Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 234

Anna kinh ngạc vì câu nói của An Bình, lập tức đưa ánh mắt nhìn xuống bụng ta. Thấy bụng ta hơi nhô lên, nàng liền nở nụ cười rạng rỡ, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, mang theo cả sự chúc phúc chân thành.

 

Nụ cười ấy mang một thứ ma lực kỳ lạ, khiến lòng ta ấm áp không ít, cũng vô hình trung làm dịu đi bầu không khí có phần trầm lắng trong phòng khách.

 

An Bình lại vòng tay ôm lấy bụng ta, mặt nàng cọ lên đó mãi không thôi, dường như nghe ra được ta thật lòng tha thứ, cái tính khí cố chấp liền trỗi dậy, hành vi cũng lập tức trở nên chẳng hề kiêng dè.

 

Nàng vuốt v3 bụng ta, ánh mắt vẫn còn đọng chút lệ chưa kịp rơi, dùng mu bàn tay lau khẽ, dáng vẻ nghiêm túc mà lại có phần đáng yêu:

 

"Tiểu bảo bảo, ta là mẹ nuôi của ngươi. Sau này trong lòng mẹ ruột ngươi, vị trí của ta nhất định phải nhờ ngươi giữ lại đấy!"

 

"Mẹ nuôi sẽ mua cho ngươi thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, ngươi nhất định phải giúp ta nha!"

 

"Thôi được rồi, mẹ nuôi gì chứ, ta còn chưa đồng ý đâu. Đừng có dạy hư nó."

 

Ta bật cười khanh khách, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh. Vừa nghe ta không chịu cho làm mẹ nuôi đứa bé, mặt nàng liền xụ xuống, định mở miệng phản đối thì dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên vỗ tay cái "đét", nụ cười ranh mãnh hiện lên trên gương mặt.

 

"Tiểu Hoa, ta có chuyện này muốn nói với ngươi!"

 

An Bình ghé sát bên tai ta, thì thầm. Anna đứng gần đó cười thân thiện, cô hầu gái trẻ cũng nhìn chúng ta với ánh mắt đầy tò mò và thiện cảm.

 

"Ngươi theo ta ra hậu viện một lát!"

 

Vừa nói dứt câu, nàng đã nắm lấy cổ tay ta kéo đi. Anna ngẩn ra, vội vàng vén váy chạy theo phía sau, lo lắng gọi với:

 

"Các tiểu thư, hai người đi đâu vậy? Có cần ta dẫn đường không?"

 

"Không cần đâu Anna, ngươi cứ vào bếp giúp phu nhân Đái Duy chuẩn bị cơm trưa đi." An Bình vẫy tay, vẻ mặt hớn hở kéo ta chạy băng qua hành lang ra phía hậu viện.

 

Ta nhớ rõ Irene đang chơi với hai em nhỏ ở đó, An Bình kéo ta ra đó làm gì?

 

Khuôn mặt nàng rạng rỡ với nụ cười ta từng rất quen. Nàng lôi ta vòng qua một loạt bụi cây, xuyên qua một mảnh rừng nhỏ, tới khu vườn sau lưng tòa lâu đài cổ.

 

So với tiền viện rộng lớn, hậu viện có phần nhỏ hơn, nhưng cảnh sắc nơi đây cũng chẳng kém phần tươi đẹp. Mùa thu dường như chưa chạm đến, cỏ vẫn xanh mướt, mềm mại phủ kín mặt đất.

 

Chim chóc ríu rít như trẻ thơ nô đùa. Xa xa, lá phong lay động, xào xạc dưới gió thu, ánh nắng len qua từng tán cây soi rọi xuống mặt đất.

 

An Bình kéo ta nấp sau một gốc đại thụ, đặt ngón tay lên môi ra hiệu ta im lặng. Nàng hạ giọng, thần bí ghé đầu ra quan sát một hướng, nói nhỏ:

 

"Mau nhìn kìa, nhớ đừng để bị phát hiện."

 

Ta nghiêng đầu nhô ra khỏi bụi cây thấp, cảnh tượng trước mắt khiến ta giật mình.

 

Chỉ thấy An Hiên đang dùng một chiếc lược gỗ chải lông cho Tom – con chó lông xù màu vàng kim. Tom nằm ngoan ngoãn dưới chân hắn, mí mắt rũ xuống, hai tai động đậy vài cái, trông vô cùng thư giãn và hưởng thụ.

 

Dưới ánh nắng dịu dàng, mái tóc đen của hắn ánh lên sắc mềm mại. Gió thu thổi nhẹ, làm tóc và áo hắn khẽ lay động.

 

Hiếm có thật. Lần đầu tiên, trong đầu ta thoáng qua một ý nghĩ:
An Hiên lúc này, so với thường ngày, dường như còn điển trai hơn. Có lẽ vì thời tiết, có lẽ vì cảnh sắc, làm hắn bỗng dưng tỏa sáng, rực rỡ đến chói mắt.

 

"An Hiên."

 

Giọng nói này—

 

Irene đang ngồi xếp bằng bên cạnh hắn. Từ góc độ này, ta và An Bình chỉ thấy được An Hiên cùng Tom, còn thân hình Irene thì bị thân cây phía trước che khuất hoàn toàn.

 

Hai người họ ngồi cạnh nhau?

 

Khoan đã! Ta ngửi thấy mùi gian tình rồi đấy!

 

Bảo sao lúc nãy An Bình lại hớn hở lạ thường—thì ra là vẻ mặt khi nàng đang hóng chuyện! Không ngờ đến cả ca ca ruột, nàng cũng không buông tha.

 

"Ngươi làm sao biết bọn họ ở đây?" Ta vừa hỏi vừa dùng hai ngón tay chụm lại ra hiệu, giọng đầy tò mò.

 

An Bình nghịch ngợm chớp mắt với ta:
"Ta cũng mới phát hiện gần đây thôi. Cái tên An Hiên đáng ghét kia ngày nào cũng ra đây chăm Tom, còn chăm kỹ hơn chăm ta ấy chứ. Nhưng điểm mấu chốt là—ta thấy mỗi lần Irene đến, nàng luôn lén nhìn hắn."

 

"Vừa hay hôm nay ta định ra đây, thì thấy Irene bị Jenny tống đi—một khi hai người đó chạm mặt, kiểu gì cũng có chuyện lớn xảy ra!"

 

An Bình vừa nói vừa lắc đầu cảm thán, miệng thì thào đầy kịch tính:
"Củi khô gặp lửa nóng, cháy là cái chắc."

 

Ta suýt nữa bị câu ví von của nàng làm cho bật cười, vội lấy tay che miệng, sợ phát ra tiếng động gây chú ý cho cặp đôi bên kia.

 

"Ngươi nói linh tinh cái gì thế. Chỉ là ngồi đó nói chuyện thôi! Cái đầu nhỏ nhà ngươi suốt ngày toàn nghĩ chuyện... rối rắm!"

 

An Bình nắm lấy mu bàn tay ta, giọng đầy kích động:
"Ta đâu có nói sai!"

 

Nghe nàng suýt nữa hét to lên vì phấn khích, ta vội đưa tay bịt miệng nàng lại, đồng thời dựng ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu bảo nàng nhỏ giọng.

 

Lúc này nàng mới ý thức được mình vừa quá khích, suýt chút nữa làm lộ chỗ nấp của hai đứa ta. Khuôn mặt thoáng đỏ lên, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, rụt vai thì thầm:

 

"Ngươi nghĩ cái gì đâu? Ta nói đâu có sai! Người ta vẫn bảo phụ nữ nước ngoài nhiệt tình, cởi mở, cứ như một ngọn lửa vậy! Ngươi xem An Hiên kìa, cái bộ dạng lạnh như băng ấy, không phải y như khúc củi khô sao?"

 

"Còn xấu nữa."

 

An Bình nhíu mày, lẩm bẩm bồi thêm một câu như đâm cú chốt. Dù giọng vẫn không mấy dễ nghe, nhưng so với thái độ đầy địch ý trước kia, lúc này nàng đã dịu đi rất nhiều—có lẽ đã thật sự chấp nhận người huynh trưởng này rồi.

 

Ta thành thật cảm thấy vui thay cho nàng. Sau khi rời khỏi ta để đến nơi này, nàng đã khoẻ mạnh hơn nhiều, khoảng cách với huynh trưởng cũng dần thu hẹp—tất cả đều là chuyện đáng mừng.

 

Chỉ là mấy lời nàng nói vẫn đậm chất "công kích," lại pha lẫn kiểu làm nũng đặc trưng của các cô gái nhỏ. Ta khẽ cười nhìn nàng—mà nàng dường như chẳng nhận ra.

 

"Hư, đừng nói nữa, mau nhìn kìa!"

 

Ta ra hiệu.

 

An Bình nghiêng người lắng tai nghe, nhưng có vẻ vẫn thấy không rõ tiếng trò chuyện bên kia, liền kéo ta cùng bò sát đất, lại rón rén tiến thêm một đoạn.

 

"Cảm ơn ngươi rất nhiều vì thời gian qua đã chăm sóc cho Tom."

 

Irene nhẹ vuốt lưng Tom, giọng đầy chân thành. Ta không nhìn nhầm—trong đáy mắt nàng hiện rõ sự bối rối và ngại ngùng, né tránh ánh nhìn đối diện, má dưới ánh nắng cũng ửng hồng.

 

Vầng đỏ ấy lan đến tận vành tai, rồi loang ra cổ trắng như tuyết, càng làm nổi bật vẻ mềm mại nữ tính của nàng.

 

Đôi mắt xanh lam kia, tựa biển khơi sâu thẳm, lúc này ánh lên từng tầng sóng nước—tràn đầy nhu tình mật ý.

 

An Hiên chỉ đáp lại bằng một câu xã giao, giọng nói nhẹ và nhanh đến mức ta nghe cũng chẳng rõ. Tiếng Anh của hắn lưu loát, nhưng không đủ để mang theo một tia nhiệt tình nào.

 

Ai... Xem ra hy vọng của An Bình là thất bại rồi.

 

Ta khẽ thở dài, trong lòng hơi tiếc nuối. Cái gì mà "củi khô gặp lửa nóng" chứ, rõ ràng là một đống củi ẩm với ngọn lửa con, chẳng đủ để nhóm lên tí tia nào. Gió thu lành lạnh thế này, chỉ e chưa kịp cháy đã bị thổi tắt.

 

Irene thật khác biệt với phần lớn các cô gái phương Tây—trong nàng có nét kín đáo, ngượng ngùng đặc trưng của con gái châu Á.

 

An Bình nhìn hai người chỉ cứng nhắc trò chuyện, người thì cố tìm chủ đề để nói, người thì thất thần, hồi đáp chẳng mấy mặn mà, tay nàng siết lấy tay ta đến đau điếng.

 

Nàng còn căng thẳng hơn cả hai "đương sự", miệng không ngừng lặp đi lặp lại như niệm chú:

 

"Mau nói đi Irene, mở miệng đi nào! Đừng sợ, cùng lắm thì bị An Hiên từ chối thôi!"

 

Ta che mặt, thật không hiểu nổi vì sao mình lại làm bạn thân với nàng nữa. Nhìn bộ dạng này, chẳng khác gì một paparazzi chính hiệu, chỉ thiếu điều rút điện thoại ra quay video làm tư liệu.

 

Xem ra nàng đã sớm nhận ra Irene có tình cảm với An Hiên, hôm nay mới không kiềm được mà kéo ta theo xem "diễn."

 

Ta từng nghe kể, An Bình và nhóm người bọn họ thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Irene tuy được truyền thụ một phần thuật Khu Quỷ gia truyền, nhưng trong nhà còn có hai em nhỏ cần chăm sóc, nên chưa tới lượt nàng đảm nhận công việc chính.

 

Chris mới là người gánh vác phần lớn trách nhiệm, còn Irene phần nhiều dành thời gian trông nom em trai, em gái.

 

Vì vậy, cơ hội để Irene và An Hiên gặp mặt, lại còn được ở riêng như hôm nay, chắc hẳn là rất hiếm. Khó trách An Bình lại kích động đến vậy, cứ như chỉ thiếu nước xông ra thay Irene tỏ tình luôn rồi.

 

"Mụ mụ giữa trưa tự mình xuống bếp, ngươi có lộc ăn rồi, có thể thưởng thức mỹ thực do chính tay người làm đấy."

 

Irene khẽ nghiêng người, tự nhiên chuyển đề tài, nói lảng sang một chuyện khác.

 

"Ta thật vinh hạnh. Tay nghề của phu nhân Đái Duy chắc chắn không tồi. Ta tin rằng Irene tiểu thư cũng ưu tú chẳng kém mẫu thân mình."

 

An Hiên điềm đạm đáp, từng chữ đều lễ độ.

 

Ta khẽ nhếch môi, thầm tròn mắt trong lòng—không ngờ được luôn! An Hiên mà cũng biết ăn nói như vậy sao? Mỗi ngày mặt lạnh như Poker, tính cách thì khó ưa đến phát chán, thế mà cũng có thể nói ra được mấy câu khen ngợi dịu dàng thế này?

 

Quả nhiên, Irene vừa nghe liền đỏ mặt hơn, đôi má vốn ửng hồng lại càng thêm sâu màu.

 

Còn An Hiên, sau lời khen có phần khách sáo ấy, lại trở nên trầm lặng như cũ. So với lúc đối mặt ta thì nhẹ nhàng hơn nhiều, chẳng còn cái dáng vẻ sắc bén thường thấy.

 

Ta lại nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn—ánh mắt như muốn giết người, lời nào nói ra cũng sắc bén, lạnh lùng đến cực điểm.

 

Hừ!

 

Vừa nghĩ lại liền thấy tức!

 

Ta lẩm bẩm trong lòng, còn An Bình thì rõ ràng đã mất hết hứng vì Irene cứ ngượng ngùng mãi chẳng nói được câu nào. Nàng ngồi thụp xuống đám cỏ, xoay mặt đi, chẳng thèm nhìn nữa.

 

"Gì vậy? Không phải ngươi kéo ta tới hóng chuyện à? Sao giờ lại hết hứng rồi?"

 

"Ta thấy lần này là hỏng rồi," nàng ủ rũ đáp. "Irene chần chừ lâu như vậy, nếu từ đầu đã không lấy hết dũng khí mở miệng, thì lần này chắc chắn sẽ bỏ lỡ. Phải đợi đến cơ hội khác thôi."

 

Ta tròn mắt kinh ngạc—xem ra tình huống kiểu này đã xảy ra không ít lần rồi, nếu không An Bình sao lại nói như thế?

 

Ngay khi nàng định kéo ta rời đi, để tránh bị phát hiện đang nghe lén chuyện riêng tư người ta, thì đột nhiên, giọng Irene vang lên rõ ràng và kiên quyết:

 

"An Hiên! Ta có chuyện muốn nói với ngươi!"

 

"Rống rống!"

 

An Bình vốn đang cụp mắt thất vọng, đôi con ngươi bỗng bừng sáng, nàng lập tức kéo ta quay lại, làm ta dở khóc dở cười.

 

"Vừa nãy là ai bảo không còn gì để xem nữa hả?"

 

Ta thầm lẩm bẩm, nhưng cũng không nỡ phá hỏng hứng thú của nàng. Dù sao cũng đã lâu rồi ta và nàng chưa cùng nhau nghịch ngợm thế này. Hiếm hoi lắm mới có dịp, ta tất nhiên không thể bỏ lỡ.

 

Dù sao chúng ta cũng chỉ là nghe lén, miễn không bị phát hiện là được rồi. Với xuất thân của Irene, cùng với cách làm người của An Hiên, hai người họ chắc chắn sẽ không làm gì trái với luân thường đạo lý, càng không đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

 

Còn đang mải nghĩ, thì bất ngờ—giọng nói Irene vang lên, run run nhưng đầy mãnh liệt. Trong âm thanh ấy là lửa nóng, là tình ý dâng trào như sắp tràn khỏi lồ ng ngực:

 

"An Hiên, ta thích ngươi. Thích từ rất lâu rồi."

Bình Luận (0)
Comment