Đêm Nay Rất Dài

Chương 69

Còn gì ngầu hơn khi chính chủ vả mặt anti, bác bỏ tin đồn chia tay?

Đối với fans mà nói: Không còn gì ngầu hơn!!!

Buổi livestream tối hôm ấy, Dư Trì và Thịnh Li chỉ xuất hiện mười phút, nhưng so với việc kín tiếng hơn một năm và Dư Trì đích thân đáp trả tin đồn chia tay bằng thái độ quyết liệt cứng rắn, đã khuynh đảo Weibo không kém gì tình huống hôm hai người công khai yêu nhau.

Chỉ chốc lát, Super topic của CP Cá Chép lại được dịp vỡ òa sung sướng, đoạn video hơn mười phút được cắt nối biên tập thành vô số phiên bản, tay nghề cắt ghép hội hoạ viết lách muôn màu muôn vẻ, thành quả dư sức cho fandom gặm nhấm cắn đường lâu thật lâu.

Hơn nữa từ đêm đó trở đi, Thịnh Li nhìn thấy hai chữ “chị dâu” với tần suất dày đặc trên Weibo.

Tuyệt nhất là từ đó về sau, hễ có blogger đưa tin hai người chia tay, sự đáp trả đậm đà bản sắc thương hiệu của fans khiến ai nấy đều phải tấm tắc:

[Ủa gì nữa? Cu Trì nhà chế đào mộ tổ tiên nhà mi hay sao? Lại tung tin thằng nhỏ chia tay! Bọn này nó cố chấp dữ!]

[Nữa hả? CP Cá Chép nhà này đào mộ tổ tiên của ông hay gì? Chính chủ đã nói không thể chia tay không thể chia tay, mấy má khát tiền đến phát điên nhưng cũng cần vuốt cái lương tâm chứ.]

[Làm ơn nín họng giùm! Hai đứa nó thắm thiết cỡ đó mấy người nói vậy không thấy nghiệt sao? Còn tiếp tục đặt điều ác ý coi chừng tui đào mộ tổ tiên nhà mấy người!]

[Chúng chị em, đôi co với bọn đấy làm gì! Đừng để bọn nó dựa được miếng hơi nào! Ôm CP Cá Chép nhà mình về!]

Ngoài fans CP Cá Chép tưng bừng ăn mừng ra, người đại diện của Từ Dạng cũng vui mừng chất ngất, buổi livestream đó giúp Từ Dạng tăng vọt 2 triệu fans chỉ trong một đêm, độ hot của livestream đã lập đỉnh nền tảng.

Từ Dạng ra mắt trong nhóm nhạc thần tượng 9 thành viên, cả nhóm hoạt động sôi nổi, đắt show quảng cáo và đại diện cho nhiều thương hiệu, nhưng mỗi lần trả thù lao đều phải chia cho chín người, quả thật tiền đến tay chẳng còn bao nhiêu. Album mới trình làng này là album solo đầu tay của cậu, lượng bán album nghiễm nhiên vô cùng quan trọng.

Mặc cho có người nói cậu mượn tên tuổi Dư Trì để gây chú ý, nhưng đây đúng là sự thật, cậu vẫn luôn bình thản đón nhận.

Sau đêm đó cậu nhận được mấy hợp đồng quảng cáo cá nhân và chốt được vị trí MC cố định cho một gameshow.

Từ Dạng nhắn tin nói muốn khao Dư Trì.

Dư Trì và Thịnh Li đang ký hợp đồng mua nhà, thật ra Dư Trì đã xem nhà và chuyển tiền cọc, nguồn cung nhà tốt luôn “khát” hàng, xem xong thấy ưng ý mà không chớp ngay xem như trắng tay. Sau khi hoàn tất thủ tục, Thịnh Li lười biếng lúc lắc tay Dư Trì, “Mới nãy chị Tình nhắn Weixin cho em, chị ấy đang ở nhà, sẵn chúng mình tạt qua nhà anh chị ấy xem mèo nhé?”

Dư Trì đáp ừ rồi trả lời Từ Dạng: [Lần sau đi, dạo này bận.]

Cảnh Di Minh cũng sống trong khu biệt thự này, dạo gần đây Tưởng Tình không làm việc nên chị cũng ở đây. Lúc Thịnh Li và Dư Trì tới, Cảnh Di Minh đang làm bữa trưa, Tưởng Tình đưa dép lê cho hai người, cười nói: “Lúc nãy quên hỏi bọn em muốn ăn gì, bọn chị tự quyết rồi. Ăn bò bít tết nhé, anh Cảnh nhà chị làm món này hơi bị ngon đấy, thử xem.”

Thịnh Li cười tủm tỉm: “Được ạ.”

Vừa vào nhà cô đã sốt ruột muốn đi xem mèo.

Tưởng Tình dẫn cô ra ban công, chị là một con sen chính hiệu của ba chiếc mèo lớn và ba nhóc mèo con mới sinh chưa lâu. Lông mèo con bông bông xù xù cực kỳ dễ thương, Thịnh Li ngồi xổm trước ổ mèo ngắm nghía mà lòng mềm nhũn.

“Bọn em chọn căn trong khu này à? Vậy sau này chúng ta thành hàng xóm rồi.” Tưởng Tình vui tươi hỏi, “Khi nào trang trí nhà?”

Căn nhà năm ngoái được một nhà đầu tư phim mua với mục đích đầu tư, dạo trước nhà đầu tư rót vốn vào một bộ phim POV, cần vốn lưu động nên đành bán, bất kể vị trí hay kết cấu diện tích đều rất tốt, nhận được thông tin Dư Trì chốt liền tay.

Thịnh Li vui vẻ đáp: “Phải trang trí chứ ạ, Dư Trì đã liên hệ với nhà thiết kế.”

Tưởng Tình trêu: “Uầy nhanh thế à, hai đứa cưới tới nơi rồi chứ gì?”

Thịnh Li hắng giọng: “Chưa đâu chị ơi.”

“Cũng đúng, hai em còn trẻ.” Đang nói nửa chừng, Tưởng Tình đột nhiên che miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Thịnh Li giật bắn mình, chạy vội theo.

Cảnh Di Minh nghe thấy động tĩnh cũng chạy sang, người đàn ông lo lắng lao vào nhà vệ sinh, đỡ lấy Tưởng Tình đang vịn bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Thịnh Li đứng trước cửa hoang mang chớp mắt, cô đã lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra.

E rằng Tưởng Tình đã có thai?

Vài phút sau, Tưởng Tình mắt đỏ hoe được Cảnh Di Minh dìu ra ngoài, chị nhìn Thịnh Li rồi vuốt v.e bụng, dõng dạc thông báo: “Có rồi, nhóc con này nghịch lắm, mới hai tháng mà quậy chị tưng bừng.”

Thịnh Li nhìn hai người, chân thành nói: “Chúc mừng anh chị.”

Dư Trì làm tiếp công việc dang dở của Cảnh Di Minh trong bếp, anh cho bò bít tết đã nấu xong ra dĩa. Cảnh Di Minh rót cho Tưởng Tình cốc nước, để chị ngồi yên trên sofa mới trở vào bếp. Anh ấy mỉm cười nhìn Dư Trì: “Để anh làm cho.”

Dư Trì cũng không khách sáo, bèn nhường chỗ cho anh ấy, rồi hỏi: “Chị Tình có sao không ạ?”

“Không sao, hai hôm nay chị ấy nôn kinh lắm.” Cảnh Di Minh thở dài.

Dư Trì: “…?”

Nôn kinh như vậy mà không sao?

Lặng đi vài giây, anh mới vỡ lẽ.

Nửa tiếng sau, bốn người ngồi xuống tận hưởng bữa trưa, Dư Trì và Cảnh Di Minh bàn về bộ phim mới đề tài dân quốc, bấm máy ngày 6 tháng 12 của Dư Trì, Tưởng Tình nhìn Thịnh Li: “Em vừa đóng máy em ấy lại khai máy.”

Thịnh Li nhấp một ngụm rượu vang, cười: “Dạ, không thể làm gì khác.”

Tưởng Tình: “Vậy bộ phim tiếp theo của em khi nào bấm máy?”

“Khoảng tháng ba năm sau, không sớm vậy đâu ạ.” Hai năm nay Thịnh Li mắc bệnh kén chọn kịch bản, hợp đồng của cô sắp hết hạn, cô sẽ không ký tiếp mà thành lập phòng làm việc riêng, bộ phim này cô sẽ ký khi đến hạn hợp đồng.

“Vậy thì còn lâu.” Tưởng Tình cười, “Em có thể đến đoàn phim của Dư Trì thăm em ấy.”

Thịnh Li đá nhẹ vào mắt cá chân Dư Trì dưới bàn, cô nghiêng đầu nhìn anh, dài giọng hỏi: “Em trai, chị đi thăm em được không? Có chào đón chị không?”

Dư Trì lững lờ không lạnh không nóng đặt miếng bít tết đã cắt vào dĩa của Thịnh Li, phởn phơ đáp: “Đương nhiên chào đón rồi.”

Tưởng Tình buồn cười với vẻ làm bộ làm tịch của hai người, chị nhạt miệng, mới ăn vài miếng bít tết đã đứng dậy vào phòng sách, lát sau chị đưa cho Thịnh Li một tấm thiệp mời, nửa đùa nửa thật hỏi: “Không biết hai em có chịu làm phù dâu phù rể cho anh chị không? Ngày 1 tháng 1 ở đảo Bali, không biết hai em có thời gian không?”

Thịnh Li chưa làm phù dâu bao giờ, cô ngẩn ra vài giây rồi thoải mái ưng thuận: “Em được ạ, nhưng không biết Dư Trì có thời gian không.”

Muốn làm phù rể, đường nào cũng phải đến trước một ngày, thậm chí phải dành ra ba bốn ngày.

Dư Trì có lẽ sẽ tham dự hôn lễ, nhưng chưa chắc đã có thời gian làm phù rể.

Cảnh Di Minh cười nói: “Anh chị mời đạo diễn Hà đến làm chủ hôn, đoàn phim của các em chắc sẽ được nghỉ phép ba ngày, em xem nếu sắp xếp được thời gian thì giúp anh một tay, chị Tình của các em thích các em lắm.”

Dư Trì không hứa ngay, chỉ nói: “Em về đối chiếu lại lịch trình với người đại diện, xem có thể điều chỉnh không.”

Buổi chiều, cả hai về đến nhà.

Thịnh Li cất thiệp mời vào tủ, ngẫm lại bây giờ Tưởng Tình có thai hai tháng, đến hôm tổ chức hôn lễ cũng sắp sửa bốn tháng, ắt đã lộ rõ bụng? Trong giới không hiếm những cặp minh tinh có thai rồi mới làm đám cưới, hoặc đợi sinh con xong mới tổ chức.

Thịnh Li ít nhiều cũng vướng chút chủ nghĩa lãng mạn, vác bụng to tổ chức hôn lễ chẳng trọn vẹn, đợi sinh con ra mới làm lại càng không được.

Ra khỏi phòng làm việc, cô thấy Dư Trì đang gọi điện cho Hoàng Bách Nam ngoài phòng khách.

Đợi anh cúp máy, cô liền bước tới ngồi phịch lên chân anh. Cô nâng mặt anh, nhìn anh từ trên cao xuống, hỏi: “Dư Tiểu Trì, hôm qua anh không mang bao phải không?”

Dư Trì vuốt v.e eo cô, giọng trầm trầm: “Hiệp cuối không mang, anh hỏi em có vào bên trong được không, em bảo được.”

Thật ra mấy hôm nay là kỳ an toàn của cô, hiệp đầu tiên hôm qua trên giường Dư Trì có mang bao, lúc sau vào nhà tắm lại làm thêm hiệp nữa, trong phòng tắm không để bao, anh cũng hỏi cô không mang có được không? Thịnh Li khi ấy bị anh dụ dỗ cho chết mê chết mệt, thế là đồng ý.

Thịnh Li híp mắt bấu nhẹ mặt anh, hăm dọa: “Lần sau không cho phép quyến rũ em nữa.”

“Được, lần sau anh sẽ nhớ bỏ bao vào phòng tắm.” Dư Trì khoan thai trả lời rồi ngẩng đầu cắn môi trên của cô, cất tiếng cười trầm thấp: “Chị sợ mình có thai trước khi cưới?”

Thịnh Li cúi đầu nguýt anh: “Dạ, biết rõ còn hỏi?”

Điện thoại Dư Trì rung lên, anh nhìn xuống nhưng chẳng màng, mà vùi đầu vào hõm vai cô, cắn nhẹ lên cần cổ nuột nà trắng nõn. Thịnh Li không chịu nổi nữa bèn đẩy nhẹ đầu anh ra, “Nói chuyện chính nào.”

“Ừm.” Giọng Dư Trì trầm đục, ngữ điệu lười biếng, “Chị à, qua ngày mai chị 30 tuổi rồi.”

Ngày mai là sinh nhật tròn 29 tuổi của Thịnh Li.

Qua ngày mai, Thịnh Li sẽ bước sang ngưỡng 30.

30 tuổi đối với nữ minh tinh vẫn được xem là thời kỳ chín muồi, thi thoảng nếu có thể phớt lờ sự thật bạn trai kém mình năm tuổi, Thịnh Li cảm thấy 30 vẫn chưa gọi là có tuổi, cô vẫn còn xinh đẹp, sự nghiệp vẫn đang ở giai đoạn thăng tiến.

Nhưng cô có một cậu bạn trai kém mình năm tuổi, đôi khi nghĩ tới sẽ rầu rĩ mà thở dài.

Hiện tại tên nhóc này còn ngứa đòn nhắc nhở cô, chị sắp bước sang đầu ba rồi đấy.

“Thế thì đã sao?” Thịnh Li đẩy đầu anh ra, giọng lạnh đi: “30 tuổi thì sao? Chị 30 tuổi hết đẹp rồi chăng?”

Dư Trì uể oải dựa vào sofa, khẽ gợn khoé môi: “Chị lúc nào cũng đẹp.”

Chẳng mấy khi anh khen cô ra mặt, song sẽ khen trên giường, tâm trạng Thịnh Li phấn chấn hơn đôi phần, cô ngồi trên chân anh, níu cánh tay anh kiêu ngạo nói: “Vậy em trai nhắc chị 30 tuổi làm gì? Không biết phụ nữ bước sang tuổi 30 là để ý tuổi tác lắm hay sao?”

“Em chỉ nhớ trước đây bác gái có nói, hy vọng khoảng 30 tuổi chị có thể kết hôn.” Dư Trì dán mắt nhìn cô, điệu bộ hờ hững, “Chị à, nếu chị ước mình lấy chồng trước năm 30 tuổi, vậy em đây có thể hoàn thành tâm nguyện của chị.”

“…”

Thịnh Li chớp mắt, ngó lom lom khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của Dư Trì, trộm nghĩ, ấy thế mà anh muốn sớm thành hoa có chủ? 

Một luồng nhiệt nóng dập dềnh trong lòng, cô tươi cười nhướng mày: “Dư Tiểu Trì, cho là sang năm tụi mình kết hôn thì anh mới chỉ 25 tuổi. Xưa nay chưa có diễn viên nào đang nổi tiếng như anh lại tráng niên cưới sớm. Anh muốn làm người đầu tiên à?”

Nói đi nói lại, cô không muốn kết hôn sớm như vậy.

Vẻ mặt Dư Trì dịu xuống, cũng không phải anh muốn kết hôn ngay. Bởi vì thiếu tình thương gia đình từ nhỏ, điều này khiến anh khao khát có một tổ ấm của riêng mình. Hơn nữa, cuộc đời này anh sẽ không lấy người khác, kết hôn sớm hay muộn chẳng ảnh hưởng to tát đến anh, vì vậy anh càng mong việc này đến sớm một chút.

“Giận rồi à?” Thịnh Li hỏi.

“Không có.” Dư Trì lơ đãng đáp.

Vừa nói xong điện thoại reo chuông ngay sau đó.

Lần này là Tiểu Trần gọi, cậu nói chủ nhà hỏi anh có thuê tiếp không?

Dư Trì ngẩng lên nhìn Thịnh Li, nói thẳng: “Không thuê, hết tiền rồi.”

Tiểu Trần: “???”

Tiểu Trần: “Ủa anh, anh nói gì vậy anh?”

Anh nói anh hết tiền?

Bớt vờ vịt hộ em, em không tin…

“Ừ, hết tiền, không thuê nữa.” Dư Trì đáp khơi khơi, “Vài hôm nữa anh chuyển qua kia, em nói với chủ nhà một tiếng đi.”

Tiểu Trần: “…”

Dư Trì cúp máy, chăm chăm nhìn Thịnh Li vài giây, nói dối mà chẳng có miếng nghiêm túc, hết sức qua loa lấy lệ tỏ vẻ đáng thương: “Chị à, chị có biết tiền thuê căn hộ bên kia chát lắm không, tiền thuê một năm những mấy trăm ngàn. Em mới mua nhà, cạn ví rồi, chị có thể nhận nuôi em không?”

Thịnh Li: “…”

Cô trơ mặt nhìn anh, nghĩ thầm, anh đóng một bộ phim là dắt túi mấy chục triệu mà anh đi nói với em anh không có tiền?

Nét diễn tự nhiên lên được không?

Anh là Ảnh đế đó!

Thấy cô chẳng ừ chẳng hử, Dư Trì bèn tì gáy cô xuống, cắn phớt lên tai cô, nhắc lại bên tai cô một nhịp trầm và khó chịu: “Chị, có được không?”

Còn cắn nữa?!

Thịnh Li bị đau, úp vội tay lên xoa tai mình, giương mắt cố ý đáp: “Vậy em trai cầu xin chị đi? Kiểu tội nghiệp đáng thương ấy, hống hách thế thì miễn.”

Dư Trì chôn đầu vào hõm vai cô, giọng nói khẩn khoản khô khốc, nghe đáng thương đến lạ, “Chị à, xin chị đấy.”

Ngày hôm sau là sinh nhật 29 tuổi của Thịnh Li, Dư Trì tặng cô một món quà to bự: Sống chung.

***

Đầu tháng 12, Dư Trì vào đoàn phim.

Thịnh Li nghỉ ngơi thư thư một thời gian rồi bắt đầu lao vào guồng quay tất bật, phòng làm việc của cô đã chọn được địa điểm, nhưng người đại diện vẫn chưa bàn bạc êm xuôi. Cô với Dung Hoa hợp tác bao năm, trừ chuyện Lộ Tinh Vũ làm dấy lên vài lần mâu thuẫn thì xem như hợp tác vui vẻ.

Hơn nữa, cô tạm thời chưa tìm thấy người đại diện nào có năng lực mạnh hơn Dung Hoa.

Hai người hẹn nhau ăn cơm, còn gọi theo Viên Viên.

Trên bàn ăn, Thịnh Li hỏi Dung Hoa: “Chị Dung, chị suy nghĩ thế nào rồi? Em biết chị đã gắn bó với Hoa Ngu nhiều năm, nhưng nói trắng ra trong ngần ấy năm, ngoại trừ Cảnh Di Minh chị chỉ nâng đỡ được em. Nếu chị…”

“Nghĩ xong rồi, nói thật, bây giờ bảo chị buông em ra chị thật sự không nỡ. Cho nên…” Dung Hoa mỉm cười chìa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”

Cuối tháng, Thịnh Li thành lập phòng làm việc.

Bận bịu xong loạt công việc ban đầu, Thịnh Li có ba ngày nghỉ, cô ngẫm ngợi rồi đặt vé máy bay đi thăm bạn trai.

Cô không nói với Dư Trì, chuẩn bị dành tặng anh một bất ngờ.

Không ngờ vừa xuống máy bay đã bị fans bắt gặp, từ sân bay đến phim trường ngồi xe mất 3 tiếng, Thịnh Li chưa tới nơi đã lọt chủ đề hot trên Weibo. Lúc Dư Trì đang nghỉ ngơi ở phim trường, Tiểu Trần hớt hải bê điện thoại lại, mách tin: “Anh ơi chị LiLi tới thăm, chắc cũng gần tới rồi.”

Dư Trì sững người, tối hôm qua anh gọi video cho cô, hỏi cô đã hết bận chưa?

Cô nói: “Chưa đâu, bận bù đầu.”

Bao năm qua, năng lực nói dối không chớp mắt của cô gái này càng thêm thăng hạng.

Một tiếng sau.

Thịnh Li đội nón mang khẩu trang, khoác áo lông vũ, che chắn kín mít tới phim trường. Tiểu Trần dẫn đường cho cô, nói với vẻ nhấp nhổm không yên: “Vừa nãy có một diễn viên bị ngã bong mắt cá chân, đạo diễn sắp xếp cho anh nhà mình một cảnh quay khác, anh ấy đang ở đằng kia nghe đạo diễn hướng dẫn, trời hôm nay lạnh thế này, chị LiLi có muốn vào phòng nghỉ đợi không chị?”

“Vẫn ổn, chị không lạnh, chị có dán hai miếng giữ ấm.” Thịnh Li quấy quá đáp cho xong rồi sang chào hỏi các diễn viên cô quen. Nhìn thấy Dư Trì và đạo diễn Hà đứng đằng kia, cô đi qua đó.

Tiểu Cửu đuổi theo, ảo não nói sau lưng cô: “Chị, em mới hỏi Tiểu Trần, lát nữa anh rể quay cảnh hôn.”

Thịnh Li khựng lại, xoay đầu xác nhận: “Cảnh hôn?”

Tiểu Cửu u sầu ra mặt: “Vâng ạ, là… cảnh hôn.”

Trách sao thái độ của Tiểu Trần lại quái lạ như vậy…

Còn muốn lừa cô vào phòng nghỉ, Dư Trì chỉ điểm chứ gì?

Thịnh Li mím môi, ngày trước Dư Trì có “rào trước” với cô, anh nói bộ phim này có hai cảnh hôn, hỏi cô có để ý không, Thịnh Li lúc đó khảng khái cho hay cô không để ý, đổi lấy cái nhìn lạnh tanh của Dư Trì: “Chị gái thật là khoan dung.”

Lúc ấy cô đâu ngờ mình sẽ chứng kiến Dư Trì đóng cảnh hôn! Hơn nữa cô luôn quan niệm hai người là diễn viên, nên tôn trọng công việc của nhau, vì thế chỉ cần không phải cảnh quay quá giới hạn, cô sẽ chấp nhận. Dư Trì đương nhiên sẽ không đóng những cảnh quá mức khêu gợi, bộ phim duy nhất có cảnh chăn gối chính là Từ Viện.

Dư Trì khoác lên mình bộ quân phục dân quốc khí khái bức người, khi xoay đầu lại, ánh mắt anh dừng trên người Thịnh Li.

Đạo diễn Hà cũng đã thấy cô, cười nói đón hỏi: “Thịnh Li đến rồi à, bên này bọn chú đang chuẩn bị tập diễn.”

Thịnh Li đã biết còn hỏi: “Cảnh gì vậy ạ?”

Giọng Dư Trì rất đạm: “Cảnh hôn.”

Bên cạnh anh là nữ chính, diễn viên đang hot Lâm Khởi. Cô ấy cao 1m75, khởi đầu nghệ thuật với công việc người mẫu, diện thiết kế sườn xám cắt may vừa khít tôn đôi chân thon dài trắng nõn, trông hết sức mềm mại nữ tính.

Cô ấy ngại ngùng cười, hóm hỉnh nói: “Chị LiLi đến khéo quá, có phải đến giám sát không? Em sẽ căng thẳng đó ạ.”

Lâm Khởi nhỏ hơn Thịnh Li hai tuổi, Thịnh Li nhìn thoáng qua cặp chân của cô ấy, cười tủm tỉm đáp: “Đâu có, mọi người cứ việc quay của mọi người, nên quay thế nào thì quay thế ấy, đều là diễn viên với nhau, chị hiểu.” Cô đoạn ngừng rồi nhướng mày cười, “Trùng hợp thôi, vừa hay hai hôm nay chị rảnh, cảnh quay này mọi người cũng mới sắp xếp đây mà?”

Nghe thế, ánh mắt phẳng lặng của Dư Trì lướt tới sượt qua tầm mắt cô, rồi lại bình tĩnh lãng nhìn sang hướng khác.

Đạo diễn Hà hắng giọng: “Phải đấy, thử tập diễn đi nào.”

Cảnh này thực hiện trong studio, nam nữ chính lôi kéo nhau từ ngoài vào trong cửa, nam chính đè nữ chính lên cửa hôn, chuyển động hình thể tương đối kịch liệt, Thịnh Li cứ ngỡ mình sẽ tiếp nhận được, nhưng nhìn thấy Dư Trì và Lâm Khởi tập diễn, cô đột nhiên thấy ghen ghen…

Không được, cô ghen gì vậy! Đây là quay phim mà!

Thịnh Li ơi mày đã ở trong giới này 15 năm, nhỏ nhen ích kỷ thế không được đâu!

Nhưng càng nghĩ vậy lại càng ghen.

Dư Trì tập diễn xong, đạo diễn Hà phát hiện bối cảnh có chút vấn đề, bèn tạm dừng mười phút điều chỉnh.

Dư Trì đút tay vào túi đi đến cạnh Thịnh Li, cúi đầu hỏi bên tai cô: “Chị à, xem ra chị còn rất điềm tĩnh, vẫn bình chân như vại.”

“…”

Thịnh Li hít sâu một hơi, ngước lên cười tủm tỉm nhìn anh: “Dư Tiểu Trì, em cúi đầu xuống cho chị.”

“Hửm?”

Dư Trì thong thả nhìn cô, phối hợp cúi đầu.

Thịnh Li: “Thấp xuống nữa.”

Dư Trì khom nhẹ lưng, tiếp tục cúi xuống, ghé tai bên khóe môi cô.

Thịnh Li rỉ tai anh: “Dư Tiểu Trì, nếu NG quá 3 lần, đêm nay chị tìm em tính sổ.”
Bình Luận (0)
Comment