Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 222

Nàng tỉnh rồi! Mặc Uyên, mọi người—mụ mụ tỉnh rồi!

 

"Các ngươi mau vào đi! A di tỉnh lại rồi!"

 

Ta hướng ra cửa kêu lớn. Người bên ngoài tựa như đã chờ không nổi, chỉ vừa nghe ta cất lời đã lập tức đẩy cửa xông vào. Khi họ nhìn thấy nữ tử trên giường gắng sức chống đỡ thân mình, cố ngồi dậy, tiếng khóc đầu tiên vang lên là của Mặc Cẩn.

 

Hai nam nhân kia cũng nghẹn ngào, trăm mối cảm xúc dâng trào. Đặc biệt là gia chủ Mặc gia, gương mặt căng cứng run rẩy, toàn thân vì xúc động mà khẽ lay. Ánh mắt vốn sắc bén nay đã vẩn đục, ngập tràn lệ nóng.

 

Ngay cả Mặc lão gia tử, người luôn nghiêm khắc trầm mặc, giờ phút này cũng lặng lẽ quay người, âm thầm lau nước mắt.

 

"Mụ mụ... ngươi tỉnh rồi!"

 

Mặc Âm thốt lên, giọng run rẩy không dám tin. Trên gương mặt cương nghị lần đầu tiên xuất hiện vết nứt. Trong bốn người con, vốn tưởng Mặc Cầm và Mặc Uyên sẽ là hai kẻ bình tĩnh nhất, không ngờ lại là Mặc Âm gượng gạo như thế.

 

Ta từng nghĩ, với tính cách mềm mại như nước, Mặc Cầm hẳn sẽ dễ xúc động hơn, chứ không phải là Mặc Âm luôn mạnh mẽ.

 

Nghĩ lại những đoạn ký ức ta từng thấy, lúc Đinh Nhược Thuỷ rời đi ra chiến trường, bốn huynh muội Mặc gia kỳ thực đều còn nhỏ. Có lẽ Mặc Uyên – người lớn tuổi nhất – vẫn còn chút ký ức về mẫu thân, nhưng Mặc Cẩn thì chắc chắn không có.

 

"Lão bà..."

 

Gia chủ Mặc gia ba bước hóa hai, vội vã chạy đến bên giường. Ta đỡ nàng ngồi dậy, kê vài chiếc gối sau lưng cho nàng dựa thoải mái.

 

Đinh Nhược Thuỷ ngủ suốt hai mươi năm, giờ tỉnh lại rõ ràng vẫn chưa thích nghi. Nàng ngơ ngác, ánh mắt từng trong sáng như mã não giờ đây phủ một tầng mờ ảo.

 

Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi quay đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh những người đang vây quanh mép giường. Một lúc sau mới dần nhận ra gương mặt gia chủ Mặc gia. Đôi mắt ấy từ từ mở to, không dám tin, khẽ lẩm bẩm:

 

"Lão công?"

 

"Là ta, Nhược Thuỷ, là ta đây... cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi." Mặc gia chủ đã chẳng còn kìm nổi xúc động. Ta lặng lẽ đứng dậy nhường chỗ cho hắn ngồi xuống bên nàng. Hắn ôm lấy vai nàng, ghì chặt vào lòng.

 

"Chào mừng nàng về nhà."

 

Một nam nhân cao tám thước, giờ đây vì vui mừng và hạnh phúc mà nước mắt tuôn rơi.

 

Ta vừa mới đứng dậy, trước mắt lập tức tối sầm, chân tay rụng rời, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất. Tim đập loạn nhịp, từng hồi phanh phanh vang dội trong lồ ng ngực, không sao kiểm soát nổi.

 

"Tiểu Hoa!"

 

Mặc Cẩn ở bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, kịp thời ngăn ta ngã nhào. Mặc lão gia tử phía sau cũng vội chen lên, ánh mắt lo lắng đánh giá tình hình.

 

"Sao thế? Mau lại đây, để ta đưa ngươi đến ghế nằm nghỉ một chút."

 

Sau tấm bình phong trong phòng có đặt một chiếc ghế dài, nghe nói trước kia gia chủ Mặc gia từng canh ở đây suốt mấy tháng trời, chỉ để chờ một lần Đinh Nhược Thuỷ tỉnh lại. Nhưng theo thời gian trôi đi, hy vọng ấy dần phai mờ gần như không còn.

 

Thỉnh thoảng, hắn vẫn ôm chút mong manh, ngủ tại chỗ này, hy vọng khi tỉnh dậy, sẽ thấy thê tử mỉm cười, gọi hắn rời giường.

 

Mặc Cẩn dìu ta ngồi xuống, ta giơ tay ôm đầu, khó có thể diễn tả được cảm giác lúc này.

 

Tứ chi mềm oặt như bị rút sạch sức lực. Đưa tay lên, ta còn có thể thấy chúng đang không ngừng run rẩy. Huyệt thái dương đau nhói từng cơn, đầu như sắp nổ tung.

 

Mắt mờ đi, cảnh vật trước mặt hóa thành một màn đen đặc. Ta không khỏi bắt đầu lo lắng—liệu có phải lần này ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục mà đã gắng dùng năng lực, nên mới để lại di chứng?

 

Ta chống trán, gắng điều chỉnh hơi thở, khẽ nhắm mắt lại.

 

Mặc Uyên và Mặc Cầm cũng tiến lại gần, hỏi ta có sao không. Ta khẽ gật đầu, nhưng nhận thấy bọn họ vẫn chưa rời đi, liền mở mắt nhìn, nghi hoặc hỏi:
"Không đi đoàn tụ với mụ mụ các ngươi à?"

 

"Ngươi đừng lo nhiều, mẹ đã tỉnh, sau này còn cả một đoạn đường dài. Hôm nay thật sự vất vả cho ngươi rồi."
Mặc Cầm kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh ta.

 

"Hồi tưởng lúc nãy... ngươi có nhìn thấy gì không?"

 

Câu hỏi của Mặc Cầm khiến ta sững người. Ta khẽ nheo mắt, ký ức hiện về—An phu nhân hy sinh để cứu Đinh Nhược Thuỷ, An gia chủ dùng hồn tế phù, vô số Khu Quỷ Sư thương vong...

 

Cơn đau trong đầu lại bùng lên mãnh liệt, như thể có ai đang dùng kim nhọn đâm thẳng vào não.

 

Ta không biết trong trận đại chiến năm xưa, Mặc gia chủ có từng kể lại hết mọi chuyện cho Mặc Uyên và các huynh muội hay chưa. Ta do dự chốc lát, rồi đáp:
"Chỉ là vài chuyện khi các ngươi còn nhỏ thôi."

 

Mặc Cầm rõ ràng vẫn còn tò mò, định mở miệng hỏi tiếp, nhưng đúng lúc đó, từ sau tấm bình phong vang lên một giọng nữ dịu dàng:

 

"Cầm Cầm đâu?"

 

Ta vỗ nhẹ tay nàng, khẽ nhắc:
"A di đang gọi ngươi, mau đi đi."

 

Mặc Cầm còn lưu luyến nhìn ta một cái, ta đáp lại bằng ánh mắt trấn an, lúc ấy nàng mới chịu rời đi.

 

Không ngờ năng lực của ta lại thật sự có thể gián tiếp đánh thức Đinh Nhược Thuỷ. Kết cục viên mãn đến mức khó tin—một nhà đoàn tụ, nước mắt đổi lấy nụ cười.

 

Tranh thủ lúc mọi người còn chưa chú ý đến ta, ta cố gắng trấn định lại tâm thần, cũng để tiêu hóa hết những thông tin thu được từ Đinh Nhược Thuỷ trong quá trình kết nối.

 

Ngay lúc ta kiệt sức đến mức lịm đi, ý thức mơ hồ như muốn chìm vào giấc ngủ, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

 

"Ân nhân đâu?"

 

Vài giây sau, tiếng bước chân khe khẽ truyền đến. Người kia tiến lại gần, dường như cúi xuống nhìn ta một lát, sau đó hạ giọng nói:

 

"Tiểu Hoa ngủ rồi."

 

Là Mặc Cẩn.

 

Trong trạng thái mơ màng, ta không thể mở mắt, chỉ có thể dựa vào âm thanh để nhận biết. Không biết hắn lấy từ đâu ra một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng phủ lên người ta.

 

"Để nàng ngủ một lát đi, mau lại đây, để mụ mụ nhìn kỹ xem nào... Thời gian trôi nhanh quá, các con đều lớn thế này rồi."

 

Sau đó, ta chìm vào một giấc ngủ sâu, không một cơn mộng nào đến quấy nhiễu.

 

"Nhược Thuỷ, nàng biết mình đã ngủ bao lâu không?"

 

"Tròn hai mươi năm rồi đấy." Mặc gia chủ xúc động xoa mặt, lau đi những giọt lệ còn sót lại. Mặc Âm ngồi bên mép giường, tuy trong lòng ngập tràn vui sướng vì mẫu thân tỉnh lại, nhưng ánh mắt lại liên tục liếc về phía tấm bình phong, thần sắc có chút thất thần.

 

"Nhị tỷ sao còn chưa qua xem Tiểu Hoa?"

 

Mặc Cẩn nắm lấy tay Đinh Nhược Thuỷ, hỏi khẽ. Ngay khoảnh khắc ấy, câu hỏi ấy rõ ràng khiến Mặc Âm lúng túng ra mặt.

 

Là muội muội nhỏ nhất trong nhà, nàng không có được sự kín đáo, chín chắn như Mặc Cầm hay Mặc Uyên. Không khí đang yên ấm bỗng khựng lại vì một câu hỏi vô tình, nhưng Đinh Nhược Thuỷ chỉ mỉm cười dịu dàng:

 

"Âm Âm vẫn y như khi còn nhỏ, cứ tùy hứng mãi thôi. Đi xem nàng đi, Tiểu Hoa là ân nhân cứu mạng mẹ đó."

 

"Mẹ..."
Mặc Âm đỏ mặt phản bác: "Con đã hơn hai mươi tuổi rồi, đâu còn tùy hứng nữa."

 

Nàng nói vậy, nhưng vẫn chưa có hành động gì. Đinh Nhược Thuỷ dường như có chút bất mãn, song cũng không nói ra.

 

Ánh mắt bà lặng lẽ nhìn bốn đứa con giờ đã trưởng thành đứng quanh mình. Trong phút chốc, một tầng sương mờ phủ lên ánh mắt ấy—vì cảm động, mà chẳng biết nên nói lời gì cho vừa.

 

Mặc gia chủ đem toàn bộ những chuyện vừa xảy ra kể lại cho nàng nghe. Đinh Nhược Thuỷ kinh ngạc, mở miệng thốt lên:

 

"Thì ra Dung Hoa là một hồi tưởng giả... Ta còn đang thắc mắc, nàng dùng cách gì đánh thức ta được."

 

Sắc mặt Mặc Cẩn không mấy vui vẻ. Dù là chuyện gì, nàng vẫn đặt tình trạng cơ thể ta lên hàng đầu:

 

"Tiểu Hoa mới dùng năng lực mấy ngày trước, còn chưa kịp hồi phục đã vội đến giúp chúng ta. Giờ lại ngủ mê man thế kia, ta thật sự rất lo."

 

Mặc gia chủ hiển nhiên cũng đã nhận ra điều này. Hắn cau mày, tựa như vừa đưa ra một quyết định, nghiêm túc nói với nàng:

 

"Tiểu Cẩn, chỉ cần Dung Hoa còn ở trong nhà chúng ta một ngày, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt."

 

Nhưng ngay khi dứt lời, ánh mắt hắn lại ánh lên chút do dự, tựa như vẫn còn điều gì đó chưa nói ra.

 

Đúng lúc ấy, Đinh Nhược Thuỷ như sực nhớ, đột ngột hỏi:

 

"Chiến tranh sao rồi? Kết thúc chưa? Cuối cùng có thắng không? Người An gia thì sao? Còn ba ta và mọi người thì thế nào?"

 

Trong khoảnh khắc, căn phòng chìm vào yên lặng. Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ lặng lẽ nhìn về phía phụ thân và gia gia, chờ đợi một lời đáp.

 

Mặc gia chủ thấy việc này không thể giấu được nữa, chuẩn bị mở miệng nói ra tất cả, nhưng Mặc lão gia tử đã kịp vươn tay kéo lấy tay hắn, khẽ lắc đầu.

 

"Ba..."
Mặc gia chủ nhìn phụ thân mình, thấy ông vẫn kiên quyết không muốn để lộ sự thật, liền lộ ra vẻ bất mãn.

 

Không ngờ nằm ngoài dự liệu của hắn—Mặc lão gia tử mở miệng:

 

"Để ta nói."

 

Mặc lão gia tử đứng một bên, lưng vẫn thẳng, khí thế vẫn như xưa. Thế nhưng, khi từng câu từng chữ tuôn ra khỏi miệng ông, khi tất cả sự thật được phơi bày, thân thể ông bắt đầu run rẩy rõ rệt—sức lực dường như không còn chống đỡ nổi.

 

Đến khi ông kể đến chuyện An phu nhân và An gia chủ cùng ngã xuống nơi chiến trường, giọng nói khàn đặc, thì Đinh Nhược Thuỷ như bị rút cạn linh hồn, cả người mềm nhũn ngồi sụp xuống giường.

 

"Ba... ngươi nói gì cơ...?"

 

Nàng thì thào, không ngừng lắc đầu:
"Không thể nào... Bọn họ sẽ không chết! Họ lợi hại như vậy... An gia thực lực mạnh đến thế... Các ngươi đang lừa ta!"

 

Mặc gia chủ thấy thê tử vừa mới tỉnh lại đã kích động đến vậy, sợ nàng xảy ra chuyện, vội vàng trấn an:
"Đừng kích động..."

 

"Ta làm sao có thể không kích động?! Bọn họ là bằng hữu tốt nhất của ta!"

 

Đinh Nhược Thuỷ giằng ra khỏi cánh tay hắn, đôi mắt đỏ bừng, giọng nói run rẩy. Mặc lão gia tử vừa định mở lời tiếp, Mặc gia chủ lập tức cắt ngang:
"Ba, dừng lại đã! Để Nhược Thuỷ nghỉ ngơi một lát, đừng nói nữa..."

 

"Không! Không được lảng tránh! Ba, ngươi tiếp tục nói đi—kể cho ta nghe tất cả những gì đã xảy ra sau khi ta hôn mê. Trận đại chiến đó rốt cuộc ra sao, nói cụ thể cho ta!"

 

Nàng vẫn như hai mươi năm trước, một khi đã quyết thì không ai có thể lay chuyển, cho dù người đứng trước mặt là trượng phu của nàng.

 

Mặc lão gia tử nhắm mắt lại, gương mặt đầy vẻ đau đớn và áy náy:
"Ngươi là được tức phụ của An gia cứu về. Nếu khi đó không có nàng... chỉ sợ ngươi cũng không còn."

 

Lời này với Đinh Nhược Thuỷ chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

 

Ngay cả bốn đứa nhỏ đứng bên cạnh cũng hoàn toàn không ngờ tới những gì vừa nghe được. Trong số đó, người chấn động và áy náy nhất chính là Mặc Cẩn.

 

Bởi vì nàng từng tận mắt thấy An Bình trong phòng ngủ. Nàng biết rất rõ, người mà gia gia nhắc đến—An gia tức phụ—chính là thân mẫu ruột của An Bình!

 

Vậy từ nay về sau, nàng còn biết đối mặt An Bình thế nào đây? Biết nhìn Tiểu Hoa ra sao?

 

Nàng cắn chặt môi dưới, răng trắng nghiến sâu vào da, không nói một lời, im lặng đứng một bên.

 

"Vậy... còn trượng phu nàng thì sao?"
Đinh Nhược Thuỷ không để cho Mặc lão gia tử có lấy một giây lấy lại tinh thần, lập tức truy hỏi.

 

"Dùng hồn tế phù, đi theo nàng rồi."

 

Một cú đấm nện mạnh xuống đệm giường mềm, nước mắt rơi lã chã từ khóe mắt nàng.

 

"Sao có thể như vậy... sao lại thành ra thế này? Vậy... còn tộc nhân của ta? Còn cha mẹ ta thì sao?"

 

Lúc này, Mặc lão gia tử thực sự không thể đáp được, quay đầu đi, như thể không nỡ mở miệng.

 

"Nói đi! Mau nói cho ta!"

 

Mặc gia chủ cuối cùng không thể nhịn thêm, gào lên một tiếng, trong tiếng rống là bi thương đè nén, là tự trách không nguôi:

 

"Bọn họ... tất cả đều không còn! Nhạc mẫu cũng vì quá đau lòng trước cái chết của nhạc phụ... mà uất ức qua đời!"

Bình Luận (0)
Comment