Đêm Nay Nhớ Anh

Chương 3

9.

Ồn ào một hồi cuối cùng cũng buồn ngủ.

Tôi chìm vào giấc ngủ sâu, không biết qua bao lâu nhưng tôi có những giấc mơ dài, hỗn loạn.

Tôi nằm mơ thấy con mèo trụi lông được nhận nuôi cứ lật bụng lên cho sờ sờ. Tôi sung sướng trong giấc mơ, trở tay chạm vào một làn da bóng loáng. Tôi đang thấy mình xoa bụng mèo, tay vô thức nhích tới nhích lui.

Tự dưng sờ thấy cái gì cứng cứng. Xúc cảm không đúng lắm, mèo mang thai à, sao chỗ này cứng cứng? Vì thế tay tôi moi moi thêm chút.

Bên cạnh không nhịn được bật rên lên một tiếng. Tống Mạch nắm tay tôi, từ trên cao nhìn xuống xoay người ngăn tôi lại, tai anh đỏ như sắp nhỏ máu, cắn răng xấu hổ giận dữ: “Cô sờ đủ chưa?”

Tôi tỉnh táo ngay tức khắc, mắt đảo qua ngực anh.

Àaaa, màu sắc không đúng.

Hừ, Trình Hâm, mày còn là người không! Lúc này mà còn nghĩ tới cái này!

Tôi lại liếc nhìn Tống Mạch, đánh đòn phủ đầu: “Sao anh lại cởi áo ra! Muốn làm gì hả!”

Tống Mạch theo tầm mắt tôi nhìn xuống ngực, giật bắn người như điện giật, lấy áo ngắn tay tròng ngay vào. Lắp bắp: “Nửa đêm nóng quá, tôi cởi áo theo bản năng, ôm… xin lỗi.”

“Khụ, tôi rộng lượng thế này, tha thứ cho anh.”

Nói xong không để Tống Mạch kịp phản ứng, tôi nhanh chóng bò dậy chuồn đi.

11 giờ họ bắt đầu thi đấu, tôi quay về ký túc xá, phát hiện đám bạn cùng phòng đang trang điểm đẹp đẽ chuẩn bị đi xem thi đấu.

Tô Tô nói: “Nghe nói hôm nay bên D đại đến toàn mấy anh trai đẹp, Trình Hâm, mày theo tụi tao đi coi đi.”

Lúc đầu tôi không có hứng thú, tình cờ liếc mắt qua bức ảnh của đội bóng D đại mà Tô Tô đưa thì sửng sốt.

Người đứng ở vị trí trung tâm kia không phải là Tiêu Viễn, anh hàng xóm của tôi sao?

Anh ta lớn hơn tôi hai tuổi, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng đối tượng rung động đầu đời thời thiếu nữ của tôi chính là anh ta.

Trận này phải đi xem!

Tôi nhanh chóng trang điểm, thay quần áo. Khi chạy đến sân bóng rổ thì trận đấu mới bắt đầu. Tôi nhìn một vòng quanh sân, thoáng thấy Tiêu Viễn.

Anh ta không được xem là đẹp trai nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng, đột nhiên anh ta nhìn qua, tôi vui vẻ vẫy tay gọi Tiêu Viễn.

Anh ta hơi ngạc nhiên, nháy mắt với tôi.

Ặc, nụ cười tôi từ từ thu lại. Có vẻ hơi cợt nhã, không chắc lắm, để xem lại.

Bên sân đột nhiên vùng lên tiếng la hét, tôi nhìn theo đó, nhìn thấy Tống Mạch mặc đồng phục trắng, vừa ghi 3 điểm dứt khoát.

Khoảnh khắc anh quay người, tầm mắt chạm vào mắt tôi rồi nhanh chóng rời đi.

Tim tôi tự dưng đập hẫng một nhịp.

10.

Trận đấu kết thúc. Mọi người lục tục đi ra ngoài. Tôi đang tìm bóng dáng Tống Mạch thì Tiêu Viễn đi về phía tôi, người anh ta ướt đẫm mồ hôi ngồi xuống cạnh tôi: “Trình Hâm, đã lâu không gặp, em lại trở nên đẹp thế này.”

Nói rồi hất tóc ra vẻ phong độ.

Có lẽ anh ta nghĩ vậy là đẹp nhưng tôi lau mồ hôi bị văng dính trên tay, quả thực không biết nên nói gì, đành cười gượng: “Cũng không lâu lắm, năm ngoái ăn Tết có gặp qua.”

Tiêu Viễn bỗng nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười thô bỉ: “Hôm nay em cố tình trang điểm à?”

Tôi nhịn: “Ha ha.”

Tiên Viễn: “Biết anh đến mặc cho anh xem?”

Tôi lại nhịn: “Ha ha.”

Tiêu Viễn: “Thích màu hồng như vầy, đồ lót cũng màu hồng sao?”

Mẹ kiếp thật sự không nhịn nổi nữa!

Tôi phất tay cười với anh ta: “Tôi sẽ nói nhỏ với anh.”

Tiêu Viễn hớn hở ghé sát vào, tôi vung tay lên tát cho hắn một phát: “Cái tát này cũng màu hồng, đẹp không?!”

“Con gái con đứa gì bạo lực như cô! Cô có hiểu văn minh lịch sự là gì không?” Tiêu Viễn chửi rủa, bụm mặt kêu to.

Tôi giơ túi lên đập xuống: “Mẹ kiếp tôi nhúng thắt lưng vào Povidine vừa khử trùng vừa đánh, lịch sự chết người.”

Tiêu Viễn bị tôi đập mấy cái mới nhớ phản công. Anh ta chửi thề, giơ tay lên. Nhưng nắm đấm chưa rơi xuống đã bị người khác nắm giữ lại giữa không trung.

Tôi giật mình quay lại, thấy Tống Mạch mặt tối sầm đứng cạnh tôi, anh vặn tay Tiêu Viễn buộc anh ta lùi lại tránh xa tôi. Một chân đá anh ta ngã xuống đất, lạnh lùng: “Cút.”

Tiêu Viễn có vẻ còn muốn chống cự, nhìn thấy đồng đội xung quanh đều đã rời đi, sợ không dám cất tiếng, trốn đi mà miệng vẫn còn chửi rủa.

Tôi nghe anh ta nói, tâm tình phức tạp.

11.

Tống Mạch ngồi trên khán đài với tôi.

Tôi thất vọng muốn ch.ế.t: “Trong ấn tượng tôi anh ta không phải loại người như vầy. Tôi còn nhớ anh ta thích mặc áo phông trắng, tóc cắt ngắn gọn gàng, là mẫu người tôi thích nhất. Hồi cấp 2 mỗi ngày đi học gặp anh ta, anh ta sẽ cười với tôi, sao một người có thể thay đổi nhiều đến vậy.”

Nghĩ tới cảm giác rung động đầu đời thời cấp 2, tôi chỉ cảm thấy người mình hỏng bét.

Tôi khóc chít chít: “Thà không có còn hơn, thanh xuân của tôi.”

Tống Mạch ngồi cạnh im lặng. Một lúc lâu sau thì sắc mặt phức tạp vỗ vỗ vai tôi: “Mắt nhìn không tốt cũng không thể trách cô. Nếu lúc đó cô quen biết tôi thì có so sánh là biết tốt xấu ngay.”

Tôi: “… Cảm ơn, anh thật biết an ủi.”

Vài ngày sau, chúng tôi hẹn nhau đến phòng y tế trường để kiểm tra.

Vừa ra khỏi ký túc xá, tôi nhìn thấy Tống Mạch thì sững người. Anh ta cắt đầu đinh, đường nét mềm mại trên gương mặt ban đầu có phần ngông nghênh hơn. Mấy cô gái đi ngang qua đều liếc nhìn thêm một lần.

Anh ta lại đẹp trai hơn!

Thấy tôi, anh nhướng mày khoe khoang: “Thấy chưa, đây mới là đầu đinh đích thực.”

Tôi phì cười.

Đến phòng y tế, bác sĩ yêu cầu chúng tôi ghi lại trạng thái tinh thần và giấc ngủ trong thời gian qua.

Tôi với Tống Mạch mỗi người chiếm một bên bàn. Gần đây thời tiết hơi âm u, tôi viết được một nửa thì nằm xuống bàn ngủ gật.

Thức dậy thì trời đã tối.

Tống Mạch đứng bên cửa sổ, biểu hiện phức tạp: “Có một tin xấu và một tin xấu hơn, cô muốn nghe cái nào trước?”

Tim tôi thịch một nhịp, có linh cảm không lành. “Tin xấu.”

Tống Mạch: “Điện thoại tôi hết pin.”

Vầy là tin xấu?

Tôi nhíu mày: “Vậy tin xấu hơn?”

Tống Mạch: “Cô ra ngoài nhìn xem.”

Tôi chẳng hiểu ra sao, đứng dậy đi ra cửa phòng y tế, vặn tay nắm cửa nhưng không mở được: “Sao không mở được?”

Tống Mạch: “Đó là tin xấu hơn.”

Lúc tôi ngủ thì phòng y tế bị khóa ngoài, Tống Mạch thì đeo tai nghe chơi điện thoại chờ bác sĩ cũng không nghe thấy cửa bị khóa. Vậy nên 9 giờ tối, chúng tôi trai đơn gái chiếc bị nhốt trong phòng y tế nhỏ xíu.

Tôi nhìn cái di động của mình đang sạc pin bên ngoài, cười gượng: “Không sao, lát nữa có người đi ngang qua gọi là được, hơn nữa còn có đèn, sợ cái gì?”

Chưa dứt lời, đèn tắt.

Tôi run lên, lại cười: “Không đèn cũng không sao, tôn trọng khoa học mà.”

Mới nói xong, tôi quét mắt qua tờ lịch trên bàn, hóa đá.

Lịch âm là mùng 1 tháng 10, Tiết Hàn y*. (Chú thích cuối chương)

Một trong bốn Tiết ma quỷ.

+++

Chú thích:

Hàn y tiết 寒衣节: Hàn= Lạnh, Y = y phục, quần áo, Tiết = thời tiết, một năm chia ra 24 tiết. Như xuân phân 春分, lập xuân 立春, v.v. để chỉ rõ khí hậu biến đổi thế nào.

Ngày 1 tháng 10 âm lịch là ngày đầu tiên sau khi bước vào mùa đông lạnh giá, thời xưa có những phong tục như may quần áo, cúng tế, khai lò… để nhắc nhở mọi người chú ý mùa đông lạnh giá sắp đến. Vào ngày này, phụ nữ sẽ lấy áo bông ra tặng cho người thân đang canh giữ phương xa và làm quan, đồng thời gửi áo lạnh cho người thân, dần dần sẽ thành đốt áo lạnh cho tổ tiên và người đã mất trong gia đình.

12.

Nói không sợ là giả, nhưng tôi còn gắng gượng chống đỡ.

Tống Mạch tựa bên cửa sổ, vỗ vỗ bên cạnh: “Ngồi.”

Tôi nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh anh, gió luồn qua tai làm tôi sợ sệt nhích qua gần Tống Mạch.

Khóe miệng Tống Mạch lại nhếch lên nụ cười nhẹ: “Sợ à?”

Tôi gật đầu lia lịa: “Hồi nhỏ bị phim kinh dị dọa thê thảm, đều tại em tôi, cứ kể chuyện ma làm tôi sợ.”

“Ghen tị quá.”

“Cái gì?”

Tống Mạch nói: “Tôi cũng rất muốn có em trai.”

Tôi liếc nhìn xuống phía dưới anh ta: “Anh không có sao?”

Tống Mạch: “…”

Anh không cảm xúc gạt bàn tay tôi đang níu tay áo anh ra. Tôi mặt dày kéo lại: “Anh thấy không khí bây giờ tốt hơn nhiều đúng không, tôi không hề thấy sợ…”

Khóe mắt tôi thoáng thấy bóng trắng lướt qua cửa sổ, tôi thét lên, nhào vào ngực Tống Mạch.

“Có thứ bẩn thỉu! Có thứ bẩn thỉu!”

Tôi không dám nhìn ra ngoài, ôm eo Tống Mạch sống chết không buông. Hô hấp Tống Mạch như nặng đi vài phần, anh vươn tay ôm vai tôi, giọng hơi khàn khàn: “Đừng sợ.”

Lúc này tôi mới bình tĩnh lại, nhận ra tư thế này quá đáng.

Tôi hậm hực chui ra khỏi lồ ng ngực Tống Mạch, đánh liều muốn nhìn ra bên ngoài một lần, Tống Mạch chợt vươn tay che mắt tôi lại: “Sợ thì đừng nhìn, bên ngoài không có gì cả.”

Tôi ngơ ngác gật đầu: “Ừm.”

Sau đó Tống Mạch kể cho tôi nghe mấy chuyện cười để đỡ sợ. Có qua có lại, tôi nói: “Anh nghe nhạc không?”

Tống Mạch ngạc nhiên: “Di động của cô không phải bên ngoài sao?”

Tôi: “Tôi hát cho anh nghe.”

Tống Mạch cười, sau đó nghe tôi hắng giọng, lấy giọng hát giấu kỹ của mình ra hát.
Bình Luận (0)
Comment