Kiều Đại sư nhai hết chiếc hamburger trong vài miếng, cầm kiếm đào mộc, chọc thẳng vào ấn đường của Y Y. Toàn bộ vũng nước đen trong nhà bếp bắt đầu cuộn xoáy, sủi bọt.
"Đóng cửa lại, mọi người ra ngoài hết đi!"
Chúng tôi vội vã lui ra ngoài. Trời vẫn mưa, bầu trời âm u mang một màu xám đen không lành.
Từ trong nhà vọng ra tiếng gào thét dữ tợn và những tiếng hét thảm thiết của tiểu quỷ.
Nhà đầu tư của chương trình, Tổng giám đốc Chu, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán bằng khăn giấy:
"May mà tôi phản ứng nhanh, gọi Kiều Đại sư đến. Nếu con quỷ này chạy sang biệt thự bên cạnh thì sao? A di đà Phật... À không, Vô Lượng Thiên Tôn."
Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team . Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé
Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu
Gió mạnh ngoài trời thổi chiếc ô đen của Tổng Chu lật ngược lên.
Tổng Chu vứt ô, chen chúc đứng dưới mái hiên cùng chúng tôi.
Không lâu sau, Kiều Đại sư bước ra cùng thanh kiếm đào mộc, thần thái thoải mái, thậm chí vạt áo không dính chút bụi nào:
"Xong rồi, mời đạo sĩ làm thêm một buổi pháp sự. Chỗ này tạm thời không thể dùng được, các người chuyển địa điểm quay đi."
Chu tổng trước giờ vốn luôn cao ngạo, nay cúi đầu nịnh nọt:
"Kiều Đại sư, may mà có cô, sau này chúng ta nhớ giữ liên lạc nhé."
Kiều Đại sư gật đầu:
"Nhớ tôi thì gọi tôi, số vẫn là số cũ, thẻ ngân hàng nào cũng được."
Chu Tổng vội che ô cho Kiều Đại sư:
"Hahaha, Kiều Đại sư vẫn hài hước như vậy."
Các nhân viên khác tiến vào biệt thự xử lý hiện trường. Tôi đứng dưới mái hiên, chăm chú nhìn bóng dáng hai người họ rời đi.
Đi được vài bước, Kiều Đại sư đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với tôi:
"Họa phúc vô môn, chỉ do lòng người mà ra. Người không ngay thẳng thì không đi xa được đâu.
"Tự lo cho mình."
Đôi mắt phượng sáng ngời, ánh mắt trong trẻo như xuyên thẳng vào đáy lòng người.
Toàn thân tôi run rẩy, vội vã lảng tránh ánh nhìn của cô ấy.
Trong đầu, tôi bất giác nhớ lại lời San San cãi nhau với Tư Tư:
【Cô đã nhịn tôi lâu rồi đúng không? Tôi và cô, cả Nhị Nha đều là vũ công chính, nhưng tôi luôn đạt thành tích tốt hơn các cô. Nếu cuối cùng thành nhóm, vào chung kết chắc chắn là tôi.】
Cuối cùng vào chung kết nhất định là San San sao?
Nếu khuôn mặt cô ấy bị hủy thì sao?