Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 251

"Dung Vương Hậu, vẫn xin ngài đừng mạo hiểm, cũng đừng làm khó chúng ta." Đạt Nạp Đặc Tư cất lời. Nghe xong, ta khẽ nhướng mày, hừ lạnh một tiếng.

 

"Từ đầu tới cuối, rốt cuộc là ai đang làm khó ai?"

 

Lời vừa dứt, Đạt Nạp Đặc Tư và Sisyphus quả nhiên ngẩn người, dường như không ngờ ta lại có thái độ cứng rắn đến vậy.

 

"Các ngươi cứ đứng yên tại chỗ, đừng tiến lại gần. Nếu có chuyện gì xảy ra, hậu quả cứ để một mình ta gánh chịu."

 

Dứt lời, ta kiên quyết bước về phía chiếc giường rách nát.

 

Khoảng cách giữa ta và thân ảnh nhỏ bé trên chiếc giường mỗi lúc một gần, ánh đèn pin run rẩy trong tay ta, chính ta cũng không biết là vì sợ hãi hay kích động. Cuối cùng, ta dừng lại ngay bên mép giường, chỉ cách nàng một cánh tay.

 

Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường lập tức vào trạng thái phòng bị, căng người theo dõi nhất cử nhất động của ta, sợ Emily sẽ bất ngờ hành động tổn thương ta.

 

Emily vẫn giống hệt như trong tấm ảnh – gầy gò yếu ớt vì suy dinh dưỡng, tóc vàng mềm mại khô xác rũ xuống bờ vai gầy guộc. Nàng cúi đầu nức nở, phát ra những âm thanh chẳng giống người. Trong căn phòng tối tăm này, cảnh tượng ấy vừa đáng sợ vừa rợn người.

 

"Emily, chúng ta không đến để làm hại ngươi."

 

Ta hạ giọng, cố gắng dùng vốn tiếng Anh bập bõm mở lời, định đưa tay chạm vào nàng, nhưng Hắc Vô Thường vội ngăn lại.

 

"Nương nương, xin người suy nghĩ kỹ! Nếu người bị thương, dù bọn thần có lấy mạng đền, cũng là không đủ!"

 

Sisyphus dường như cũng đã nhận ra mình hành động quá khích và thất lễ trước đó. Được Đạt Nạp Đặc Tư nhắc nhở, hắn mới chợt tỉnh, nhớ ra nhiệm vụ chính lần này là bảo vệ an toàn cho ta.

 

Miễn cưỡng, hắn nói với ta: "Được rồi, Vương hậu. Ngươi đã thể hiện đủ dũng khí, ta cũng xin lỗi vì những lời bất kính trước đó. Chỉ mong ngươi quý trọng tính mạng, đừng liều lĩnh nữa."

 

"Xem như ngươi vẫn còn chút nhân tính!"

 

Bạch Vô Thường tức giận đạp hắn một cú, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Dù đứng cùng hàng với huynh muội nàng, cũng chỉ khiến nàng càng thêm khó chịu.

 

Nhưng... ta sao có thể dễ dàng lùi bước?

 

"Đừng nói nữa. Từ giờ, bất luận xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ – không được làm tổn thương nàng."

 

Ta quay đầu lại, nói rành rọt. Khi Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường còn định phản đối, ta lạnh lùng cắt lời:

 

"Đây là... mệnh lệnh."

 

Ta không quay đầu lại, nhưng vẫn thấy thoáng qua nét thống khổ và uể oải hiện lên trên gương mặt Bạch Vô Thường.

 

"Emily, đừng sợ." Ta từ từ tiến lại gần. Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường phía sau lập tức hoảng hốt, như thể chỉ muốn lao đến kéo ta lại — nhưng dù muốn, họ vẫn chậm hơn một bước.

 

"A!"

 

Emily ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm máu ánh lên tia đỏ rực, nước mắt tuôn rơi. Mái tóc vàng mềm như cỏ dại gặp gió xuân, chớp mắt đã mọc dài ra tua tủa. Nàng há miệng phun ra luồng tử khí đen ngòm, chiếc váy trắng trên người cũng trong khoảnh khắc hóa thành màu đỏ sẫm.

 

Nàng vừa thét lên vừa quăng con búp bê Tây Dương trong tay xuống đất, lao thẳng về phía ta.

 

"Nương nương!"

 

"Vương hậu!"

 

"Tiểu Hoa!"

 

Cả năm người đồng thanh hét lên. Sisyphus rút kiếm Tây Dương, lao đến, nhưng mục tiêu không phải ta — mà là Emily đang bổ nhào về phía ta.

 

Ta lập tức cảm nhận được luồng kiếm quang sắc bén lướt qua má mình, ý đồ của Sisyphus quá rõ ràng. Trong lòng ta bùng lên một cơn giận dữ không thể kìm nén.

 

"Ta đã nói, không được làm nàng bị thương!"

 

Không biết lấy dũng khí từ đâu, ta vung tay đỡ lấy kiếm hắn!

 

Năng lượng trên thân kiếm vừa chạm vào Hồng Ngọc Trạc, liền bị nó phản chấn. Ta cứ ngỡ tay mình sẽ bị lưỡi kiếm cứa vào, nhưng Hồng Ngọc Trạc lại bảo vệ ta, hất ngược thanh kiếm ra ngoài.

 

Cùng lúc đó, Emily nhào thẳng vào lòng ta, một luồng hắc khí cuồn cuộn từ người nàng trào ra, trong nháy mắt nuốt trọn ta.

 

Luồng tà khí ấy không ngừng tràn vào cơ thể ta, từng tia một len lỏi qua từng lỗ chân lông, mang theo hơi thở lạnh lẽo và độc địa, như một sức nặng vô hình đang đè ép lên từng tấc da thịt.

 

"Nương nương!"

 

Ta còn nghe thấy tiếng Bạch Vô Thường gọi, nhưng âm thanh ấy như đến từ nơi xa lắm, càng lúc càng nhạt, càng lúc càng xa.

 

Emily như muốn hòa làm một với ta. Ta cảm nhận rõ ràng cơ thể nàng dần tan biến trong vòng tay mình — cho đến khi ngay cả đôi tay ta cũng không còn chạm được vào nàng nữa.

 

Buồn ngủ quá... muốn ngủ quá.

 

Ta khép mắt lại, cảm giác mỏi mệt như cơn sóng dữ bất ngờ ập tới. Cơ thể như bị rút cạn sức lực, còn Emily — đã hoàn toàn biến mất khỏi lồ ng ngực ta.

 

A!

 

Ta đột ngột mở choàng mắt, bừng tỉnh! Trước mắt không phải là gương mặt của Hắc Bạch Vô Thường, cũng không có Sisyphus hay Đạt Nạp Đặc Tư — hai kẻ giống nhau như đúc, cứ như người yêu song sinh. Chỉ còn lại một mình ta.

 

Ta đang nằm trên một tấm ván sắt lạnh ngắt, tứ chi bị trói chặt không thể nhúc nhích. Thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà loang lổ và ngọn đèn lờ mờ lắc lư bên cạnh. Từng giọt chất lỏng nhỏ xuống nền đất vang lên bên tai — "lạch cạch, lạch cạch" — rợn người đến lạ.

 

Ta đang ở đâu?! Rõ ràng vừa rồi còn ở cùng bọn họ... Rõ ràng ta đã tiếp xúc với Emily... Sao lại thành ra thế này?!

 

Nơi quái quỷ này là đâu?!

 

Cảm giác lạnh lẽo từ lưng truyền đến khiến ta rùng mình. Tay chân bị trói chặt không chỉ là ảo giác — chúng hoàn toàn không cử động được, khiến nhịp tim ta bắt đầu đập loạn.

 

Ta cố vùng dậy khỏi chiếc giường kim loại thì mới phát hiện: eo cũng bị khóa bằng một vòng sắt lạnh buốt, dù có gồng hết cơ bụng cũng không thể nhích lên nổi.

 

Ta nghiêng đầu, khung cảnh đập vào mắt khiến toàn thân run lên.

 

Không sai, đây chính là tầng hầm phía sau bức tranh kia. Ta... ta thế nào lại bị giam trên một cái hình cụ?!

 

Cúi đầu nhìn, ta suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi — không phải chứ... tại sao ta lại mặc đồ bệnh nhân?!

 

Mắt ta trợn tròn kinh hoảng. Bên cạnh là những dụng cụ tra tấn phủ một lớp băng giá âm u. Trong không khí, ta ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng. Nhờ thị lực vốn tốt, ta vẫn nhận ra một điều khác thường: bên dưới những hình cụ ấy, còn đọng lại những vũng máu chưa khô hẳn, loang loáng như vừa mới trào ra không lâu.

 

Lúc này, nội tâm ta hoàn toàn bị nỗi sợ chi phối. Không biết phải đối diện với tất cả những thứ trước mắt ra sao.

 

Hoảng loạn, hối hận, ta bắt đầu thì thầm trong đầu, lặp đi lặp lại lời trách mình — vừa rồi sĩ diện để làm gì, để rồi giờ tự đưa mình vào chỗ quỷ dị thế này, không hề có một dấu hiệu báo trước...

 

Rồi ta phát hiện ra điều còn kinh khủng hơn: ta không thể mở miệng nói.

 

Toàn thân như rơi vào trạng thái kỳ dị, nửa thực nửa hư. Dù bị giam chặt trên hình cụ, ta vẫn có cảm giác gì đó không chân thật — không thể diễn tả rõ ràng, bởi ngay cả cảm xúc của chính mình, ta cũng không tìm được từ ngữ nào chính xác để hình dung.

 

Chỉ có thể nói một câu: rất kỳ quái.

 

Thời gian trôi qua, ta dần dần bình tĩnh lại. Bởi cảm giác mơ hồ, nửa thực nửa hư này... ta từng trải qua rồi.

 

Không sai — chính là lần ở Nhật Bản, trên núi Nhật Nguyệt, khi Hắc Trạch đưa ta tới giai đoạn tiền thức tỉnh. Khi đó cũng là cảm giác lơ lửng, không rõ ràng như thế này. Nhận ra điều đó, ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Ta... đang hồi tưởng.

 

Trước khi sử dụng năng lực này, ta bị Emily ôm lấy, rồi bị bao phủ bởi làn khí đen tà dị. Tất cả những chuyện vừa rồi bỗng nhiên có lời giải — xem ra, Emily không phải đang tấn công ta, mà là dẫn ta đến nơi này.

 

Nhưng nếu là hồi tưởng, tại sao ta lại bị trói chặt trên hình cụ? Chẳng phải trước đây ta luôn ở vai trò người quan sát, không thể tương tác, không thể bị ảnh hưởng sao? Lần này lại là chuyện gì?

 

Còn chưa kịp nghĩ ra cách thoát thân, ta chợt nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống.

 

Âm thanh giày gõ lên sàn đá, đều đặn, rõ ràng, từ xa dần tiến lại gần. Nhịp bước thong thả, có tiết tấu.

 

Có người đến!

 

Ta hoảng hốt giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô ích. Ánh mắt căng thẳng dõi về phía cầu thang. Trên tường, cái bóng người bị ánh lửa kéo dài, rồi từ từ phóng lớn.

 

Tim ta đập thình thịch, đành nằm thẳng trở lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Giờ ta chỉ có thể chờ xem kẻ đó là ai, và hắn muốn làm gì với ta.

 

"Nghỉ ngơi có thoải mái không, người bệnh yêu quý của ta?"

 

Một giọng nam khàn trầm vang lên. Phải thừa nhận, hắn nói tiếng Anh rất rõ, lại có một thứ mị lực khó tả. Giọng nói ấy như cơn gió lạnh lướt qua mặt ta, khiến da thịt ta nổi gai ốc.

 

Nhưng cho dù âm giọng kia có mê hoặc đến đâu, ta cũng không thể quên hoàn cảnh lúc này.

 

Đây không phải lúc để thả lỏng... càng không phải lúc để lắng nghe ai đó nói chuyện.

 

Ta mở bừng mắt — cảnh tượng trước mặt suýt nữa khiến hồn ta bay mất!

 

Không phải ai khác... chính là tên ác ma Viện trưởng Brown! Hắn mặc áo blouse trắng tinh, trên mặt treo nụ cười thân thiện đến lạ, dịu dàng như gió xuân phả qua mặt — nhưng cái cảm giác lạnh sống lưng lại khiến ta sởn cả gai ốc.

 

Đôi mắt xám nhạt ấy ánh lên tia sáng hỗn loạn, hưng phấn pha lẫn điên loạn — giống hệt như trong bức tranh ta từng thấy. Ta không khỏi thầm cảm thán tài nghệ của người họa sĩ kia, đến thần thái, đến ánh nhìn b3nh hoạn đầy bi3n thái này cũng đều được tái hiện sống động.

 

Brown trông cứ như một bác sĩ chu đáo đang đi tuần bệnh nhân theo thói quen, miệng mỉm cười hỏi han sức khỏe, lo lắng cho sự hồi phục của người bệnh.

 

Chính cái kiểu quan tâm ấy lại khiến ta buồn nôn, dạ dày cuộn lên từng cơn.

 

Khoác lên mình lớp áo blouse trắng sạch sẽ như thiên sứ, giấu bên trong là trái tim của một con ác quỷ — nếu không phải quỷ dữ đội lốt người, ta còn có thể gọi hắn là gì?

 

Hắn khiến ta liên tưởng đến những tên sát nhân cuồng loạn trong phim kinh dị phương Tây, lạnh sống lưng không ngừng, khiến ta há miệng thở gấp, chỉ muốn hét lên một câu chửi thẳng vào mặt hắn — nhưng rồi mới chợt nhớ ra, ta không thể mở miệng.

 

"À, bảo bối của ta," hắn cất giọng trầm khàn, "suỵt... đừng nói, cũng đừng hét. Ngươi có phải cũng đã chờ mong từ rất lâu rồi không? Rất nhanh thôi, ngươi sẽ vì ta — tiểu thiên sứ của ta — mà dâng hiến bản thân. Mọi thứ... đều xứng đáng."

 

Bàn tay to đầy lông của hắn nhẹ nhàng vuốt qua má ta, dịu dàng đến rợn người. Không biết là ảo giác hay hiện thực, ta rõ ràng cảm nhận được sự đụng chạm — lạnh buốt, tê dại.

 

Nhiệt độ bàn tay hắn... chẳng khác gì băng giá.

Bình Luận (0)
Comment