Kim quang từ bụng nhỏ của ta lóe lên, thẳng tắp bắn về phía đại ác quỷ! Nó xuyên thấu bàn tay đen sì khổng lồ kia, rồi trong nháy mắt xuyên qua toàn bộ thân thể hắn!
"Rống!" Một tiếng gào đầy đau đớn, âm thanh hắn đột ngột biến đổi, nửa như nam nửa như nữ, the thé gào lên: "Đáng ch·ết Trấn Quỷ Lệnh!"
Chỉ trong chốc lát, kim quang xuyên qua người hắn liền phân tán ra phía sau, hóa thành vô số sợi chỉ vàng tinh tế, bất ngờ siết chặt quanh thân thể hắn. Trên từng sợi chỉ dần hiện lên những dòng chú văn kỳ dị, khó hiểu.
Một chữ "Trấn" khổng lồ bỗng xuất hiện trên người ác quỷ, vang lên một tiếng "Ầm!" như sấm động. Chữ "Trấn" kia như một ngọn núi lớn đè sập xuống, hung hăng trấn áp hắn ngay tại chỗ. Mặt đất dưới thân hắn lập tức lõm xuống thành một hố tròn sâu hoắm!
"Buông lão tử ra! Hừ... Trấn Quỷ Lệnh này quả nhiên lợi hại! Chỉ cần có tiểu gia hỏa này, chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người!"
Chữ "Trấn" to lớn tựa như Ngũ Chỉ Sơn của Như Lai Phật Tổ, gắt gao ép tên hỗn đản này xuống, không cho hắn nhúc nhích dù chỉ một chút!
Chưa kịp khôi phục toàn bộ năng lực, hắn đã bị ép đến mức không thể động đậy—quả thật danh bất hư truyền!
Hắn giãy giụa hồi lâu mà vẫn không thoát ra được khỏi sự trấn áp của Trấn Quỷ Lệnh. Cuối cùng, hắn nghiến răng rít lên: "Đừng tưởng như vậy là có thể khống chế được lão tử... A——"
Chưa kịp nói hết câu, chữ "Trấn" trên người hắn liền hóa thành chữ "Phong". Ngay sau đó, kim quang quấn chặt lấy toàn thân hắn. Trước khi biến mất, mơ hồ còn nghe thấy tiếng gào rống đầy căm hận vang lên:
"Các ngươi... chờ đấy!"
Chỉ trong tích tắc, đại ác quỷ biến mất không để lại chút dấu vết, chỉ còn lại mặt đất loang lổ vết rách, cùng đám binh lính nằm la liệt khắp nơi.
Lớp cấm chế vốn bao trùm khắp mặt đất cũng vào lúc này bị sắc quỷ triệt hồi. Trận chiến này, xem như hạ màn.
Một phần kim quang lại quay về bụng nhỏ của ta, phần còn lại thì hướng lên trời, bay thẳng vào hư không.
....
Ta tỉnh lại thì đã ở trong cung Diêm Vương, cơn đau ở bụng cũng đã biến mất. Ta nằm trên chiếc giường quen thuộc, xung quanh là khung cảnh chẳng thể quen thuộc hơn.
Sắc Quỷ đổi sang một bộ trường bào màu xám nhạt, ở vạt áo còn có hoa văn trúc mờ mờ, chỉ khi nhìn kỹ mới nhận ra. Hắn búi tóc dài đen tuyền gọn gàng ra sau đầu, chỉ để một lọn nhỏ xõa xuống thẳng tắp.
Ta vừa cử động, ánh mắt hắn lập tức dời sang, ngẩng đầu nhìn thấy ta tỉnh lại, liền buông bút lông trong tay, nhanh chóng bước đến đỡ ta dậy, ôm ta tựa vào lòng.
"Hoa Nhi, bụng còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Ta lắc đầu. Thấy mình và Sắc Quỷ đều đã an toàn trở về Diêm Vương cung, tâm mới yên xuống. Nhưng ngay sau đó, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Sa Gia.
"Sa Gia đâu? Ẩn Vương đâu rồi? Bọn họ thế nào rồi?"
Sắc Quỷ nhíu mày, giọng có chút bực: "Ngươi bị thương nặng đến vậy, còn lo lắng cho bọn họ?"
Ánh mắt hắn đầy đau lòng và trách móc. Ta luồn tay qua cánh tay hắn, ôm chặt lấy hắn: "Sắc Quỷ, ta thật sự không sao. Ngươi xem, ta vẫn khỏe mạnh đây."
"Nhưng Ẩn Vương và Sa Gia lại không giống ta." Ta lắc đầu, giọng nghẹn lại, "Ẩn Vương vì ngăn chặn ác quỷ mà bị thương nặng đến mất cả một cánh tay. Chưa kể... con gái duy nhất của hắn cũng đã ch·ết."
"Hiện giờ, điều ta quan tâm nhất là bọn họ, không phải ta."
Sắc Quỷ giơ tay gõ nhẹ vào trán ta, cơn đau lan ra giữa hai mày khiến ta hít vào một hơi lạnh. Ta xoa xoa chỗ đau, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi làm gì đánh ta!"
"Hừ, còn may là không xảy ra chuyện gì. Ngươi có biết lúc đó nguy hiểm đến mức nào không?"
Hắn nắm lấy tay ta, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 Hồng Ngọc Trạc. Ta nhìn thấy trên chiếc vòng ngọc ấy, ở một chỗ đã sứt mẻ.
"Nếu không phải Hồng Ngọc Trạc cưỡng ép ổn định Trấn Quỷ Lệnh trong cơ thể ngươi, chỉ cần năng lượng bị kéo ra, với thân thể hiện tại của ngươi, chắc chắn sẽ nổ tung mà ch·ết."
Ta không biết trong lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gặng hỏi. Sau khi hiểu được đại khái, mới chán nản ngồi lại trên giường.
Theo bản năng, ta đưa tay sờ bụng—lập tức cảm nhận được sự khác thường nơi cơ thể mình.
"Di?" Ta nghi hoặc đưa tay sờ bụng nhỏ, cảm thấy có gì đó là lạ. Không tin là mình lầm, ta liền kéo tay Sắc Quỷ đặt lên bụng.
Sắc Quỷ thoạt nhìn có vẻ bối rối, tưởng rằng ta lại bị đau, vội vã xoa khắp nơi, giọng căng thẳng: "Có phải lại đau không?"
"Không phải! Ngươi mau sờ xem, bụng ta có phải so với trước đây... lớn hơn một vòng không?"
Chắc không phải ta ảo giác đâu...
Sắc Quỷ nghe vậy, lại cẩn thận sờ s0ạng thêm lần nữa. Nhưng có vẻ hắn cũng không xác định được là đúng như ta nói hay không. Thế là hắn thẳng tay vén áo ngủ của ta lên, cúi đầu nhìn xuống bụng ta. Lập tức, một luồng khí lạnh ập đến...
"A!" Ta vội vàng giật lấy áo ngủ từ tay hắn, kéo xuống che kín lại bụng, mặt đỏ như máu.
"Ngươi... ngươi cái tên sắc lang! Sờ thôi chưa đủ, còn... còn dám nhìn! Ai cho ngươi cởi áo ta!"
Ta lắp bắp, xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu.
Sắc Quỷ lại cười đến tà mị, ánh mắt vừa xấu xa vừa quyến rũ. Hắn lập tức đè ta xuống giường, nhướng mày, cúi đầu thấp giọng dụ hoặc: "Hoa Nhi, chúng ta cũng đã lâu rồi chưa..."
"Ngươi đừng có làm bậy! Ta... ta vừa mới tỉnh lại, ta... bụng ta vẫn còn hơi đau đó, thật đó!"
Ta hoảng hốt ôm lấy bụng, cố gắng làm ra vẻ đáng thương, gương mặt nhỏ nhăn lại, ánh mắt lại len lén nhìn hắn. Hắn nhìn mà buồn cười, liền kéo ta vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, không trêu ngươi nữa."
Nhưng rồi hắn nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Bất quá... cảm giác của ngươi không sai. Đúng là so với trước đây, lớn hơn không ít."
Hắn nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bả vai ta, như đang trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, hắn chậm rãi mở miệng: "Xem ra, lần này mọi chuyện đã khiến tiểu gia hỏa trong ngươi trưởng thành vượt bậc."
Ta nghe mà không hiểu rõ lắm, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đầy nghi hoặc, chờ hắn giải thích thêm.
Sắc Quỷ vuốt nhẹ một sợi tóc ta, cúi đầu hôn khẽ lên má, rồi dịu giọng nói:
"Ta trao Hồng Ngọc Trạc cho ngươi, ngoài việc giúp ngươi có thể giao tiếp phần nào với tiểu gia hỏa, nó còn giúp áp chế bớt sức mạnh của nó, khiến quá trình trưởng thành của nó chậm lại."
"Ngươi là người phàm, mà Trấn Quỷ Lệnh lại là chí bảo của âm phủ, sở hữu lực lượng cực kỳ cường đại. Dù ngươi là ký chủ, cũng khó tránh bị tổn thương bởi sức mạnh của nó."
"Khi ngươi và Sa Gia rơi vào hiểm cảnh, Hồng Ngọc Trạc cảm ứng được nguy cơ, liền chủ động tiêu hao năng lượng để giúp các ngươi thoát thân. Cũng vì thế mà năng lượng dùng để áp chế Trấn Quỷ Lệnh yếu đi rất nhiều, dẫn đến việc ngươi cảm thấy đau đớn, như thể bụng muốn nứt toạc ra."
Thì ra là vậy!
Ta lập tức tỉnh ngộ—chẳng trách khi ấy đầu óc choáng váng, bụng đau đến mức như sắp nổ tung!
"Hồng Ngọc Trạc lúc đó đã gắng gượng ngăn cản sức mạnh cuồng bạo của Trấn Quỷ Lệnh, lại nhờ có ta dẫn đường mới miễn cưỡng ổn định được. Nhưng tên súc sinh kia lại muốn làm hại ngươi, sát khí và tử khí trên người hắn khiến Trấn Quỷ Lệnh trong ngươi bị kích phát bản năng, một phần năng lượng không chịu khống chế lập tức xé rào mà ra, tự động thi hành nhiệm vụ—trấn áp hắn tại chỗ."
"Nói cách khác, ác quỷ kia vốn định bắt ta, không những thất bại mà lại vô tình cứu mạng ta?" Ta hỏi.
"Có thể xem là như vậy."
Ta cựa mình tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, vỗ nhẹ lên ngực, thở dài một hơi, nửa đùa nửa thật:
"Vậy ta... cũng nên cảm ơn hắn một tiếng nhỉ."
"Sau đó thì sao?"
Ta vẫn muốn biết rõ những chuyện mình bỏ lỡ.
"Sức mạnh sau khi trấn áp ác quỷ, một phần được dẫn về âm phủ, phần còn lại quay lại trong cơ thể ta, đồng thời thúc đẩy tiểu gia hỏa trưởng thành vượt bậc."
"Đại nạn không chết, tất có phúc về sau a!"
Ta cảm thán một câu. Những lời này, thật chẳng sai chút nào.
Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện, ta khép mắt lại, trong đầu hiện lên đầu tiên vẫn là khuôn mặt của Sa Gia.
"Sắc Quỷ, âm phủ... có lễ tang không?"
Hắn lập tức hiểu ngay ý ta, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt v3 lưng ta, chưa từng dừng lại.
"Ngươi muốn an táng Sa Gia?"
Ta gật đầu, giọng mang theo chút thương xót:
"Phải. Nàng vì cứu ngươi mà không tiếc cả mạng sống. Dù trước đây ta không thích nàng, nhưng nay nàng đã rời đi, những chuyện cũ cũng nên xóa bỏ hết. Nếu ta còn chấp nhặt, chẳng phải quá hẹp hòi sao?"
Sắc Quỷ thuận theo ý ta, gật đầu đáp:
"Được, tùy ngươi."
Nhưng ta thật sự không hiểu—các ngươi là sinh linh âm phủ, sao lại có cả cái gọi là t·ử v·ong?
Người âm phủ chẳng phải chỉ là hồn phách thôi sao? Không sinh, không lão, không bệnh, không tử... Trừ phi bị một số thủ đoạn đặc biệt khiến hồn phi phách tán, bằng không thì làm sao có thể ch·ết?
Sắc Quỷ thấy được nghi hoặc trong mắt ta, chưa đợi ta mở miệng, đã ôm siết lấy, như muốn ngăn ta tiếp tục truy hỏi.
"Được rồi, Hoa Nhi, những chuyện đó không cần nghĩ nhiều, không quan trọng. Hiện tại ngươi chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được rồi."
Hắn đưa tay nhéo mũi ta, hơi mang theo ý trách:
"Không có sự cho phép của ta mà tự tiện xuống tầng thế giới, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!"
Vừa nhắc đến, ta mới chợt nhớ ra. Để tránh hắn tiến hành kiểu "giáo huấn đặc biệt" nào đó, ta vội cúi đầu, ngoan ngoãn thu lại cái đuôi:
"Được rồi, ta... nghỉ ngơi, nghỉ ngơi."
Nói xong, ta lập tức rúc khỏi lòng hắn, chui tọt vào trong chăn, trốn kỹ như con thỏ nhỏ.
Sau lưng vang lên tiếng đệm giường khẽ lún xuống. Ta thở phào nhẹ nhõm, bĩu môi, hừ khẽ một tiếng:
"Hừ, còn không phải vì cứu ngươi, tên sắc quỷ đáng ghét!"
"Ngươi vừa nói gì?"
Một giọng trầm thấp, khàn khàn mà đầy từ tính vang lên sát bên tai khiến ta giật mình suýt nữa bật dậy khỏi giường!
Ta quay ngoắt đầu lại, liền thấy một khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt—mắt ta mở to trừng hắn, ngây người!
Thì ra hắn không hề rời đi, mà là đứng dậy c ởi quần áo, tính cùng ta... ngủ chung!
Trong đầu ta lập tức hiện lên một loạt hình ảnh không dành cho trẻ nhỏ—những chuyện ngượng ngùng từng xảy ra giữa ta và hắn...
"Ngươi... ngươi định làm gì, không phải ngươi nói rời đi sao?"
"Hoa Nhi, ta lúc nào nói là sẽ đi?"
Hắn cười gian xảo, hai tay mạnh mẽ ôm lấy eo ta, kéo cả người ta vào lòng hắn.
Ta hoảng hốt, mặt nóng như thiêu, hai tay cuống cuồng đẩy lồ ng ngực hắn, lắp bắp:
"Đừng... không được đâu! Ta... ta còn chưa hồi phục mà..."
Phốc—
Sắc Quỷ rốt cuộc nhịn không nổi, bật cười ha ha. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mặt ta, cười đến cong cả mắt, giọng cười đầy mê hoặc vang bên tai:
"Tiểu sắc nữ, ngươi đang nghĩ gì thế? Ta chỉ muốn ngủ thôi mà."