Ta ôm mặt, không dám nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tiếng súng dữ dội cuối cùng cũng chấm dứt, chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng. Tai ta vẫn nghe thấy tiếng nức nở từ chỗ Emily vang lên.
Khi ta mở mắt ra, liền thấy một người đàn ông nằm dưới gốc cây cổ thụ, thân thể be bét máu thịt—Brown đã bị bắn thành tổ ong, máu me khắp người.
Emily trợn tròn mắt, tưởng chừng như con ngươi sắp rơi khỏi hốc. Nước mắt lưng tròng, nàng đứng đó bất động, còn ta, đúng lúc ấy, trông thấy tia sáng cuối cùng trong đôi mắt nàng vụt tắt, ánh mắt trở nên u ám.
Một luồng tuyệt vọng sâu thẳm như vực không đáy tỏa ra từ người nàng. Sebastian bước chậm rãi đến gần Brown, định kiểm tra xem hắn có thực sự đã chết. Emily, từ nãy giờ không hề cử động, đột nhiên điều khiển xe lăn lao đi như tên bắn!
Ta chưa từng ngờ tới xe lăn có thể chạy nhanh đến thế! Emily như bị thứ gì đó quái dị nhập vào, lướt một phát đến trước mặt Sebastian!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Ta che miệng, bàng hoàng nhìn Emily di chuyển một đoạn cực xa chỉ trong chớp mắt. Thật sự kỳ lạ đến mức không thể tin nổi. Cho dù nàng có đôi chân lành lặn, một đứa trẻ cũng chẳng thể chạy nhanh như vậy trong khoảng thời gian ngắn đến thế.
Lúc ấy, con búp bê Tây Dương đặt trên ghế nàng bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị từ đôi mắt. Đột ngột, đầu nó xoay về phía ta, luồng hồng quang từ mắt nó lập tức bắn thẳng vào mắt ta!
Một luồng ánh sáng chói lóa quét qua tầm nhìn, ý thức ta chìm vào mịt mùng, cảm giác như giữa đêm khuya không thể nào chợp mắt. Những ký ức của Emily hiện lên rời rạc trong đầu ta—giống như những mảnh ghép không thể nối lại thành hình.
Ta thấy nàng và ông Brown có những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau, dường như Brown vốn không phải một kẻ cuồng sát bi3n thái. Một phần ký ức của nàng cũng dường như ngầm thừa nhận điều đó. Nhưng tất cả ký ức ấy quá rối loạn, xen lẫn và đứt đoạn.
Một giây trước còn là cảnh nàng chơi đùa cùng Brown trong vườn hoa, giây sau đã là cảnh nàng rình trộm hắn tiến hành thí nghiệm tàn nhẫn.
Và ta, trong trạng thái cực kỳ khó chịu ấy, đã ngất đi.
Ta không biết mình hôn mê bao lâu. Khi tỉnh lại, ta đã nằm trên mặt đất, dưới thân là một tấm thảm lông sạch sẽ. Bạch Vô Thường ngồi dựa vào lòng Hắc Vô Thường, trong tay ôm mũ, ngủ đến mức miệng còn chảy dãi.
Hắc Vô Thường trông như một hắc ảnh quen thuộc vừa thoáng lướt qua không trung, nhẹ nhàng nhảy múa như bóng truyền tin.
Đạt Nạp Đặc Tư và Sisyphus—một ngồi, một đứng. Dương Ý thì vừa dùng khăn ướt lau trán ta, vừa tức giận mắng họ:
"Ta nói trước rồi, nếu Tiểu Hoa xảy ra chuyện gì! Mạng các người cũng đừng mong giữ!"
"Đừng xem thường Diêm Vương tụi này!"
"Hồi đó ai nói hậu quả gì cũng để nàng gánh vác một mình? Giờ có chuyện rồi, lại đổ lỗi cho bọn ta?" – giọng Sisyphus vẫn gay gắt như thường. Đạt Nạp Đặc Tư chỉ im lặng.
"Các người..."
Dương Ý—vốn là một chàng trai tốt tính—cũng bị Sisyphus làm cho tức đến mức nghẹn họng. Hắn còn chưa kịp tìm từ để phản kích, thì ta đã vươn tay, nắm lấy cổ tay hắn, chống tay ngồi dậy khỏi mặt đất.
"Được rồi, đừng nháo nữa, ta không sao."
Cử chỉ và lời nói của ta khiến tất cả mọi người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn, bao gồm cả Bạch Vô Thường—cái mũi nàng khẽ phập phồng, rồi "phụt" một tiếng như vỡ tan, hai mắt lập tức mở to.
"Nương nương!"
"Tiểu Hoa!"
Ta đưa tay ôm trán, cảm giác như huyệt thái dương sắp nổ tung. Bạch Vô Thường là người đầu tiên lao tới, ôm chầm lấy ta, lo lắng hỏi: "Nương nương, ngươi thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với ta."
Ta day day thái dương, lắc đầu, cố nở nụ cười trấn an: "Không sao, chỉ là lúc nãy dùng năng lực hơi quá, đầu có chút đau. Ngoài ra thì ổn."
"Ai trời ơi, ngươi hù chết chúng ta rồi đó!" – Dương Ý kích động nói – "Ngươi biết không? Lúc nãy ngươi bị con tiểu quỷ kia ôm lấy, oán khí trên người nó đều dồn vào người ngươi, rồi ngươi bất tỉnh!"
"Ngươi đã nằm đây hai canh giờ rồi, trong lúc đó toàn thân đổ mồ hôi lạnh, còn rơi nước mắt, trông rất khổ sở. Hắc huynh đệ đã định truyền tin cho trượng phu của ngươi, nhưng có vẻ tốc độ hơi chậm, tới giờ vẫn chưa có hồi âm."
Ta hơi cau mày. Theo lý, địa vực âm phủ không quá rộng, huống hồ hắc bướm kia cũng không phải loại bình thường, vậy mà hai canh giờ vẫn chưa truyền xong tin, chẳng lẽ có gì bất thường...
"Xin đừng gọi ta là Hắc huynh đệ, ta không hắc." – Hắc Vô Thường thình lình lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, khiến sự chú ý chuyển hướng.
Lúc này ta mới nhận ra cách xưng hô của Dương Ý ban nãy, suýt bật cười, nhịn không được cười khẽ: "Cách gọi này, Hắc Vô Thường chắc chắn không vui đâu."
"Ta có nói sai đâu? Ngươi nhìn hắn xem, trừ nước da là trắng, còn lại chỗ nào không phải đen hết?" – Dương Ý đáp tỉnh bơ.
Đạt Nạp Đặc Tư thở dài, bước tới bên ta, hỏi: "Cô có sao không, Dung tiểu thư?"
Ta nhìn hắn, lại liếc sang Sisyphus, thản nhiên đáp: "Không sao. Nhưng lần hồi tưởng này, ta lại thu được một manh mối khá quan trọng."
"Manh mối gì?" – Đạt Nạp Đặc Tư truy hỏi.
Ta liếc nhìn Sisyphus, rồi lại nhìn Hắc Bạch Vô Thường và Dương Ý, khóe miệng nhếch lên: "Hỏi ta làm gì? Có bản lĩnh thì tự đi mà tìm."
"Ý ngươi là sao?" – Sisyphus nghe vậy liền bốc hỏa.
Ta nheo mắt, nhìn hắn đầy khiêu khích, giọng lạnh lẽo: "Miệng ngươi không phải rất sắc sao? Nếu như ngươi biết dùng một phần cái tài mồm đó vào hành động và suy nghĩ, thì mọi chuyện ở đây đã sớm xong rồi."
Chưa kịp để Sisyphus mở miệng, ta đã lạnh giọng cắt lời, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, không né tránh:
"Ta không hiểu vì sao ngươi lại mang địch ý với ta lớn như vậy. Là bởi vì ta là nữ nhân? Là người thường? Là quả hồng mềm không có chút bản lĩnh nào trong mắt ngươi? Hay là... vì ái nhân của ngươi?"
"Những thứ đó ta không quan tâm. Nhưng làm ơn, ngươi hãy giữ miệng cho cẩn thận, bởi vì ta không phải kẻ vô dụng như ngươi tưởng."
Ta đứng dậy, đầu vẫn còn hơi choáng váng. Nhớ lại khung cảnh cuối cùng trong ký ức, ta quay sang ba người bên cạnh, nói dứt khoát:
"Đi thôi. Ra ngoài sân một chuyến."
Nếu Emily cố ý dừng đoạn ký ức tại gốc đại thụ ấy—nơi Brown ngã xuống—vậy nơi đó hẳn là không đơn giản.
Ngoài ra, còn một việc khác khiến ta luôn canh cánh trong lòng—thân phận thật sự của Catherine. Nàng tuyệt đối không chỉ là một phóng viên bình thường. Trên người nàng có khí tức của minh linh tinh. Nếu ta đoán không sai, nàng cũng giống như ta—là một ký chủ.
Nhưng nàng còn sống không?
Ta giơ tay, bẻ khớp ngón tay, nhẩm tính thời gian. Nếu còn sống, nàng ít nhất cũng đã gần hai trăm tuổi rồi...
Tuy vậy, chuyện tìm người, vẫn nên để sau khi trở về rồi giao cho Chris xử lý. Với thực lực của nhà Đái Duy, nhất định có thể tra ra được manh mối.
"Nương nương, chúng ta ra sân làm gì thế?" – Bạch Vô Thường nắm lấy tay ta, tò mò hỏi.
Hắc Vô Thường và Dương Ý không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo ta rời khỏi văn phòng, hướng xuống thang lầu. Chỉ còn lại Sisyphus và Đạt Nạp Đặc Tư đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Đạt Nạp Đặc Tư vừa định bước theo, đã bị Sisyphus giữ lại:
"Ngươi tin lời nàng thật à? Một người như nàng thì có thể làm được gì..."
Chưa dứt lời, Đạt Nạp Đặc Tư đã hất mạnh tay hắn ra, lạnh nhạt nói:
"Ta thật sự quá thất vọng về ngươi."
Nói rồi quay người bước đi, dáng vẻ dứt khoát.
Chỉ còn lại Sisyphus đứng lại trong phòng, sững sờ trong im lặng. Giữa nỗi bàng hoàng, ánh mắt hắn không giấu được một tia đau lòng, nhìn theo bóng lưng Đạt Nạp Đặc Tư khuất dần.
Khi chúng ta bước đến gốc đại thụ ấy, gió ngoài sân nổi lên, trời cũng đã tối đen như mực. Cây đại thụ này so với trong ký ức ta không khác biệt là mấy. Ngay khi ta đến gần thân cây, từng hình ảnh cũ lại hiện lên trước mắt.
Brown đã ngã xuống ngay tại chỗ này. Còn Emily thì...
Khoan đã! Giờ ta mới sực nhớ ra một chuyện!
Sau khi Sebastian bị ngăn cản, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo? Vì sao Emily lại biến thành như vậy—quái dị đến rợn người, làm ra những hành động hoàn toàn vượt khỏi khả năng của một người bình thường?
Tay ta chạm vào thân cây, vuốt nhẹ lên những vết rạn thô ráp trên vỏ, tiếng lá xào xạc trên đầu hòa trong gió vang lên như tiếng thì thầm.
Bạch Vô Thường đột nhiên lên tiếng:
"Di, mùi gì vậy? Âm khí ở đây nặng thật!"
"Chuyện đó hiển nhiên thôi." – Ta khẽ đáp, rồi ngồi xổm xuống, ngón tay không chút e ngại bẩn, nhẹ nhàng lùa qua lớp đất dưới tán cây – "Dưới gốc cây này... là nơi chôn giấu toàn bộ bệnh nhân của bệnh viện tâm thần kia."
"Có khi... còn nhiều hơn thế."
"Là sao?" – Dương Ý nghe ta nói liền ngẩn người, như hoà thượng sờ không tới đỉnh đầu (không hiểu được tình huống), nhưng ánh mắt vẫn thoáng hiện vẻ kinh hoàng, sắc mặt cũng tái đi một chút.
Ta đem toàn bộ những gì mình nhìn thấy trong ký ức kể lại, không bỏ sót một chi tiết. Mọi người đều sững sờ, lặng đi vì kinh hãi. Đạt Nạp Đặc Tư đứng phía sau nghe được trọn vẹn câu chuyện, ánh mắt chấn động nhìn ta, không nói nên lời.
"Emily đã cho ta thấy toàn bộ những gì từng xảy ra ở nơi này, nhưng lại không hé lộ những gì diễn ra sau đó. Ký ức bị cắt đứt ở đó, vì thế ta mới muốn đến đây, tìm thêm manh mối."
Bạch Vô Thường đi vòng quanh gốc cây vài lần, bỗng nhiên vấp ngã, lăn luôn xuống đất. Bùn đất bám đầy y phục trắng của nàng, lấm lem đến không nhận ra. Nàng nhăn mặt bò dậy, có chút bực bội lên tiếng:
"Ai vừa kéo ta thế?"
Ta vội chạy tới kiểm tra xem nàng có bị thương không, lúc này mới nhận ra mặt đất có một khối gồ lên lạ thường.
Chỗ ấy bị cỏ dại rậm rạp che kín. Nếu không phải Bạch Vô Thường vô tình ngã trúng, e là cả đời ta cũng không phát hiện ra điều gì khác thường ở đây.
Chờ đã... cái này...
"Dương Ý, chiếu đèn qua đây!" – Ta hô lên. Dương Ý lập tức mang theo đèn pin chạy tới, giúp ta rọi sáng.
Ta không màng bùn đất dơ bẩn hay đá sỏi có thể làm rách tay, dùng hết sức mình đào bới lớp đất phủ lên vật thể kia.
Quả nhiên! Ta đoán không hề sai!
Ẩn dưới lớp bùn và cỏ là con búp bê Tây Dương của Emily!
Ta chậm rãi đưa tay ra, chạm vào nó. Ngay khoảnh khắc tay chạm vào thân búp bê, tim ta bất chợt thắt lại, sống mũi cay xè, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ trào ra.