Lưu ý: Chương này không liên quan trực tiếp đến cốt truyện chính, chỉ là một đoạn truyện ngắn nhỏ độc lập.
Chúc những người có tình cuối cùng có thể kết hôn, mãi mãi yêu nhau.
Dừa nạo Diêm Vương & Dung Hoa.
Khi ta quen biết sắc quỷ, Thất Tịch năm nay đã qua. Ta cũng chẳng để tâm về chuyện ấy trong lòng. Bỗng nhiên một ngày nọ, ta đang ngồi nghỉ trong hoa viên Diêm Vương cung, hắn vừa hạ triều trở về, y phục còn chưa kịp thay, đã kéo ta đi đâu đó.
"Hoa Nhi, chúng ta đi thôi."
Không một lời dư thừa, hắn đưa tay kéo ta đứng dậy, dẫn ta ra ngoài sân, khiến ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một buổi chiều yên ổn cứ thế bị phá hỏng, ta không nhịn được hỏi:
"Đi đâu vậy?"
"Cùng ta đi rồi sẽ biết."
Hôm nay hiếm thấy hắn thần thần bí bí như vậy, ta định hỏi tiếp, nhưng rồi lại buông bỏ nghi hoặc, mặc hắn dắt ta đi.
Lúc chúng ta đặt chân lên con đường lớn, cảnh tượng trước mắt khiến ta sững người.
Nơi này có lẽ là khu vương thành thuộc Diêm Vương cung. Những dãy nhà cao thấp nối dài dọc theo con đường, quỷ hồn qua lại tấp nập, trang phục cổ đại đủ kiểu, chen chúc trong dòng người. Không biết từ lúc nào, sắc quỷ đã đeo lên mặt nạ quen thuộc, lặng lẽ đứng bên ta.
Lỗ tai ta vang lên đủ loại âm thanh náo nhiệt—tiếng rao hàng, tiếng trẻ con cười đùa, cả giọng các bà các bác đang mặc cả.
Sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút không ít ánh mắt. Với bộ dạng kia, rõ ràng là không phải quỷ bình thường. Ở âm phủ này vẫn còn giữ lại chế độ đẳng cấp như thời cổ: có quý tộc, có quan lại, có đế vương.
Nếu không phải hôm nay hắn cải trang, chỉ sợ chúng ta không thể yên ổn mà đứng giữa chốn này.
"Chàng dẫn ta đến đây làm gì?"
Ta vẫn không hiểu được hắn nôn nóng kéo ta ra ngoài là vì điều gì.
Sắc quỷ tự nhiên nắm tay ta, kéo ta bước về phía trước. Ta vừa bị hắn kéo đi, vừa bị hắn dẫn dắt, và hắn cũng chẳng cho ta một lời giải thích.
Ngay khi ta bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, định xoay người rời đi, hắn đột nhiên kéo ta vào lòng, tay ôm chặt lấy vai ta, ánh mắt dịu dàng nhìn ta một cái.
"Hoa Nhi, nàng thấy nơi này thế nào? Cả tòa thành này, cho nàng cảm giác ra sao?"
Ta nheo mắt nhìn hắn một hồi, thấy trong mắt hắn không hề có vẻ đùa cợt, đành đáp:
"Rất đẹp, rất phồn hoa, cũng rất yên bình."
Hắn siết tay ta chặt thêm chút nữa, khẽ cười:
"Ngoài những điều đó thì sao?"
Ta nhìn xung quanh, và trước khi ta kịp tìm ra từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, Sắc quỷ đã ôm chặt ta.
Tiếp đó, hắn lặng lẽ dẫn ta đi khắp thành trì. Trong suốt hành trình, ta để ý thấy hôm nay có rất nhiều nam nhân âm phủ đang mua các kiểu hoa đăng khác nhau. Không ít người đi cùng nữ nhân, vừa nói cười vừa sóng bước bên nhau, thoáng lướt qua chúng ta trong đám đông.
Cảnh tượng ấy khiến ta liên tưởng đến chính mình và sắc quỷ lúc này. Tuy âm phủ vẫn giữ phong thái thời cổ, nhưng so với dương gian ngày xưa, nơi này xem ra cởi mở hơn nhiều.
Một số đôi nam nữ nắm tay nhau, mặt đỏ bừng, lúng túng ngại ngùng—đúng là hình ảnh của những cặp tình nhân trẻ tuổi, yêu nhau say đắm.
Cảnh tượng ấy không chỉ diễn ra một lần, khiến ta không khỏi nhớ đến một ngày lễ ở dương gian—
Lễ Tình Nhân.
Chẳng lẽ, âm phủ cũng có một ngày lễ như vậy sao?
Khi ta vẫn còn đang băn khoăn, chúng ta đã đến bờ cầu Nại Hà quen thuộc.
Mạnh bà hôm nay trông khác hẳn ngày thường. Bà ngồi trên bậc thềm, hai chân buông lỏng về phía trước, ngơ ngẩn nhìn mặt nước yên ả của sông Tam Đồ. Ánh mắt bà trôi dạt xa xăm, như đang hoài niệm điều gì đó. Người lái đò đứng đầu thuyền thắp lên một chiếc hoa đăng màu xanh lam nhạt, ánh sáng phản chiếu lên người hắn, nhưng vẫn không thể soi rõ được khuôn mặt kia—gương mặt mãi là điều bí ẩn.
Ta nheo mắt lại, cảm thấy phán đoán của mình không hề sai. Hôm nay, đúng là một ngày đặc biệt.
Với người âm phủ, là một ngày như thế này.
"Sắc quỷ, hôm nay ở âm phủ cũng là Lễ Tình Nhân sao?" Ta nghiêng đầu hỏi, giọng tuy là nghi vấn nhưng chắc chắn trong ánh mắt.
Trải qua cả đoạn đường như vậy, ta không phải kẻ ngốc—những điều khác biệt hôm nay rõ ràng như ban ngày.
"Ta còn tưởng Hoa Nhi sẽ không nhận ra."
Sắc quỷ khẽ nói, trong mắt thấp thoáng chút u sầu. Ta véo nhẹ tay hắn, hơi tức giận:
"Sao có ta thể không nhận ra? Hơn nữa, âm phủ là thời cổ mà, từ đâu ra Lễ Tình Nhân?"
"Cho nên mới nói, hôm nay là Thất Tịch. Là ngày Thất Tịch của âm phủ."
Sau khi nghe được câu trả lời, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạnh bà lại ngồi lặng lẽ trên bậc đá, không động đậy, mắt nhìn về phương xa. Trong một ngày đặc biệt như hôm nay, hẳn là bà ấy đang hoài niệm về người mình yêu thương—chính là nam tử nhân gian năm xưa đã nhảy xuống sông Tam Đồ.
Ánh mắt ta không kìm được mà chuyển sang người đưa đò. Hắn, từ trước đến nay trong mắt ta luôn là một điều bí ẩn. Bạch Vô Thường rất sợ hắn, còn ta thì không sợ, chỉ có tò mò.
Xem tình cảnh hiện giờ, hắn rõ ràng cũng là người mang theo một câu chuyện cũ. Vì sao hắn lại trở thành người đưa đò? Quá khứ của hắn là gì? Bạch Vô Thường từng nói, thực lực của hắn tuyệt đối không tầm thường, nhưng lại bằng lòng ngồi ở đầu thuyền, suốt ngày không rời bến nước—chuyện này thật không hợp lẽ thường.
Bóng dáng màu đen gần như hòa vào nền trời thẫm phía sau. Hắn ngồi đoan chính nơi đầu thuyền, trước mặt là hoa đăng vẫn cháy sáng. Ánh nến như thể không bao giờ tắt, lặng lẽ toả ra ánh sáng dịu dàng mà dai dẳng.
Hắn như đang chăm chú nhìn nó, trầm mặc suy nghĩ điều gì.
"Hoa Nhi, vậy nàng có đoán ra vì sao ta đưa nàng ra ngoài hôm nay không?"
Sắc quỷ xoay người lại, hai tay đặt lên vai ta, ánh mắt dán chặt không rời.
"Ta muốn cho nàng thấy—âm phủ này, nơi mà ta đã gìn giữ suốt ngàn năm. Mỗi gốc cây ngọn cỏ, từng điều mà nàng trông thấy, đều là tâm huyết của ta qua bao nhiêu năm tháng."
Hắn nhẹ nhàng vuốt v3 khuôn mặt ta, giọng nói dịu dàng.
"Ta dẫn nàng ra đây, là muốn nàng cùng ta chia sẻ niềm vui này. Tất cả những gì nàng nhìn thấy nơi đây, đều là ta dốc toàn tâm toàn lực bảo vệ, dùng tất cả quyền lực mình có để gìn giữ."
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ rằng ngày hôm nay lại mang theo dụng ý như vậy.
Một lúc lâu sau, ta mới dần bình tĩnh lại. Sắc quỷ dường như đang chờ đợi ta lên tiếng, nhưng thấy ta mãi vẫn chưa mở lời, trong mắt liền ánh lên chút thất vọng.
Không phải vì ta không vui, cũng không phải vì ta bất mãn, mà là trong lòng ta cảm thấy chính mình không đủ sức đón nhận món "lễ vật" này của hắn.
Từ khoảnh khắc hắn nói muốn ta cùng hắn sẻ chia cảnh phồn hoa ấy, ta liền thấy bối rối. Những lời chân thành kia, lại khiến ta áp lực. Khiến ta buộc phải nhớ đến thân phận "Diêm Vương Hậu" của chính mình—phải sống cho ra dáng một người có trách nhiệm, một người gánh vác sứ mệnh vì âm phủ.
Sắc quỷ dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng ta, liền siết chặt ta vào lòng, dịu dàng xoa xoa mái tóc:
"Đồ ngốc, lại nghĩ lung tung gì đấy?"
Hắn hạ giọng, giọng nói mang theo sự dịu dàng hiếm thấy:
"Nàng chỉ cần xem âm phủ này như một lễ vật ta tặng nàng là được. Nàng là Diêm Vương Hậu, của ta cũng chính là của nàng. Giờ đây âm phủ hòa bình, phồn vinh—đó là điều may mắn và hạnh phúc lớn nhất."
Những lời ấy như một dòng điện nhẹ đánh thẳng vào lòng ta, khiến đầu óc đang mù mờ bỗng chốc bừng tỉnh.
Rốt cuộc ta cũng hiểu được dụng ý của hắn hôm nay. Cuối cùng cũng biết vì sao hắn sau khi hạ triều lại vội vàng tìm ta, đưa ta đi nhìn ngắm những cảnh sắc này.
Là một Diêm Vương, ta nghĩ với hắn, âm phủ còn quan trọng hơn cả sinh mệnh. Quan trọng hơn cả mọi thứ—thậm chí là ta.
Vậy mà hôm nay, hắn lại dùng cách này để mời ta cùng hắn sẻ chia thời thịnh thế này. Lòng ta bất chợt dâng lên một dòng ấm áp khó nói thành lời.
Trong tim, dường như có điều gì đó đang nảy mầm, gào thét lớn dần. Máu trong người cũng như sôi trào không rõ lý do.
Tay ta vô thức đưa lên, vòng lấy cổ hắn, tay kia nắm lấy vạt áo trước ngực, kéo đầu hắn cúi xuống.
Mũi chân ta khẽ nhón, chủ động dâng lên đôi môi mình, nhẹ nhàng chạm vào làn môi lạnh lẽo của hắn.
Gương mặt ta cũng lướt qua mặt nạ kim loại hắn đeo, cảm giác lạnh băng ấy chạm lên da thịt, nhưng ta lại hoàn toàn bỏ qua, chẳng màng đến.
Sắc quỷ bị hành động bất ngờ của ta khiến hắn ngẩn người, tay hắn dừng giữa không trung, chưa kịp phản ứng.
Ta chỉ khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng lùi lại, tránh để hắn bộc phát bản tính sói dữ. Hai tay vẫn ôm lấy cổ hắn, ta ngẩng đầu cười, hạnh phúc và ngọt ngào rạng rỡ trên mặt:
"Nếu chàng đã lấy toàn bộ âm phủ làm lễ vật dành cho ta, thì chẳng phải ta cũng nên có một món quà đáp lễ hay sao?"
Hắn vừa định mở miệng, ta đã đưa tay lên bịt lại, lắc đầu ra hiệu đừng nói gì cả.
"Câu vừa nãy của chàng, còn chưa nói đúng đâu."
Ta nheo mắt, khẽ cười nhìn hắn:
"Chàng nói 'của ta chính là của nàng'—nhưng như vậy là chàng đã phân chia quá rõ ràng rồi đấy."
Ta tựa đầu vào ngực hắn, thì thầm một câu đã nghẹn trong lòng từ rất lâu:
"Thật ta, ta đã sớm là người của chàng rồi. Ta cũng thuộc về chàng."
==================
"椰蓉篇" có thể hiểu theo từng phần như sau:
• 椰蓉 (yē róng): dừa nạo – phần cơm dừa được bào nhỏ, thường dùng trong nấu ăn hoặc làm bánh.
• 篇 (piān): thiên – một chương, một phần, hoặc đoạn văn trong một tác phẩm.
Vậy "椰蓉篇" nghĩa là "Chương Dừa Nạo" – một chương/đoạn có chủ đề liên quan đến dừa nạo. Tuy nhiên, trong văn học hoặc trong bối cảnh truyện, tên này có thể mang tính biểu tượng hoặc hài hước, không nhất thiết nói về dừa thật, mà có thể là biệt danh, ẩn dụ hoặc tên chương được đặt một cách ngẫu hứng, vui nhộn...