỏ, theo nhịp sóng nước mà khẽ lay trái lay phải.

 

Chúng ta vừa đặt chân lên cầu Nại Hà, từ xa Mạnh Bà đã nhìn thấy, vội dừng tay, phất tay chào.

 

"Mạnh Bà tỷ tỷ!"

 

Tiểu Bạch phấn khởi hô to, cùng ta bước nhanh về phía nàng. Còn chưa kịp đến gần, Mạnh Bà đã vẻ mặt hoảng hốt bước lại phía chúng ta, muôi canh trong tay cũng chưa kịp buông xuống.

 

"Nương nương không nên vận động mạnh, nên cẩn thận một chút mới tốt."

 

"Không cần lo đâu, hắn rất cứng cáp, không dễ bị gì như vậy đâu."

 

Ta trao cho nàng ánh mắt trấn an, lúc ấy nàng mới yên tâm, buông muôi, hành lễ với ta.

 

"Mạnh Bà tỷ tỷ, ngươi nói chuẩn bị một món quà cho nương nương mà, mau lấy ra đi!"

 

Bạch Vô Thường vội vàng giục, như thể món quà ấy là tặng cho nàng.

 

Xem ra nàng cũng rất tò mò, không biết Mạnh Bà định đưa ta thứ gì.

 

Bị Tiểu Bạch níu kéo truy hỏi mãi không buông, cuối cùng Mạnh Bà cũng không cản nổi sự tò mò ấy, đành bước đến bên chiếc lu lớn, từ một góc kín đáo lấy ra một chiếc hồ bằng gốm sứ màu đen.

 

Nàng bước đến trước mặt ta, nhẹ nhàng trao chiếc hồ vào tay ta.

 

"Đây là chén thuốc lão thân đặc biệt điều chế riêng cho nương nương, mong nương nương sẽ thích."

 

Chén thuốc?

 

Ta nhận lấy, vừa cầm trong tay đã cảm thấy có chút nặng tay.

 

"Chén thuốc gì? Chén thuốc gì? Ta cũng muốn! Mạnh Bà tỷ tỷ, còn có nữa không?"

 

Bạch Vô Thường dường như rất thích tay nghề của Mạnh Bà, níu lấy áo ta, ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào chiếc hồ trong tay ta, đến mức ta còn có thể thấy khoé miệng nàng... chực ch ảy nước miếng.

 

Mạnh Bà nhìn tiểu quỷ tham ăn này chỉ biết cười khổ, lắc đầu nói:
"Lão thân chỉ chuẩn bị một hồ duy nhất cho nương nương thôi."

 

Nghe xong, cả người Tiểu Bạch như xì hơi, mặt xụ xuống, buồn bã thở dài, bĩu môi mấy cái, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời khỏi chiếc hồ.

 

Thấy nàng ra dáng mèo nhỏ thèm ăn, ta cũng không nỡ, liền nói:
"Chút nữa ta cho ngươi một chén nhé?"

 

"Thật sao?!"

 

Mắt nàng lập tức sáng rực lên như hai bóng đèn vừa được bật, "tạch" một tiếng phát ra ánh sáng lấp lánh!

 

"Nương nương, không thể!"

 

Mạnh Bà hoảng hốt ngăn lại. Ta ngạc nhiên hỏi:
"Vì sao?"

 

Nàng hơi ngượng, cúi đầu tránh ánh mắt ta, lưỡng lự một lúc mới chịu nói ra chân tướng về chén thuốc kia.

 

"Chén thuốc này... là an thai dược. Lão thân đặc biệt điều chế cho nương nương và tiểu vương tử."

 

Nghe đến đây, tay ta khẽ run, suýt nữa làm rơi cả chiếc hồ, trên mặt chỉ còn biết nặn ra nụ cười xấu hổ.

 

Còn Bạch Vô Thường, người vừa mới tung tăng đòi uống, lập tức như bị ai điểm huyệt, cả người đông cứng lại. Nàng tròn mắt nhìn ta, rồi lại quay sang nhìn Mạnh Bà, á khẩu không thốt nên lời.

 

"Kỳ thật, lão thân đã điều chế xong hồ chén thuốc này từ rất lâu rồi. Chỉ là nương nương ít khi lưu lại âm phủ, ta vẫn chưa có dịp dâng lên. Vừa hay lần này Diêm Vương đại nhân hạ lệnh, bảo chúng ta chuẩn bị lễ vật cho người và tiểu vương tử, ta mới có cơ hội đưa đến tay."

 

Tấm lòng của Mạnh Bà khiến ta thật sự bất ngờ. Nghe nàng nói đây là thứ đã được chuẩn bị từ lâu, lại càng khiến lòng ta dâng lên một cảm xúc ấm áp khó tả.

 

"Cảm ơn ngươi, Mạnh Bà."

 

Ta chân thành nói. Ta không để tâm món lễ vật này quý giá ra sao, chỉ cần người tặng có lòng, ta đều trân trọng.

 

Thậm chí trong lòng ta còn nảy ra ý định muốn cung kính đặt hồ thuốc này lên một nơi cao—đó là thói quen xưa nay của ta:
Với những lễ vật mà ta vô cùng yêu quý, ta thường lựa chọn cất giữ thật cẩn thận, bởi vì không nỡ dùng đến.

 

Bạch Vô Thường cũng biết mình vừa rồi suýt nữa gây chuyện, ngoan ngoãn đứng một bên, không dám làm rộn nữa.

 

"Nương nương, người đã lâu chưa trở lại, người đưa đò cũng rất nhớ ngươi. Có thể đến gặp hắn một chút."

 

Mạnh Bà nhẹ nhàng chỉ xuống chiếc thuyền con dưới cầu, nơi có một nam nhân đang ngồi yên lặng ở đầu thuyền. Khuôn mặt nàng ánh lên nụ cười dịu dàng, hành lễ với ta một lần nữa rồi quay về bên chiếc lu lớn, tiếp tục múc canh cho những linh hồn vừa đến âm phủ.

 

Lời nàng nói khiến ta chần chừ. Ta cầm lấy hồ thuốc, ngập ngừng trong giây lát, sau đó ghé sát tai Bạch Vô Thường, thấp giọng nói:

 

"Hay là... chúng ta đi thôi."

 

Người đưa đò mặc áo choàng đen ấy để lại cho ta ấn tượng không sâu đậm như Mạnh Bà. Lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã cảm thấy toàn thân hắn phủ một tầng bí ẩn, lại ăn mặc khác thường, kỳ quái khó nói. Tuy chưa từng tiếp xúc gần, nhưng lời Bạch Vô Thường từng nói với ta vẫn còn nhớ rõ:

 

Hắn, giống như sắc quỷ, có thể thao túng dòng nước Tam Đồ. Người có năng lực như thế, sao có thể chỉ là một kẻ chèo thuyền đơn thuần?

 

Nghe ta nhắc đến, Bạch Vô Thường chẳng mấy để tâm, chỉ vỗ ngực nói:
"Nương nương, không sao đâu. Người đó tuy nhìn hung dữ thế thôi, chứ thật ra không tệ. Với lại có Tiểu Bạch ở đây, hắn không dám làm gì ngươi đâu."

 

Nàng nói xong còn ưỡn ngực đầy tự tin, nhớ lại dáng vẻ nàng ở cổng điện Diêm Vương, miệng ngọt ngào xưng "bản tôn" liên tục, ta cũng tạm tin vào lời nàng.

 

"Vậy thì đi thôi."

 

Chúng ta cùng nhau rời khỏi cầu, bước đến gần con thuyền nhỏ. Người áo đen ngồi ở đầu thuyền dường như đã phát hiện ra chúng ta, lập tức quay đầu lại.

 

Hắn vốn đang ngồi yên lặng, hai chân đặt trên mạn thuyền, mắt chăm chú nhìn dòng nước chảy xiết. Nhưng khi thấy chúng ta, hắn liền đứng bật dậy.

 

Hành động đột ngột đó khiến ta hoảng hốt, vội dừng bước.

 

Ngay cả Bạch Vô Thường cũng nheo mắt cảnh giác—nàng biết tính khí người đưa đò thất thường khó lường, cho dù thân là cao đẳng âm sai, lúc đối mặt hắn cũng không khỏi cảm thấy một luồng sợ hãi mơ hồ dâng lên.

 

Sợ... bị đét mông.

 

"Cho ngươi."

 

Người đưa đò nâng tay lên. Tay áo hắn rất dài, phủ kín toàn bộ cánh tay, nhưng ta vẫn nhìn thấy rõ một mảnh giấy nhỏ lộ ra từ ống tay áo.

 

"Đây là..." Bạch Vô Thường sững sờ, che miệng, kéo tay áo ta kích động thì thầm:
"Nương nương! Đây là vé tàu trong truyền thuyết đó! Nghe nói ai nhận được vé của người đưa đò, thì cả đời đi thuyền đều miễn phí, không cần tốn một đồng minh tệ nào đâu!"

Bình Luận (0)
Comment