Ông chủ, bây giờ tôi mới biết anh là loại người nhỏ mọn như vậy đấy!
Tư Vân tức đến nỗi nhưng bất lực không thể làm được gì.
Ở đâu ra cái thói ngang ngược như cái tên này chứ?
Mạc Hàn vẫn không nói gì, hắn liền tiếp tục bước về phía trước.
Tư Vân chửi thề trong lòng rồi theo đi sau hắn.
Ngồi trên xe, Mạc Hàn bảo tài xế đưa hắn ra bến cảng.
Sau đó, hắn lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên mua cho hắn 2 chiếc vé hạng thương gia trên du thuyền đến đảo.
Tư Vân thật sự tò mò khối tài sản mà Mạc Hàn nắm trong tay nhiều như thế nào.
Cái dinh thự lớn như thế nói bỏ là bỏ lại ngay.
Thậm chí còn di chuyển người giúp việc đến 1 nơi khác nhanh gọn mà không cần suy nghĩ.
Hai người ngồi trên xe không có nói gì.
Lúc lâu, đột nhiên Mạc Hàn nhận được 1 cuộc điện thoại từ Bạch Tố Kỳ.
Quả nhiên, sắc mặt của Mạc Hàn bỗng thay đổi ngay.
Hắn ấn nút nghe, nhanh chóng nói vào điện thoại.
- Bạch Tố Kỳ! Cô chán sống rồi à? Đường Đường đang ở đâu?
Mà Bạch Tố Kỳ ở bên kia rất thoải mái.
Cô ta đang ở trên 1 chiếc du thuyền khác đi đến Huyết Đảo.
Mà Đường Đường lúc này bị trói chặt ngồi trên giường, hướng ánh mắt giận giữ nhìn chằm cô ta.
Miệng thằng bé bị bịt kín nên chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ mà thôi.
Bạch Tố Kỳ đưa tay muốn chạm vào cái gương mặt đáng yêu kia của Đường Đường nhưng lại bị thằng bé ghét bỏ né tránh.
- Em sẽ giao Đường Đường cho các vị trưởng lão nhà họ Mạc.
Như vậy, cuộc hôn nhân này mới chấm dứt được.
- Tôi đã nói với cô rồi! Tôi sẽ tìm cách, không nhất thiết phải động đến thằng bé!
- Còn cách nào sao? Anh biết đấy, thời gian đối với em chính là thứ quyết định mọi thứ.
Em không thể chờ đến khi anh nghĩ ra cách được!
Mạc Hàn có chút kích động.
- Tôi cảnh cáo cô! Nếu như cô dám giao thằng bé ra, tôi sẽ khiến cô sống không bằng c.h.ế.t!
- Đợi đến lúc đó em cũng cao chạy xa bay rồi.
Em thực xin lỗi anh, nhưng Mạc Hàn à...!Lần này em là nghĩ cho 2 chúng ta mà thôi.
Khi Bạch Tố Kỳ vừa dứt lời thì đường truyền cũng bị ngắt kết nối.
Mạc Hàn tức đến nỗi nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay.
Chiếc điện thoại kia sắp bị hắn bóp nát thì Tư Vân vội vàng nắm lấy hai tay của hắn mà cản lại:
- Ông chủ, dù tức giận nhưng cũng đừng làm hỏng điện thoại chứ?
Bàn tay ấm áp của Tư Vân chạm vào tay của Mạc Hàn khiến hắn khựng lại 1 chút.
Mạc Hàn rất muốn mở miệng nói với Tư Vân rằng Đường Đường chính là con trai của cô.
Nhưng rồi đến lúc cô biết được sự thật, cô có trách hắn không?
Giờ phút này đầu óc của Mạc Hàn càng rối loạn cả lên...
*****
5 năm trước.
Tư Vân lúc đó mới chỉ là một cô gái 18 tuổi.
Cô được đưa đến Huyết Đảo, trở thành 1 tù nhân cung cấp máu cho giới quý tộc.
Hắn không biết vì sao cô lại bị bắt đến đây, nhưng theo như những gì hắn nghe được, là cô đã vô tình chứng kiến cuộc giao dịch của 1 trong số thủ hạ của trưởng lão.
Vốn Tư Vân sẽ bị thủ tiêu.
Nhưng bọn họ lại phát hiện ra cô đang mang trong mình dòng máu hiếm nên đã bắt cô về rồi biến cô trở thành bình máu di động cho đám quý tộc.
Mạc Hàn vẫn nhớ, lần đầu tiên hắn gặp Tư Vân chính là khi hắn bị thương rất nặng, cần uống máu gấp.
Và Tư Vân đã được quản gia dẫn đến.
Lúc đó, trên người cô mặc 1 chiếc váy trắng tinh, cảm giác không chút bụi trần.
Mái tóc đen dài xoã xuống bờ vai mảnh.
Sắc mặt của cô có chút xanh xao, cơ thể gầy đến nỗi cảm tưởng chỉ cần 1 chút gió thổi qua cũng khiến cô bay đi rồi.
Mà Mạc Hàn khẽ cau mày, lạnh lùng hỏi quản gia.
- Đây là ai?
- Gia chủ, đây là một cô gái loài người.
Máu của cô ta là hàng hiếm, sẽ giúp vết thương bên trong của ngài hồi phục nhanh hơn.
Mà đối diện với người đàn ông đáng sợ như Mạc Hàn, Tư Vân chỉ nuốt 1 ngụm nước bọt.
Ánh mắt cô không hề tỏ ra sợ hãi 1 chút nào.
Rõ ràng đám người kia nói rằng gia chủ của nơi này rất đáng sợ.
Nhưng, ngoại hình thế kia thì đáng sợ chỗ nào chứ?
Quản gia thấy Tư Vân cả gan dám nhìn chằm Mạc Hàn, ông liền cau mày quát.
- Mau cụp mắt xuống ngay.
Có biết cô đang đứng trước mặt ai không?
Khi quản gia vừa dứt lời thì Mạc Hàn liền liếc mắt 1 cái, dùng sức mạnh ném cả người của quản gia qua ngoài cửa sổ.
Đừng tưởng hắn không biết lão già đó là do bên các trưởng lão cài vào đây.
Suốt ngày lải nhải thì hắn không nói làm gì, nhưng hắn đang bị thương mà lão ta vẫn còn tiếp tục khiến hắn vô cùng khó chịu.
Chính vì vậy Mạc Hàn mới ném quản gia ra ngoài để lão ta câm miệng lại.
Sau đó, ánh mắt của Mạc Hàn chợt quét qua người của Tư Vân.
- Qua đây!
Tư Vân lập tức không do dự bước đến trước mặt của Mạc Hàn.
Cô nhìn vết thương trên vai hắn thì không khỏi giật mình.
Nơi đó vẫn còn đang rỉ máu ra, trông rất kinh khủng.
Vì đang băng bó nên Mạc Hàn không có mặc áo.
Thân trên của hắn rất săn chắc, lộ ra từng múi cơ bụng khiến cho Tư Vân không thể di truyền tầm nhìn đi đâu được.
Đột nhiên Mạc Hàn lên tiếng khiến Tư Vân sững cả người lại.
- Nhìn thân hình này của tôi, cô lại có ý đồ xấu xa? Rồi còn muốn sinh con với tôi? Thân hình này không đi làm trai b.a.o thì đúng là phí?
- Anh...!Sao lại biết những gì tôi suy nghĩ? A...
Nói đến đây, Tư Vân lập tức lấy tay che miệng lại ngay.
Mặt cô bắt đầu ủng đỏ cả lên vì xấu hổ.
Mà Mạc Hàn lúc này không thể bình tĩnh nổi.
Cái giọng nói kia cứ xuất hiện trong đầu hắn không ngừng nghỉ.
Vốn hắn chỉ định sử dụng sức mạnh nghe xem người phụ nữ này đang nghĩ gì thôi...!
Thật không ngờ lại có thể nghe thấy những điều th ô tục này...
- Cô, thật đúng là không có liêm sỉ!.