Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 249

"Nhìn đống đồ chơi này xem, có lẽ căn phòng này chính là của Emily."

 

Ta không tưởng tượng nổi nàng từng trải qua chuyện gì. Năm ấy nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, đã phải gánh chịu thứ áp lực vượt quá sức chịu đựng ở lứa tuổi ấy rồi.

 

Trên tường bên ngoài treo một bức tranh, khuôn mặt tái nhợt vô lực, ánh mắt trống rỗng vô thần, dường như đang âm thầm muốn kể với ta điều gì đó.

 

"Cảm ứng là từ phía sau cánh cửa này truyền tới."

 

Đạt Nạp Đặc Tư cầm tinh thể trong tay tiến thêm một bước về phía cửa. Ánh sáng vàng càng lúc càng mạnh, ta đương nhiên hiểu rõ tại sao viên tinh thạch này lại có phản ứng như vậy.

 

"Xem ra chúng ta nhất định phải vào trong xem xét rõ ràng rồi?"

 

Ta chỉ vào viên tinh thể treo trên ngón tay hắn, nhẹ giọng nói.

 

"Lời ngươi nói cũng không sai." Đạt Nạp Đặc Tư hướng đôi mắt màu bạc nhìn sang mấy người chúng ta, "Nhưng Dung tiểu thư thì không cần vào, nàng chỉ cần ở ngoài chờ là được."

 

Không đợi ta mở miệng phản bác quyết định của hắn, hắn đã nói tiếp: "Những chuyện nguy hiểm cứ để chúng ta xử lý, sao có thể để nương nương như nàng mạo hiểm?"

 

"Đạt Nạp Đặc Tư!"

 

Ta lại bắt đầu tức giận, hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ luôn muốn đối xử đặc biệt với ta như vậy.

 

Chỉ bởi vì ta là thê tử của sắc quỷ, cho nên bọn họ đều cho rằng ta nên trốn phía sau, để bọn họ một mình lao vào nguy hiểm?

 

Ta nhớ lại lúc ở Nhật Nguyệt sơn, nếu như không có ta, Dương Ý và những người kia đã sớm mất mạng dưới hồ nước rồi. Không có ta, bọn họ liệu còn sống được tới hôm nay?

 

Cho dù ta chỉ giúp được một chút cũng tốt mà.

 

Ta cúi mắt xuống, chẳng lẽ các ngươi không thể thử tin tưởng ta một lần sao? Tin rằng ta sẽ không kéo chân các ngươi, thậm chí còn có thể bảo vệ các ngươi?

 

Bạch Vô Thường ngẩng đầu, nhận ra vẻ mặt của ta liền lập tức trừng mắt với Đạt Nạp Đặc Tư, sau đó nắm lấy tay ta kéo lên phía cầu thang.

 

"Nương nương, nếu hắn muốn thể hiện, cứ để hắn vào một mình đi, chúng ta lên trên chờ tin tốt của hắn."

 

"Ta không có ý đó..."

 

Đạt Nạp Đặc Tư dường như không ngờ Bạch Vô Thường lại xuyên tạc ý tứ của hắn như vậy, vội vàng định giải thích nhưng bị ta cắt ngang:

 

"Ta hiểu rồi, ngươi không cần giải thích nữa. Ta nghe lời ngươi. Tiểu Bạch, ngươi và ca ca của ngươi đi cùng hắn đi, Dương Ý và ta trở lại văn phòng chờ tin."

 

Dương Ý thấy bầu không khí có phần ngượng ngùng, lập tức thức thời gật đầu, đi lên lầu trước. Bạch Vô Thường thấy ta nhượng bộ, cũng không tiếp tục đôi co với Đạt Nạp Đặc Tư nữa, vung tay áo rồi nhanh chóng đuổi theo ta lên cầu thang.

 

Hắc Vô Thường ngại ngùng quay sang Đạt Nạp Đặc Tư nói: "Muội muội ta thất lễ rồi."

 

"Không sao."

 

Sisyphus vẫn luôn dựa vào tường, thấy chúng ta từ cầu thang đi lên, vậy mà không châm chọc câu nào. Sau khi chúng ta vừa ra khỏi đó, hắn liền lập tức bước xuống lầu, im lặng không nói một lời.

 

"Hừ! Thái độ kiểu gì vậy chứ! Thật không hiểu nổi, nương nương và hắn không oán không thù, hắn lại từ đâu ra cái địch ý ấy?"

 

Trong lòng ta không khỏi nhớ lại hình ảnh khi trước lúc bước vào đã quay đầu nhìn thấy, rồi âm thầm xuất hiện một suy đoán.

 

"Có lẽ... là vì Đạt Nạp Đặc Tư đấy."

 

"Hả?" Bạch Vô Thường rõ ràng không hiểu ta đang nói gì, ánh mắt đầy nghi hoặc, ngay cả Dương Ý cũng lộ vẻ mờ mịt.

 

"Ngươi còn nhỏ, chuyện này vốn không phải điều ngươi nên biết."

 

Ta xoa nhẹ đầu Bạch Vô Thường. Hơn nữa, chính ta cũng không dám chắc, rốt cuộc đây là do tâm lý hủ nữ của ta quấy phá, gán ghép họ với nhau, hay thật sự là như thế.

 

"Này, Tiểu Hoa, ta đâu phải con nít, ngươi cứ nói cho ta đi mà!"

 

Dương Ý cũng lập tức náo nhiệt theo, dường như nhất định phải moi từ ta một câu trả lời. Ta bất đắc dĩ thở dài, bước đến bên bàn làm việc, đem bức ảnh cùng bản thảo nhăn nhúm nhét vào túi tài liệu.

 

"Tốt nhất là ngươi đừng nên biết, ta nghĩ ngươi sẽ không chấp nhận nổi đâu."

 

"Tiểu Hoa, ngươi rõ ràng đang xem thường ta!"

 

Ta thấy hắn cũng giống An Bình, đều là kiểu người tò mò thích hóng chuyện, liền bật cười nhún vai, kéo khóa túi văn kiện xong xuôi, nhìn hắn nói thẳng:

 

"Sisyphus thích Đạt Nạp Đặc Tư. Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"

 

Quả nhiên, cách giải thích trực tiếp như vậy khiến nam hài thẳng đến không thể thẳng hơn như hắn lập tức sững sờ tại chỗ.

 

Bộ dạng ngây ngốc ấy của hắn khiến Bạch Vô Thường bên cạnh nhịn không nổi phá lên cười: "Haha, nhìn biểu cảm của ngươi kìa, buồn cười chết mất!"

 

"Ngươi nói vậy là có ý gì...?" Dương Ý nghiêm túc hỏi lại.

 

Ta tiện tay đưa túi tài liệu cho hắn, chỉ vào chiếc balo bên cạnh, ý bảo hắn cất cẩn thận: "Chính là ý nghĩa mà ngươi đang nghĩ trong đầu đó."

 

"Ngươi đùa gì vậy? Không thể nào! Chẳng phải bọn họ là huynh đệ sao?"

 

Có vẻ do Đạt Nạp Đặc Tư và Sisyphus giống nhau như đúc nên Dương Ý mới nhầm lẫn. Ta tựa người bên bàn làm việc, đảo mắt nhìn những bức ảnh xung quanh, bình tĩnh giải thích: "Bọn họ không phải huynh đệ, chỉ là trùng hợp lớn lên rất giống nhau thôi."

 

"Cho nên không có vấn đề đạo đức luân lý gì ở đây cả, rõ chưa?"

 

"Không được, ta vẫn không thể chấp nhận nổi! Sao bọn họ lại... lại có thể là gay cơ chứ?!"

 

Phụt—
Ta suýt nữa phì cười. Quả thật Dương Ý rất thông minh, ta mới chỉ khơi nhẹ, hắn liền lập tức hiểu rõ ý tứ của ta rồi.

 

"Ta chỉ mới nói là 'có lẽ' thôi, cho nên đây cũng chỉ là suy đoán của ta." Ta kể lại cảnh tượng đã chứng kiến trước đó ở bệnh viện tâm thần, Dương Ý nghe xong liền ngây người, đứng lặng tại chỗ hồi lâu không nói lời nào.

 

Một lúc sau, hắn mới vỗ vỗ ngực, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi: "Ta luôn nghe nói nước ngoài có nhiều gay lắm, thật không ngờ vận khí chúng ta lại tốt đến vậy, gặp ngay một đôi ở đây."

 

"Bọn họ thích ai, giới tính nào thì có liên quan gì đâu?" Ta nghiêng đầu nhìn hắn, Dương Ý ngoan ngoãn cất đồ vào trong balo, cẩn thận kéo khóa lại, sợ đánh mất.

 

"Chỉ cần bọn họ đừng làm ảnh hưởng tới ta là được rồi."

 

Ta khẽ nheo mắt, chuyện xu hướng giới tính gì đó thực tình không liên quan đến ta. Ta tự cảm thấy bản thân trước sau vẫn chưa từng gây tổn hại gì tới Đạt Nạp Đặc Tư hay Caesar, cho nên ta thực sự không rõ sự thù địch của Sisyphus với ta rốt cuộc từ đâu mà đến.

 

Chẳng lẽ...

 

Ta nghĩ lại thái độ cung kính mà Đạt Nạp Đặc Tư luôn thể hiện với ta, đủ kiểu lễ nghi long trọng, cẩn trọng đến mức không thể nghiêm chỉnh hơn.

 

Chẳng lẽ chỉ vì Đạt Nạp Đặc Tư kính trọng ta như vậy, nên Sisyphus mới thấy khó chịu mà sinh ra ác cảm?

 

Ta đưa tay xoa trán, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

 

Có cần thiết phải nhằm vào ta như vậy không? Ta thậm chí còn cho rằng Sisyphus có chút vô lý gây sự, căn bản là ngang ngược, không biết lý lẽ. Ta chẳng làm gì hắn cả, lại phải chịu sự công kích vô cớ như thế, thật quá đáng rồi.

 

Oan uổng quá đi mà!

 

Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh suy xét lại, ta mới có thể chắc chắn một điều.

 

Thực chất, Sisyphus luôn tồn tại sự kỳ thị đối với ta. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt, cho dù biết rõ ta là thê tử của sắc quỷ, là Diêm Vương phi, hắn vẫn xem thường ta từ tận trong xương tủy.

 

Chính bởi vậy, hắn mới cảm thấy việc người hắn thích phải cúi đầu hành lễ với ta là một sự sỉ nhục. Vì thế, hắn mới luôn tìm cách gây khó dễ với ta, mỗi lời nói ra đều muốn hạ thấp ta mới vừa lòng.

 

Vừa rồi hắn thấy chúng ta đi ra mà không hề mở miệng châm chọc, điều này chứng tỏ những lời lúc trước của ta đã phần nào khiến hắn thay đổi suy nghĩ.

 

Tuy nhiên, thay đổi thì thay đổi, bản tính khó ưa của hắn chắc chắn vẫn không dễ sửa. So với vẻ ăn nói lỗ m ãng trước đây, hắn hiện tại biết kiềm chế như vậy, ta cũng coi như rất hài lòng rồi.

 

Ta thấy Bạch Vô Thường đang ghé đầu giúp Dương Ý chuẩn bị cà phê, tiện tay ăn vụng đồ ăn mang theo. Không kìm được, ta lại một lần nữa tiến đến trước bức tranh kia, ngẩng đầu chăm chú nhìn hai người Brown và Emily.

 

Lúc này, ta mới có cơ hội quan sát thật kỹ biểu tình và thần thái của họ. Đột nhiên, ta cảm thấy có điều gì đó kỳ quái.

 

Thoạt nhìn, biểu tình của Brown vô cùng hiền hậu dễ gần, trên môi luôn treo một nụ cười dịu dàng ấm áp. Nhưng nếu ta nhìn lâu vào đôi mắt hắn, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác rợn người không rõ lý do.

 

Nụ cười ấy cho người ta cảm giác quỷ dị khó tả, giống như một chiếc mặt nạ được cố tình đeo lên mặt hắn. Càng nhìn, nụ cười càng trở nên cứng đờ, thậm chí méo mó dị thường.

 

Đôi mắt tưởng chừng sáng rõ kia cũng không mang theo chút sức sống hay tinh thần nào, mà ngược lại lấp lánh một tia hưng phấn quái đản, gần như điên cuồng và bi3n thái.

 

Một dòng điện lạnh lẽo chạy dọc từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu, khiến cả người ta khẽ run rẩy. Ta vội vàng rời mắt đi, không dám tiếp tục nhìn hắn nữa.

 

Tầm mắt ta chuyển xuống bàn chân trắng nõn của Emily. Dù họa sĩ đã vẽ ra đôi chân của nàng, nhưng bức tranh này lại chẳng thể nào tái hiện chân thực những gì nàng từng chịu đựng.

 

Bởi hiện thực luôn luôn tàn nhẫn hơn vô số lần so với những thứ được thể hiện qua nét vẽ trên bức tranh kia.

 

"Tiểu Hoa à, đừng nhìn mãi bức tranh đó nữa, không sợ tối về gặp ác mộng sao?"

 

Dương Ý vừa nói, vừa từ trong balo lấy ra vài chai nước khoáng, bình thủy, và cà phê hòa tan.

 

"Đêm nay chúng ta chắc chắn không ngủ được rồi. Sợ các ngươi không chịu nổi, ta đã chuẩn bị sẵn cà phê đây. Ngươi muốn uống một chút không?"
....

 

Giờ phút này, trước cửa phòng của Emily, Sisyphus đã hội hợp cùng Đạt Nạp Đặc Tư. Hắc Vô Thường thấy hắn xuống tới, thoáng chút ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại xuống đây? Nương nương các nàng..."

 

"Nương nương của các ngươi rất có bản lĩnh. Ít nhất miệng lưỡi của nàng sắc bén như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

 

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn, khi vừa nhìn thấy Đạt Nạp Đặc Tư, liền như ánh nắng đầu xuân làm tan băng tuyết, trong chớp mắt trở nên dịu dàng hẳn đi.

 

Hắc Vô Thường vẫn hơi lo lắng nhìn lên cầu thang, nhưng nghĩ đến Bạch Vô Thường đang ở đó cùng ta, liền yên tâm trở lại.

 

"Các ngươi hẳn biết cấm chế là thứ gì, ta cũng không cần phải giải thích thêm nữa. Nhất định phải cẩn thận."

 

Hắc Vô Thường giơ một tay lên, tay kia nắm lấy một lá cờ nhỏ màu đen, ngón tay nhanh chóng kết thành một ấn quyết kỳ lạ, ngón trỏ và ngón giữa hợp nhất, hướng thẳng về phía cánh cửa trước mặt.

 

"Đinh—"

 

Một âm thanh rất nhỏ nhưng sắc bén vang lên, ngay lập tức trên cửa xuất hiện từng vòng sóng gợn. Những vòng gợn sóng xanh lam dần lan rộng, càng lúc càng nhanh. Đạt Nạp Đặc Tư giơ cao lưỡi hái màu đen của mình, trực tiếp bổ xuống cánh cửa gỗ trông tưởng chừng mỏng manh đó!

 

Cánh cửa không bị chém vỡ, mà giống như bị một lực vô hình đánh bật ra, kèm theo tiếng "ầm" vang dội!

 

Trong màn đêm, bọn họ có thể nhìn rõ mọi thứ, không hề giống những người còn sống bình thường.

 

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt họ không phải là đồ vật trong phòng, mà là những dấu tay màu đỏ chói chi chít trên tường, cùng dòng chữ đỏ thẫm phủ kín khắp căn phòng:

 

"HELP!"

 

Toàn bộ những bức tường, sàn nhà, cho đến cả trần phòng, đều đầy ắp dòng chữ tiếng Anh màu đỏ tươi. Những dấu tay bằng máu in hỗn loạn khắp nơi, vài chỗ còn hiện rõ những vết lõm sâu do bị móng tay cào mạnh xuống.

 

Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, cùng chiếc xe lăn giống hệt như trong bức tranh treo bên ngoài. Những món đồ chơi đã rách nát nằm vương vãi trên mặt đất, ngoài ra không còn thứ gì khác.

 

Thậm chí, ngay cả một khung cửa sổ cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment