Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 272

Xem ra ba mẹ sợ hãi lão vu bà kia cũng có lý do của họ, nhưng ta thì không sợ bà ta.

 

Sắc quỷ có thật, ba mẹ chắc đến giờ vẫn chưa tin, nhưng lão vu bà thì chưa chắc. Mà với thân phận hiện tại của ta, bà ta cũng không thể làm gì được.

 

Điều đó khiến ta cảm thấy vững tâm hơn đôi chút. Ít nhất, khi đứng trước những nghi vấn vẫn còn quẩn quanh trong lòng, ta không cần phải dè dặt sợ sệt nữa.

 

Quyết định của ba mẹ khiến ta khá hài lòng. Họ không vội vàng đưa ta đi ngay ngày mai mà chọn dời sang tuần sau.

 

Hiển nhiên, họ muốn cho ta một khoảng thời gian để nghỉ ngơi và lấy lại bình tĩnh.

 

Đêm khuya tĩnh lặng, sắc quỷ nằm bên cạnh, ta rúc vào lòng hắn, nhưng đầu óc lại đang nghĩ đến chuyện khác.

 

"Hoa Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?"

 

"Sắc quỷ, nếu sau này ta dùng năng lực hồi tưởng để giúp đỡ nhiều người hơn, chàng thấy thế nào?"

 

Sắc quỷ không đồng ý. Hắn gõ nhẹ đầu ta, giọng không tán thành:

 

"Hoa Nhi, không phải ta không cho nàng làm vậy, mà là năng lực này liên kết chặt chẽ với sức chịu đựng tâm lý của nàng. Gia chủ An gia đã nói rồi, từng có người sở hữu năng lực giống nàng, cuối cùng vì chịu đựng quá nhiều bi thương và hắc ám mà phát điên. Ta không cho phép điều đó xảy ra với nàng."

 

Ta ngồi trên đùi hắn, trong đầu hiện lên từng gương mặt đã chết ngay trước mắt ta.

 

Hắc Trạch nhìn ta, ánh mắt ngấn lệ mà vẫn dịu dàng, nụ cười an yên không chút hối tiếc. Trái tim ta chợt dâng lên một xúc cảm mạnh mẽ – muốn tiếp tục đi tới con đường này.

 

"Chờ đến khi tiểu gia hỏa chào đời, năng lực hồi tưởng của nàng sẽ dần yếu đi theo thời gian, rồi sẽ biến mất. Cuối cùng, nàng sẽ trở lại là một người bình thường."

 

Nghe vậy, ta mở to mắt, ngẩng đầu:

 

"Chàng nói thật sao?"

 

Hắn gật đầu xác nhận.

 

"Hoa Nhi, năng lực hồi tưởng đến từ Trấn Quỷ Lệnh trong cơ thể nàng. Mặc dù Trấn Quỷ Lệnh đã rời khỏi thân thể, nhưng dư âm của nó vẫn còn. Tuy nhiên, nàng không phải người của gia tộc Khu Quỷ, không học được cách giữ lại loại năng lượng ấy. Vì thế, khi sức mạnh còn sót lại tan biến, nàng cũng sẽ trở lại thân phận người thường."

 

Không hiểu vì sao, từng có lúc ta căm ghét thân phận này đến mức muốn vứt luôn chiếc vòng Hồng Ngọc Trạc ở trên cổ tay. Nhưng từ lúc có thể nhìn thấy quỷ hồn, ta dần quen với điều đó.

 

Thỉnh thoảng chạm mặt mấy cô hồn dã quỷ lạc đường, ta sẽ đưa họ an ổn trở về âm phủ, tiện thể luyện tay một chút.

 

Những chuyện như thế, đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của ta.

 

Lúc này, nghe sắc quỷ nói năng lực hồi tưởng của ta sẽ biến mất vào một ngày nào đó, có lẽ sẽ không còn nhìn thấy quỷ hồn nữa... ta thực sự cảm thấy không quen.

 

Không, nói đúng hơn là — ta không nỡ.

 

Một chút cũng không nỡ buông. Dù ta đã từng trải qua quá nhiều chuyện, chứng kiến vô số bi kịch, đau thương, nhưng trong tất cả những ký ức đó, có quá nhiều khoảnh khắc cảm động khiến ta rung động sâu sắc.

 

Thiếu nữ áo trắng ôm lòng yêu thương đứa trẻ, tình mẫu tử giữa Lâm Miêu Miêu và Mao Mao, sự áy náy của vợ chồng Chương thị dành cho con trai, tình cảm si mê dịu dàng của Đàm Hạo Nhiên dành cho Kiều Vẽ... quá nhiều, quá nhiều điều mà ta không thể nào quên.

 

Tất cả như được khắc sâu trong tâm trí ta — cả đời này, ta đều sẽ không quên.

 

Chính những cảm xúc đó thúc đẩy ta muốn tiếp tục sử dụng năng lực hồi tưởng, giúp đỡ thêm nhiều vong hồn, cũng như người thân và bạn bè bọn họ còn ở nhân gian.

 

Sắc quỷ dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của ta. Hắn khẽ thở dài, nắm lấy cánh tay ta, ánh mắt rũ xuống, ngón tay nhẹ vuốt v3 chiếc Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay ta. Một tia ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, ta không nhìn thấy, âm thầm thẩm thấu vào cơ thể, mà ta lại chẳng hay biết gì.

 

"Hoa Nhi, đừng nghĩ nhiều nữa. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Tuần sau chẳng phải mọi người sẽ gặp mụ phù thủy trong lời đồn sao? Hãy giữ vững tinh thần. Trong chặng đường tiếp theo, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."

 

Hắn cọ đầu vào đầu ta, một cảm giác an toàn ngập tràn bao phủ lấy ta.

 

Ta gạt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, khẽ gật đầu, rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.

 

.....Edit: Emily Ton.....

 

Trong lúc ta chẳng rõ đã bỏ lỡ bao nhiêu buổi học, điều không nằm ngoài dự đoán đã xảy ra — ta bị tụt lại phía sau.

 

Khi trở lại lớp, ta kinh hoảng nhận ra bài giảng chuyên ngành đã tiến tới mức ta hoàn toàn không hiểu nổi. Điều này khiến ta thực sự hoang mang.

 

Tối hôm đó, ta ngồi trước máy tính, vò đầu bứt tai trước đống bài tập, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Là Diệp Dao.

 

"Dung Hoa, dạo này cậu nghỉ học hơi nhiều, còn đống bài tập thì sao? Hay chúng ta cùng làm nhé, cậu không hiểu có thể hỏi tớ."

 

Cô ấy nói bằng giọng chân thành và đầy nhiệt tình. Giây phút ấy, lòng ta như bị ai đó nhẹ nhàng đánh động. Ta kéo tay cô ấy, vui vẻ nói: "Được, vào đi."

 

Từ sau khi chúng ta giúp đỡ nhà Diệp Dao, cô ấy đã thể hiện lòng cảm kích bằng nhiều cách. Tuy vậy, sau đó, mỗi khi gặp nhau, giữa chúng ta vẫn luôn giữ một khoảng cách, nhiều nhất cũng chỉ là gật đầu chào hỏi.

 

Ta không ngờ cô ấy lại chủ động như vậy.

 

Lòng ta ấm áp đến nỗi cay mắt, sống mũi cũng thoáng chua xót.

 

Từ hôm đó, ta vội vàng lao vào việc bắt kịp chương trình. Diệp Dao không chỉ cho ta mượn vở chép, còn kiên nhẫn giảng giải từng điểm kiến thức trong mỗi tiết học.

 

May mà đầu óc ta cũng chưa đến nỗi tệ. Trong tiết chuyên ngành cuối cùng vào thứ sáu, ta miễn cưỡng có thể hiểu được nội dung nhờ vào phần kiến thức đã được bù đắp. Trong lòng càng thêm cảm kích Diệp Dao.

 

Một vòng bận rộn trôi qua rất nhanh. Đến thứ bảy, ta cùng ba mẹ trở về quê.

 

Sắc quỷ vẫn lặng lẽ theo bên cạnh. Đường về quê khá xa, cả nhà ta tự lái xe, không đi các phương tiện công cộng.

 

Trời còn chưa sáng, chúng ta đã xuất phát. Khi đến được thôn Môn Giới thì trời đã về chiều.

 

Vừa đặt chân vào thôn, ta lập tức cảm nhận được hơi thở âm khí, nhưng với ta bây giờ, nó chẳng còn uy hiếp được gì nữa. Trấn Quỷ Lệnh đã trưởng thành không ít, đủ sức cản lại loại âm khí ở mức này.

 

Sắc quỷ thì khẽ nhíu mày:

 

"Quỷ môn vẫn chưa hoàn toàn khép lại. Có vẻ phải đợi đến khi Trấn Quỷ Lệnh hoàn toàn trở lại vị trí, mới có thể đóng kín Quỷ Môn."

 

Lúc chúng ta trở lại thôn, trưởng thôn đã đích thân ra đón, còn có không ít thôn dân đi theo.

 

Tuy vậy, ánh mắt của đám người kia nhìn ta đầy vẻ kỳ quái — có kinh ngạc, có nghi hoặc, thậm chí cả sợ hãi.

 

Khi một bà già trông rất thích buôn chuyện chú ý đến bụng ta, bà ta như phát điên, nhảy dựng lên từ mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào ta, hét toáng lên:

 

"Mau nhìn kìa! Thật là tạo nghiệp! Quỷ thai đó!"

 

"A trời ơi! Đúng là thật! Nhìn bụng cô ấy kìa, to như vậy rồi! Cô ta gả cho quỷ, còn mang thai con của quỷ nữa!"

 

Sắc quỷ vừa nghe mấy bà chua ngoa kia ăn nói bậy bạ, khí thế bùng lên, suýt nữa ra tay dạy dỗ bọn họ, may mà ta kịp ngăn lại.

 

Giờ mà gây ra chuyện, những lời như "quỷ thai" hay "quỷ thê tử" trong miệng bọn họ chẳng phải sẽ trở thành sự thật sao?

 

Mặc kệ bọn họ nói gì, ta cũng không ở lại đây lâu. Người trong thôn vốn khép kín, không giao du nhiều với bên ngoài, nên những lời đồn này cũng chỉ loanh quanh trong thôn mà thôi. Chúng ta chỉ cần rời khỏi, thì lời nói của họ cũng chẳng ảnh hưởng gì.

 

"Để mặc họ đi, ta cũng chẳng rơi miếng thịt nào," ta lén nói với sắc quỷ. Hắn nghe vậy mới kìm lại được cơn giận, khiến ta thấy rất vui — hắn vì ta mà thay đổi nhiều thật rồi.

 

Gia gia, nãi nãi* cũng tới đón. Nhưng khi ta nhìn thấy họ, sắc mặt ta chẳng có chút ấm áp nào. (*Ông nội, bà nội)

 

Rốt cuộc, chính họ là những người đã giở thủ đoạn, nhốt ta vào phòng tối, ép buộc ta tham gia cái nghi thức điên rồ ấy. Dù ta nói không hận, nhưng cũng không thể thật lòng tha thứ.

 

"Tiểu Hoa à..."

 

Nãi nãi vừa định bước lên ôm ta, ta đã lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, ánh mắt không hề mang theo cảm xúc.

 

Gương mặt già nua của hai người lập tức hiện lên vẻ tổn thương, ánh mắt tràn đầy xót xa.

 

"Tiểu Hoa..."

 

Ba mẹ chứng kiến cảnh đó, hơi bất mãn gọi tên ta một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó, họ dường như đã hiểu điều gì, nét mặt cũng trở nên lúng túng và khó xử, chỉ có thể im lặng hòa giải.

 

"Lần này chúng ta trở về, là để tìm lão vu bà," ba mở lời.

 

"Bà ta đã biết các người sẽ đến, bảo ta dẫn mọi người qua đó."

 

Trưởng thôn vuốt râu, ánh mắt sắc bén lướt qua ta, mang theo một tia thâm sâu khó đoán.

 

"Làm phiền trưởng thôn."

 

Ba mẹ hận không thể lập tức đưa ta rời khỏi nơi này. Xung quanh toàn là phụ nữ trong thôn — chỉ cần miệng lưỡi lanh lợi một chút là có thể khiến cả ngày hôm nay của chúng ta chẳng thể yên ổn.

 

Ở một nơi nhỏ bé không có gì giải trí như thế này, soi mói người khác đã trở thành thú vui hàng ngày của họ, mà ta thì rõ ràng đã trở thành chủ đề hấp dẫn nhất.

 

Trưởng thôn có lẽ cũng hiểu rõ sự xuất hiện của ta sẽ khuấy động cái thôn vốn yên ắng này không ít, cho nên ông nhanh chóng dẫn ba người chúng ta rời khỏi tầm mắt của đám thôn dân.

 

Ông rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đưa chúng ta đến trước một căn nhà tranh cũ nát.

 

Chúng ta đã rời khỏi nơi này nhiều năm như vậy, vậy mà trong thôn vẫn chẳng có chút gì thay đổi. Những con đường nhỏ hẹp, những thửa ruộng quen thuộc, tất cả đều giống hệt như trong ký ức — quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

 

"Ta đưa các người đến đây rồi, mau vào đi."

 

Nói dứt câu, trưởng thôn vội vàng quay người rời đi, bỏ lại ba người chúng ta đứng đó nhìn nhau.

 

Trong sân rất sạch sẽ. Cửa gỗ của căn nhà tranh đóng chặt, trên hai vòng tay cửa treo hai chùm vật kim loại — trông giống như lục lạc, nhưng nhìn kỹ lại có phần giống giấy thiếc gấp thành từng mảnh. Không rõ dùng để làm gì.

 

Ngay khi chúng ta bước chân vào sân, một giọng nói già nua nhưng đầy nội lực vọng ra từ bên trong.

 

Âm thanh ấy dường như xuyên thẳng qua cánh cửa gỗ, vang lên rõ ràng trước mặt, khiến người ta không khỏi rùng mình.

 

"Diêm Vương đại nhân, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt."

 

Một trận gió lướt qua. Giọng nói kia theo gió thổi đến, tựa như vang lên ngay bên tai...

 

Cánh cửa mở ra, những vật treo trên tay nắm phát ra âm thanh leng keng như lục lạc, nhưng lại không trong trẻo như lục lạc thường thấy — âm vang khô đục, lạnh lẽo.

 

Một lão nhân tóc bạc trắng, ăn mặc đơn sơ trong bộ áo vải thô, chậm rãi bước ra.

 

Giữa mái tóc bạc lơ thơ, lẫn vào vài sợi tóc đen rối bời. Những nếp nhăn chằng chịt trên gương mặt khiến khuôn mặt bà trông như co rúm lại.

 

Đôi mắt đen sâu hun hút của bà ta không rời khỏi một điểm — vị trí nơi sắc quỷ đang đứng cạnh ta.

 

~~~Hết chương 272~~~

Bình Luận (0)
Comment