Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 106


Giành được đại thắng, khải hoàn hồi triều, hành trình đã định không thể thay đổi.
Bởi vì công việc đã gần như hoàn thành xong hết, Hoắc Kinh Đường bèn dắt theo Triệu Bạch Ngư tách khỏi đội ngũ, chuẩn bị đi du sơn ngoạn thủy rồi mới về kinh đô.
Tuyến đường đi khác nhau, dường như là vòng hết một vòng Tây Bắc, đến đường nùi Kỳ Liên ngắm thảo nguyên, canh giữa hẻm núi ba ngày ba đêm chờ cảnh hàng ngàn con ngựa lao nhanh qua, xem người chăn ngựa bản địa thuần phục mã vương suốt hơn một tháng trời.
Hoắc Kinh Đường còn nói cho Triệu Bạch Ngư biết, con ngựa đen xinh đẹp đó chính là vua của bầy ngựa hoang, lúc trước hắn phải trở thành người hoang dã suốt hai tháng trên thảo nguyên rộng lớn này mới hàng phục được nó.
Dọc theo đồng cỏ bao la, theo đàn trâu, bầy dê đi về phía trước chẳng có đích đến, lần này là băng qua Lan Châu, vượt đồng cỏ, qua hẻm núi, đến biển xanh, ngắm nhìn sóng Hoàng Hà cuộn lên rồi vỗ xuống hệt như một con rồng lớn, tiếng vang như sấm, trong lòng Triệu Bạch Ngư vô cùng hăng hái, cảm nhận được cảnh tượng con người nhỏ bé như hạt cát trước trời đất cao rộng trong thơ cổ.
Hai người còn đi đến cửa ải hiểm yếu nhất thiên hạ là Gia Dự Quan*, nơi này xưa nay vốn là vùng đất bị nhà binh tranh giành, tất nhiên cũng được binh mã phòng thủ nghiêm ngặt, chỉ tiếc có cửa không có thành, bởi vì bấy giờ còn chưa xây dựng thành trì, cho nên thời điểm này các quan ải để giao thiệp với sứ giả Tây Vực chính là Ngọc Môn Quan**, nhân viên rất ít qua lại ở khu vực Gia Dự Quan, không to lớn sầm uất như đời sau.

(*) Gia Dự Quan là điểm cuối đoạn phía tây Trường Thành.
(**) Ngọc Môn quan hay đèo Ngọc Môn là tên của một con đèo nằm ở phía tây Đôn Hoàng, thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

Trong thời cổ đại, đây là nơi con đường tơ lụa đi qua và là một trong những con đường quan trọng kết nối khu vực Trung Á với Trung Quốc, trước đây được gọi là Tây Vực.
Nhưng ngắm nhìn ra phía xa từ trên cao, đằng tây chính là đại ngàn hoang vu, núi non hùng vĩ, được trông thấy cảnh tượng mặt trời lặn hoặc lấp ló xuất hiện từ cuối trời mênh mông âu cũng là một may mắn khó có được trong đời người.
Khi đó, Triệu Bạch Ngư đã ngồi ngắm mặt trời mọc giữa dãy núi từ sớm, phấn khích đến nỗi bộc phát hứng thú làm thơ, tuy rất thẳng thắn bộc lộ cảm xúc trong lòng nhưng tài văn chương lại không được như ý, dù vậy y vẫn không nản lòng, vẫn viết câu thơ ra để chuẩn bị xuất bản tập thơ trong tương lai.
Hoắc Kinh Đường gối hai tay sau ót, nằm ở bên cạnh liếc nhìn y.
Với trình độ đó, dù có mang danh quan thanh thiên phụ mẫu đi nữa thì cũng chẳng có nhà in nào muốn nhận hết.
Cũng may từ trước đến giờ Triệu Bạch Ngư hiểu rất rõ bản thân mình, y chỉ có ý định sưu tầm mấy bài thơ sau đó đóng lại thành cuốn, ngày sau ôm theo vào quan tài chôn cùng mình thôi là được rồi.
Cảm hứng được thúc đẩy trước khung cảnh mặt trời mọc trên lưng núi hùng tráng, Triệu Bạch Ngư quyết định sẽ phi ngựa băng qua vùng đất hoang phương Bắc, đuổi theo ánh chiều tà.
Hoắc Kinh Đường ôm cánh tay, không có ý kiến gì với lời đề nghị này, dù sao thì đuổi theo hoàng hôn cũng rất thú vị, hắn không thể không thử trải nghiệm.
Hai người ăn nhịp với nhau, cùng chén cạn một bầu rượu rồi một trước một sau cưỡi ngựa ra khỏi Gia Dự Quan, truy đuổi ánh mặt trời trên hoang mạc rộng lớn đến tận khi ông trăng bò l3n đỉnh núi mới bắt đầu chạy về.
Có lẽ núi sông kỳ vĩ quả thực có thể chữa lành lòng người, những nơi đi qua cũng là nơi bá tánh an cư lạc nghiệp, biên cương triều đại này đã ổn định, mở cửa với nước ngoài, buôn bán phát đạt và rất nhiều nhân tố khác nữa khiến cho đất nước phát triển mạnh mẽ, thậm chí có xu hướng vượt hẳn sự hưng thịnh của các triều đại trước, Triệu Bạch Ngư cũng càng thông suốt và thoải mái hơn, không còn canh cánh trong lòng vì quan trường đấu đá, cũng chẳng còn khúc mắc gì với thời đại mù mịt lạc hậu không được chiếu sáng này nữa, dần dần mở lòng hoàn toàn.
Hành trình phong phú này kéo dài hơn một tháng, lúc trở về phủ Kinh Đô đã là sau Trung thu, tất nhiên phải khao thưởng ba quân, mà Nguyên Thú đế cũng lười truy cứu hai người vì không về trình diện, bắt đầu chuẩn bị đi Tây Giao tế trời.
Tế trời là đại sự, cách ba năm tổ chức một lần, năm nay là phá lệ.
Nghi thức xe ngựa trang nghiêm, trình tự được thực hiện rất cẩn thận, cùng lúc đó Cấm quân hoàng gia cũng bị điều động đến hơn phân nửa để bảo hộ.
Bá quan văn võ vốn cũng nên cùng đến tham gia lễ tế, nhưng vì là phá lệ cho nên chỉ đưa vài đại thần thân cận đi theo.
Song trước ngày thân tự, Nguyên Thú đế phải vào Thái miếu ở để tắm gội và giữ giới ba ngày.
***
Trước lúc giữ giới, Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư về kinh.
Vừa bước vào phủ quận vương, hai người đã bị gọi vào cung ăn một bữa cơm nhà với Nguyên Thú đế và Thái hậu.
Trong yến tiệc còn có một vài phi tử có phẩm cấp cùng với mấy vị Ngũ, Lục, Thất, Cửu hoàng tử và hai công chúa.
Nói thật, tiệc gia đình này khiến cho Triệu Bạch Ngư hối hận vì không kiếm cớ từ chối sớm hơn một chút.
Hoắc Kinh Đường nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, len lén kề tai nói nhỏ: "Vợ chồng một thể, có họa cùng chịu."
Mặt Triệu Bạch Ngư không đổi sắc, hơi phiền muộn: "Chàng nói xem, không danh không phận, gọi chàng đến tham gia bữa tiệc này là có ý gì?"
Hoắc Kinh Đường: "Đại Hạ bị diệt, các cao thủ đều về triều, ông ngoại không có lý do gì để từ chối, bị động đưa "con gái" vào, ta đoán lễ tế trời này chính là lúc để ta nhận tổ quy tông."
Triệu Bạch Ngư cúi đầu vuốt tay áo: "Mấy người em trai của chàng không có ý kiến gì sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Trịnh Nguyên Linh bị giam vào Đại Lý Tự, trước mắt vẫn chưa có tin sẽ xử lí như thế nào, phủ Trịnh quốc công, Quý phi và lão Lục sẽ không có động tĩnh gì."
Triệu Bạch Ngư: "Bình lặng mới là dấu hiệu của con sóng lớn...!Sự việc của Đông cung sẽ không tái diễn chứ?"
Giương mắt nhìn quanh điện, Nguyên Thú đế và Thái hậu ở giữa đang nói đùa với nhau, có phải là thật sự lơ là hay không thì cần phải bàn lại, mấy vị phi tử có gia thế không hiển hách lắm thì khá là yên tĩnh, hai vị công chúa một lớn một nhỏ, người lớn hơn mười lăm tuổi, phát hiện Triệu Bạch Ngư bèn nhìn y bằng ánh mắt kiêu căng, vị nhỏ hơn chỉ vừa tròn chín tuổi, cô bé đang nhìn chằm chằm vào trái cây trên bàn, bởi vì có mẹ ngồi ở bên cạnh nên không dám lấy ăn.
Trịnh quý phi rũ mắt không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt, không thể nhìn ra cảm xúc.

Ngũ hoàng tử thì chuyên tâm xem biểu diễn trong điện, dáng vẻ táo bạo, ngạo mạn cũng dần chẳng còn nữa kể từ sau khi Đông cung rớt đài, dường như gã không còn có hứng thú với cuộc tranh giành quyền lực nữa.

Về phần Lục hoàng tử, hắn ta uống cạn mấy chung rượu liên tục, nhận ra ánh mắt của Triệu Bạch Ngư bèn vội vàng ngẩng đầu, giơ chung rượu lên cao cụng một cái rồi uống cạn sạch, vẻ mặt tươi cười và ánh mắt đều mang lại cảm giác kì lạ không thể nói nên lời.
Bầu không khí này khiến cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, cả người Triệu Bạch Ngư không thoải mái chút nào.
Mấy năm nay Lục hoàng tử bị giam cầm ở Kinh Đô, Đông cung ngã ngựa, hắn ta trở thành mục tiêu công kích của mọi người trước khi bị bóc trần, vốn là lựa chọn đầu tiên cho vị trí Thái tử, nhưng rồi lại trở thành đối tượng bị nhắm vào, bị chất vấn vì Nguyên Thú đế dần thể hiện ý đồ của mình.
Quyền lực lấy được về tay từng bước bị giảm bớt, binh quyền cũng liên tục bị đoạt lại, người khác đã phục hồi tinh thần, e là Tấn vương bị bỏ rơi rồi.
Kể từ lúc đó, người nhảy xuống khỏi chiếc thuyền của Tấn vương ngày càng nhiều, đến cùng rải rác chẳng còn mấy người, mặc dù trong môn đảng có không ít võ tướng, nhưng xưa nay trị quốc vẫn cần phải có nhóm văn thần dẫn dầu.
Tấn vương nay ngoài mặt phong quang, bên trong đã là chiếc thuyền hỏng sớm muộn gì cũng chìm.
Thuyền hỏng còn có ba tấc đinh, tuy vậy cũng khó đảm bảo sẽ không bị ép trở thành Đông cung thứ hai.
Nhưng Nguyên Thú đế không hề phát giác ra hay sao?
Người khác phòng bị, mưu tinh ông ấy mà ông ấy hoàn toàn chẳng biết gì cả ư?
Triệu Bạch Ngư nhìn sang, lúc này Trịnh quý phi đã nói câu gì đó chọc Thái hậu cười rất vui vẻ, bà ấy không ngừng khen ngợi Trịnh quý phi thông minh khiến cho người ta phải yêu thương, chủ động nhắc đến sự tận tâm tận lực của quý phi khi quản lý trung quỹ hậu cung, nói gần nói xa muốn đưa bà ta lên làm Hoàng hậu, Nguyên Thú đế lập tức đáp lại đôi ba câu chấp nhận.
Trịnh quý phi vô cùng thích thú nhưng kịp kiềm chế lại, bày ra thái độ khéo léo từ chối.
Nói thế nào ấy nhỉ?
Có cảm giác vò mẻ lại sứt, bởi vì trong lòng ai nấy cũng đều biết rõ đây chỉ là đối phó mà thôi.
Hoắc Kinh Đường nhéo tay Triệu Bạch Ngư: "Sau khi kết thúc tiệc, em về phủ trước đi."
Triệu Bạch Ngư quay đầu nhìn vào đôi mắt màu ngọc lưu ly của Hoắc Kinh Đường, một lúc sau mới gật đầu, không hỏi nguyên nhân.


Giữa chừng Nguyên Thú đế và Thái hậu đều hỏi Triệu Bạch Ngư một chút chuyện nhà, tiệc gia đình tiến hành được một nửa thì Thái hậu rời đi, lúc đi còn gọi Triệu Bạch Ngư đi theo cùng một đoạn.
Trên cung đạo yên tĩnh, Thái hậu có nhắc đến câu chuyện Mục Liên cứu mẹ trong Phật pháp: "Thanh Đề làm ác, sau khi chết phải chịu ngàn vạn khổ sở, dù vậy, Mục Liên vẫn sẵn lòng vì mẹ mình dưới địa ngục, gặp ác quỷ, cứu chúng sinh...!Ấy chính là mẫu tử liền tâm, không cắt đứt được."
Triệu Bạch Ngư im lặng, cho rằng Thái hậu đang biện hộ giúp Tạ thị.
"Cha mẹ thương con, không phải để đền đáp."
Cầm lấy tay Triệu Bạch Ngư vỗ vỗ, Thái hậu híp mắt nhìn đường, từ sau biến cố Đông cung, bà bỗng nhiên già đi nhiều, tóc mai đã nhuốm bạc, nếp nhăn bò đầy mặt, cũng càng tin Phật hơn, có lẽ tâm tình trải qua biến lớn, ngày trước là hiền lành, đến nay càng là một người nhân từ từ trong ra ngoài.
"Mấy năm cuối cùng này ai gia cứ nghĩ, nếu như có thể dạy bảo Xương Bình cho thật tốt trước khi nó trở nên lệch lạc, thì có phải về sau sẽ không xảy ra biết bao nhiêu chuyện khiến cho người ta tiếc nuối hay không? Ai gia cũng không cần phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng sẽ không thấy hổ thẹn trong lòng."
Triệu Bạch Ngư muốn nói lại thôi: "Thái hậu..."
Thái hậu đột nhiên siết chặt tay Triệu Bạch Ngư, cắt ngang lời y nói, bà vẫn nhìn đường dù thật ra đã không nhìn thấy rõ nữa rồi, nhưng ở phía trước đã có thái giám cung nữ soi đường cho nên không sợ bị trượt chân.
"Tiên đế không phải là người cha tốt, ai gia cũng không phải là một người mẹ tốt."
Trực giác mách bảo Triệu Bạch Ngư những gì tiếp theo không phải điều y có thể nghe, giương mắt nhìn lên thì thấy thái giám cung nữ đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim như người câm vậy.
Y mở miệng: "Thái hậu nói đùa rồi.

Từ khi đăng cơ đến nay bệ hạ đều thức khuya dậy sớm, là người uy phong sáng suốt, trong triều chỉ dùng người tài, nghe lời can như nước chảy, ngoài triều cởi mở thương sự, bình định Tây Bắc, mở đất biên cương, lập công suốt đời...!cũng là nhờ có tiên đế và thái hậu làm gương tốt, dày công tốn sức sinh ra minh quân, mới có được thái bình thịnh thế muôn nơi của ngày hôm nay."
Thái hậu để lộ nụ cười không nhìn ra cảm xúc, thấp giọng nói: "Triệu khanh càng ngày càng khéo đưa đẩy, giống hệt như tam công cửu khanh trong triều vậy."
Triệu Bạch Ngư: "Lời vi thần nói đều xuất phát từ đáy lòng."
"Con đó," Thái hậu thở dài: "Con không thích hoàng cung, Tử Uyên cũng không thích."
Chủ để xoay chuyện nhanh như chớp, Triệu Bạch Ngư nheo mắt, cảm giác như lời kế tiếp mới là trọng điểm.
"Xương Bình ích kỷ, Hoàng đế tự cao, không một ai có thể hiểu được tính tình con trai con gái của ai gia hơn ai gia cả, khi làm hoàng hậu phải giữ tốt bổn phận của hoàng hậu, làm thái hậu thì phải giữ tốt bổn phận của thái hậu, vì vậy có rất nhiều chuyện biết rõ là không đúng nhưng ai gia không muốn, cũng không thể bước ra khỏi phạm vi đó để uốn nắn, cho nên mới gây ra biết bao nhiêu hậu quả xấu.

Nhà họ Triệu là một, ngươi là hai, tiên hoàng hậu và Đông cung cũng là một trong số đó...!Những hậu quả xấu khiến cho từng người phải chịu ấy cứ lăn qua lộn lại trong lòng ta, đau đớn đến mức ta trằn trọc khó ngủ, trái tim nhức nhối không thôi.

Mà bây giờ, Hoàng đế lại cố chấp khư khư với ý định đó, tiếp tục gây ra bất hòa giữa quân thần, cha con tương tàn lần nữa, nhưng lần này ai gia sẽ không thờ ơ ngồi nhìn đâu."
Triệu Bạch Ngư bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía cửa lớn điện Từ Minh.
Thái hậu cũng dừng lại, rất lâu sau đó mới thở dài nặng nề: "Con là đứa trẻ ngoan, là đứa trẻ thông minh nhất mà ai gia từng gặp trên đời này, nếu như đứt gánh nơi thâm cung, thật sự rất đau lòng."
Nói xong, bà liền buông tay Triệu Bạch Ngư ra rồi bước vào điện Từ Minh.
Trước khi đi còn để lại một câu: "Hoàng đế sẽ không dễ dàng chấp nhận để cho một người đàn ông trở thành Hoàng hậu của Đại Cảnh."
Triệu Bạch Ngư đứng một mình dưới ánh trăng, một lát sau mới có thái giám đi ra đưa cho y một chiếc đèn.
Triệu Bạch Ngư cầm đèn men theo ánh trăng sáng rời cung.
***
Tiệc nhà kết thúc, Nguyên Thú đế giữ Hoắc Kinh Đường ở lại, cung phi và các hoàng tử hiểu chuyện trong điện đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Trịnh quý phi và Tấn vương, hai người đều im lặng cáo lui.
Không nhìn ra được gì, bởi vì bọn họ rất bình tĩnh.
Về đến điện Văn Đức, Nguyên Thú đế mới nói: "Hai ngày nữa trẫm trai giới, chuẩn bị đi Tây Giao tế trời sẵn tiện lánh đời cho nhàn hạ, nửa tháng tới sẽ không về, nhưng trong triều thì không thể một ngày không có vua, con giám quốc đi."
Hoắc Kinh Đường: "Từ trước đến nay đều để Thái tử giám quốc, thần không danh không phận, không tài không đức, không đảm đương nổi việc quan trọng như giám quốc."
Nguyên Thú đế không vui: "Trẫm nói được thì con có thể làm."
Hoắc Kinh Đường: "Thần lĩnh mệnh."
Nguyên Thú đế: "Trẫm sai con làm chút chuyện, con đừng có kiếm cớ từ chối suốt ngày..." Giật mình một cái, ông đột nhiên xoay người, không giấu được ngạc nhiên: "Con đồng ý rồi sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Người muốn đổi ý à, bây giờ vẫn kịp."
Nguyên Thú đế thích lắm, làm sao mà đổi ý cho được?
Ông bước nhanh hai bước đến siết chặt lấy cánh tay Hoắc Kinh Đường vỗ vỗ hai cái: "Phải như vậy từ sớm rồi chứ! Chẳng lẽ trẫm hại con được sao? Tất cả đều là vì trẫm muốn tốt cho con thôi! Đồ tốt nhất đều nên thuộc về con, thiên hạ đều là của con, sớm muộn gì cũng có ngày con hiểu được lòng thành khẩn của trẫm thôi."
Hoắc Kinh Đường cười.
"Tạ bệ hạ ưu ái."
Nguyên Thú đế cảm thấy sung sướng vô cùng, ông biết rằng những gì Tử Uyên làm trước đây chỉ là để trút giận, trên đời này không có cha mẹ nào sai, huống chi ông làm tất cả mọi thứ đều là để trải đường cho Tử Uyên mà thôi, sống trên đời không ai có thể từ chối vị trí cửu ngũ chí tôn cà!
"Con yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ cho con và mẹ con một danh phận xứng đáng!"
Từng nguyện vọng nay đã lần lượt được thực hiện, Nguyên Thú đế cảm thấy được an ủi phần nào, ông đã từng trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu thương bị gả cho người em trai mà mình ghét cay ghét đắng, đã không có cách nào khiến cho đứa con trai ông yêu thương, vừa lòng nhất gọi ông là cha một cách danh chính ngôn thuận, mà còn phải nhìn con trai cực kì xuất sắc của mình và Tĩnh vương mà mình ghét nhất phụ từ tử hiếu, phải giao vị trí Thái tử lại cho con mà người phụ nữ ông không thích sinh ra, cho những hoàng tử chẳng có chỗ nào sánh bằng Tử Uyên!
Nhịn cơn tức lâu như vậy, bày ra một nước cờ thâm như vậy, nguyện vọng xưa nay đã thành, sao có thể không khuây khỏa cho được?
"Đã lâu rồi trẫm với con không soi đuốc uống rượu trò chuyện trong đêm, không biết tài chơi cờ của Tử Uyên có bị thụt lùi hay không đây?"
Hoắc Kinh Đường: "Thầy nghiêm dạy trò giỏi, tài chơi cờ của ta là do người dạy, nào dám thụt lùi?"
Nguyên Thú đế cười ha ha, thật sự lôi Hoắc Kinh Đường đi đánh cờ đến tận nửa đêm, giữa chừng có tra hỏi một vài chính sự trên triều, thấy hắn trả lời trôi chảy mới cảm thấy vừa lòng thỏa dạ, sau đó bóc trần một vài quan hệ nhỏ trên triều ra nói rõ.
Đặc biệt là có nhắc đến người nhà họ Triệu.
"Chỉ một Triệu Bạch Ngư thôi đã khiến bọn họ sụp đổ, lòng người không đủ, hùng tâm của Thừa Giới cũng chẳng còn như xưa nữa, mà thiếu mất ba phần khôn ngoan của tể tướng.

Môn sinh của tể tướng rất đông, nếu như muốn trọng dụng những thanh niên tài tuấn này ngay thì khó tránh khỏi kết thành bè đảng.

Nếu ngày nào đó con trở thành Thái tử thì tìm một lý do cách chức ông ấy đi."
Về việc xử lý thần tử đi cùng mình hơn hai mươi năm thế nào, Nguyên Thú đế không có ý định hạ thủ lưu tình.
Hoắc Kinh Đường không trả lời, đặt một quân cờ đen xuống chặn cờ trắng của Nguyên Thú đế lại làm cho ông phải thu hồi lực chú ý đã giảm sút, chăm chú nhìn vào bàn cờ, vậy nên cũng không phát hiện từ đầu đến cuối Hoắc Kinh Đường vẫn luôn kiềm chế giữ tỉnh táo, không hề có chút hứng thú nào.
***

Trước khi đi Tây Giao một ngày, Nguyên Thú đế đã ở lại cung của Trịnh quý phi.
Đến sáng sớm, Trịnh quý phi nhận lấy đũa ngà voi chia thức ăn cho Nguyên Thú đế, nghe ông nhắc đến hành trình đi Tây Giao, khi Nguyên Thú đế nói "Nàng cũng đi" thì tay run lên, đũa ngà voi rơi thảng xuống đất, câu nói này dọa bà ta sợ đến mức quỳ xuống ngay tức khắc.
"Bệ hạ thứ tội."
Trong điện là một khoảng lặng, thái giám cung nữ không dám thở mạnh, không ai hiểu được vì sao mấy ngày nay Trịnh quý phi lại có biểu hiện vội vàng như vậy, lần trước lúc chia thức ăn đã từng làm rơi vỡ bát, sau đó cầu xin tha, cũng đã từng nhõng nhẽo, sao bây giờ sợ tới nỗi lạnh run rồi?
"Đứng lên đi." Nguyên Thú đế đặt đũa xuống, chẳng còn muốn ăn uống gì nữa, "Nàng đi theo Thái hậu tụng kinh niệm Phật thôi là được rồi."
Trịnh quý phi gần như bò xuống đất, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy để mà cầu xin: "Bệ hạ, thần thiếp còn phải quản lý trung quỹ hậu cung...!Chi bằng để cho các muội muội ở cung khác đi thay, Thục phi tin Phật nhiều năm rồi, có thể khiến cho Thái hậu cảm thấy thoải mái hơn...!Bệ hạ, thần thiếp ngu muội, đến nơi cửa Phật chỉ thêm quấy nhiễu sự thanh tịnh của người khác thôi."
Nguyên Thú đế đứng dậy, mặc kệ Trịnh quý phi bước ra ngoài, "Nàng không muốn đi, vậy thì lệnh cho người khiêng nàng đi cũng được."
"Bệ hạ!"
Trịnh quý phi hô lên, nhưng Nguyên Thú đế cũng không quay đầu lại.
"Trông coi quý phi đi, sáng sớm mai mời nàng ta lên xe, Sau ngày hôm nay, không được tùy tiện ra vào Tây cung nữa."
Quý phi chỉ có thể ôm mặt khóc không thành tiếng, sau đó đau khổ bật cười, từng tiếng nấc nghẹn đều tràn ngập oán hận.
"Bệ hạ! Ta và Hoàng hậu cùng xuất giá một năm, gả vào Đông cung, ở bên người gần ba mươi năm, sinh con dưỡng cái cho người, chủ trì hậu cung, chẳng lẽ không thể tính là vợ người hay sao? Chẳng lẽ chút tình cảm cũng không có ư?"
Nguyên Thú đế bước thẳng ra khỏi cửa cung, lạnh lùng tuyệt tình: "Năm đó ai là người khiến Tĩnh vương phát hiện ra trẫm và Như nương đôi bên yêu nhau, ai là người giật dây để Tĩnh vương đến chỗ bệ hạ cầu hôn, ai là người tiết lộ quan hệ của trẫm và Như nương cho Hoàng hậu biết, ám chỉ cho Hoàng hậu nhiều lần, trẫm muốn nuôi dưỡng Tử Uyên thành Thái tử, ai lại là người giật dây cho nàng ta nhắm vào Tử Uyên ám hại nó?"
Bước đến cửa cung, Nguyên Thú đế phất tay áo nói: "Trông coi quý phi, đừng để nàng ta tự sát."
Trịnh quý phi suy sụp ngã xuống đất, thì thào tự nhủ: "Hóa ra người biết cả rồi."
Phủ Trịnh quốc công và phủ Thôi quốc công đều là công thần khai quốc, cũng đều là võ tướng, hai nhà ở gần bên nhau, đã từng là thế giao.

Trịnh quý phi và Thôi Thanh Như là đôi bạn thân, một người sùng văn, một người thượng võ, nhưng cả hai đều một lòng yêu Nguyên Thú đế khi ấy vẫn còn là Thái tử.
Bà ta yêu Nguyên Thú đế, muốn trở thành Thái tử phi, cũng muốn trở thành Hoàng hậu!
Vì vậy bà ta mới nhờ vả anh cả của mình giật dây để Tĩnh vương cầu xin tiên đế ban hôn, chia rẽ bệ hạ và Thôi Thanh Như, được gả vào Đông cung như ý nguyện, dù chỉ là trắc phi nhưng Nguyên Thú đế lại sủng ái bà ta hơn, vừa lên ngôi đã phong bà ta làm quý phi, sau khi bà ta sinh được hai hoàng tử thì lập tức phong làm Hoàng quý phi.
Dù về sau tình cờ biết được tiên đế vốn định lập bà ta làm Thái tử phi, nhưng chỉ vì một câu "Nữ đức dung công của thế gia thanh quý phải làm gương cho phụ nhân" mà nuốt hết mọi tủi thân vào bụng, không nỡ oán hận nửa câu.
Bà ta cũng muốn cố gắng bao dung Hoắc Kinh Đường, nhưng kiểu cách bất công đến cùng cực của bệ hạ khiến cho bà ta nghĩ đến tiên đế lúc tuổi già.
Mấy năm đầu vì ghi hận tiên đế, bệ hạ vẫn còn kiềm chế được, càng về sau càng không muốn che giấu nữa, hai cha con thật sự giống nhau như đúc, sao bà ta có thể không kinh hãi cho được? Làm sao có thể không ra tay?
Cả thế nhân này đều biết Hoàng quý phi được thương yêu nhất lục cung, Hoắc Kinh Đường thân trúng cổ độc, bệ hạ lựa chọn tiểu Lục của bà ta, làm sao bà ta có thể tin được tất cả mọi thứ đều chỉ là diễn trò chứ không tồn tại chút tình cảm nào cơ chứ?
Nhưng mà hóa ra, mọi chuyện đúng thật đều là giả dối hết!
Trịnh quý phi vừa khóc vừa cười: "Công sức ta bỏ ra ba mươi năm nay tính là cái gì? Hai hoàng nhi của ta làm sai điều gì mà phải đi làm đá kê chân cho Thái tử kia?"
Hành trình Tây Giao cái gì? Tế trời cái gì? Đi theo Thái hậu tụng kinh niệm phật gì chứ!
Chẳng qua là muốn cầm chân người nhà họ Trịnh, chế trụ bà ta, ép tiểu Lục của bà ta không thể không mưu phản mà thôi!
Trịnh quý phi cười lạnh lùng, lau khô nước mắt, đứng dậy bình tĩnh nói: "Lui xuống hết đi.

Bổn cung muốn nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng quấy rầy."
Thái giám mà Nguyên Thú đế để lại lập tức lĩnh mệnh, lệnh cho người dọn đồ ăn xuống, còn mình thì cung kính theo sát sau lưng.
Trịnh quý phi tiện tay cầm lấy bình hoa nện xuống đất, trừng mắt chất vấn: "Chẳng lẽ bổn cung tắm rửa thay đồ ngươi cũng phải theo cùng hay sao? Bổn cung là người mà một tên hoạn quan như ngươi có thể trông coi hay sao?"
Thái giám rất đúng mực: "Nương nương, bệ hạ dặn dò chúng nô tỳ phải chú ý đến sự an toàn của người, nô tài phụng mệnh làm việc, mong nương nương đừng làm khó."
Trịnh quý phi: "Hay cho cẩu nô tài.

Ngươi cứ yên tâm đi, bổn cung chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, ngươi muốn theo thì cứ việc theo, theo đến cùng, xem xem bổn cung nở mày nở mặt thế nào, bảo dưỡng tuổi thọ thế nào!"
Thái giám cúi đầu thấp hơn, không dám đáp lại.
Trịnh quý phi hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng trong, giật dây để rèm ngọc phủ xuống, thái giám cung nữ không dám tiến thêm bước nào nhưng đều nhìn chăm chú phòng hờ bà ta có bất kì hành động tự sát nào.
Cũng may đến tận khi quý phi lên giường chìm vào giấc ngủ rồi cũng chẳng có động tĩnh gì, cứ thế im lặng mà ngủ, đám người trông coi mới có thể cảm thấy bớt phiền hà.
Nghĩ như vậy, nhóm thái giám cung nữ cũng dần lơ lờ, mãi đến bốn canh giờ sau mà quý phi vẫn không nhúc nhích gì mới nhận ra có gì không đúng, vội vàng vén rèm ngọc lên, nhìn thấy trên khóe môi quý phi đọng lại dòng máu đen mới lớn giọng hét lên: "Mau gọi thái y..."
***
Cung Phúc Ninh.
"Quý phi chết rồi sao?" Nguyên Thú đế giật lấy áo khoác khoác lên rồi vội vàng đi ra ngoài, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thái giám kia đáp lại: "Thái y kiểm tra xong nói là...!Là uống thuốc độc tự sát, lúc phát hiện thì đã tắt thở từ lâu rồi, không cứu được nữa."
Mặt Nguyên Thú đế tối sầm lại, ông đến tẩm cung của quý phi, tàn nhẫn đạp một cước lên ngực tên thái giám không làm tròn việc: "Chẳng phải bảo ngươi trông coi thật kỹ à, sao người được trông chết rồi!"
Thái giám bị đá hộc máu, cuống cuồng dập đầu xin tha.
Cơn giận của Nguyên Thú đế chưa tan hết, trừng mắt nhìn cửa phòng trong thật lâu, cuối cùng cũng không bước vào mà xoay người rời đi: "Nhớ kỹ, quý phi không sao cả, sáng sớm mai cùng Thái hậu đi Tây Giao tế trời."
Thoáng chốc thái giám cung nữ đã quỳ đầy sau lưng, mà Nguyên Thú đế đi ra một khoảng xa rồi mới tàn nhẫn ra lệnh diệt khẩu.
***
Tây Giao tế trời, trong triều không vua, Hoắc Kinh Đường nhận quyền giám quốc.
Tin này vừa truyền ra, tất cả các quan lại đều xôn xao, mặc dù trong lòng biết rõ nhưng khi thời khắc đó đến vẫn hoảng sợ không thôi.
Trên triều đình không ai ngu ngốc đến nỗi đi khuyên nhủ Nguyên Thú đế, chứ đừng nhắc đến chuyện bí mật kia là thế nào.
***
Triều hội tan, các quan lại bước đi trên cung đạo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tấn vương, không biết từ lúc nào đã đi cùng Ngũ hoàng tử, trái lại còn có hơi thân cận.

Mà Tấn vương cũng là người rất xuất sắc, đã từng là thiếu niên tướng quân chí khí ngút trời thần thái phấn chấn, về triều nhận vài việc hoàn thành rất hoàn hảo, chỉ tiếc không đánh lại được sự bất công của bệ hạ, càng tiếc hơn vì sinh ra không gặp thời, đã sinh ra hắn thì cần gì phải đẩy một Hoắc Kinh Đường tới nữa?
Hoắc Kinh Đường xuất sắc hơn cả hắn ta, lại có thể thuận theo tâm ý của bệ hạ, thời tới thì khống chế hoàng quyền ngồi l3n đỉnh cao, cả triều văn võ làm sao có thể đối nghịch với Nguyên Thú đế được?
Mấy triều thần trước đây ủng hộ Tấn vương tìm được cơ hội đều chạy sạch, Thái Trọng Thăng ở Tây Bắc xa xôi không hiểu nhiều về triều đình nên vọng tưởng ôm công để trèo cao, cuối cùng vứt hết đường tương lai vào một ván cược thua.
Không chỉ có Thái Trọng Thăng, mà Trịnh Nguyên Linh chiến công hiển hách đến nay vẫn còn ở trong Đại Lý Tự, Tấn vương và phủ Trịnh quốc công có hợp lực cũng chẳng thể kéo người ra được.
Đã như vậy rồi, còn ai dám nhảy lên chiếc thuyền của Tấn vương nữa?
Sau đó bọn họ cảm thấy Ngũ hoàng tử vẫn chưa nắm rõ, đến nước này rồi mà vẫn còn đi gần Tấn vương như vậy.
Các quan lại lắc đầu, mỗi người nghĩ mỗi khác.
Vào lúc này, một tiểu hoàng môn xuất hiện ngăn hai người Ngũ hoàng tử và Tấn vương lại: "Lâm An quận vương mời hai vị điện hạ đến điện Thùy Củng một chuyến."
Ngũ hoàng tử: "Bảo bọn ta đến đó làm gì?"
Tiểu hoàng môn: "Quận vương chỉ lệnh cho nô tài mời hai vị điện hạ đến đó, không có dặn dò thêm gì khác."
Ngũ hoàng tử: "Vừa mới lấy được quyền giám quốc đã bắt đầu kiểu cách Hoàng đế rồi à." Tuy gã ít xuất hiện, nhưng tính tình thì vẫn cáu kỉnh như vậy: "Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian thì cũng là trộm."
Mặt Tấn vương vẫn vô cảm: "Chúng ta đâu có gì đáng để cho Hoắc Kinh Đường lấy lòng đâu chứ?"
Ngũ hoàng tử uất nghẹn: "Đệ coi dã tâm của hắn là cái gì?" Gã phất tay áo bất mãn nói: "Lúc trước hắn chỉ là một quận vương chẳng có thực quyền gì mà đã trừng mắt lạnh lùng với chúng ta rồi, bây giờ có quyền giám quốc, chẳng lẽ mắt mũi không hếch lên trời hay sao? Đệ muốn đi thì đi đi, ta không muốn bị khinh thường đâu."
Tấn vương: "Đi thôi."
Ngũ hoàng tử còn tưởng rằng hắn sẽ báo không thèm đến coi con chó Hoắc Kinh Đường kia diễn trò đâu, nhưng vừa nhấc chân lên đã thấy Tấn vương đang bước về phía điện Thùy Củng rồi, vốn còn muốn cứng rắn không đi, nhưng nghĩ lại chẳng lẽ gã lại phải ôm hết hận thù lên người hay sao?
Không nghĩ nổi nữa, gã vội vàng xám mặt chạy theo cùng.
***
Trong điện Thùy Củng.
Giao ngọc tỷ và thánh chỉ cho Hoắc Kinh Đường, đại thái giám luôn miệng chúc mừng: "Chúc mừng quận vương, chúc mừng quận vương rẽ mấy thấy mặt trời, khổ tận cam lai."
Hoắc Kinh Đường: "Đô tri, ta hỏi ông chuyện này, ông có thể nói thật với ta được không?"
"Xem ngài nói gì này? Điện hạ có việc gì cứ hỏi, lão nô biết nhất định sẽ nói!"
"Trịnh quý phi thế nào rồi?"
"Quý, quý phi nương nương..." Đại thái giám nghẹn lời, mặt lộ vẻ khó xử, chớp chớp mắt rồi nở nụ cười lúng túng: "Tất nhiên là đã hộ tống loan giá đi Tây Giao, ăn chay niệm phật với Thái hậu, cùng lão nhân gia cầu phúc cho bệ hạ, cho vạn dân rồi."
"Có phải vì thái độ của ta tốt quá cho nên ông mới cảm thấy ta dễ bị mắc lừa không?"
Đại thái giám không ngừng run rẩy, mặt buồn rười rượi đáp: "Lão nô đâu dám? Điện hạ đừng gây khó dễ cho lão nô nữa, chuyện này thật sự không thể nói đâu!"
Hoắc Kinh Đường bất ngờ hói: "Đêm qua bệ hạ xử tử một nhóm người trong cung của quý phi là để diệt khẩu à?"
"Phải, không phải!" Đại thái giám không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Kinh Đường, chỉ chột dạ trả lời: "Điện hạ à ngài đừng hỏi nữa, bệ hạ làm cái gì đũng là vì muốn tốt cho ngài cả thôi."
"Trịnh Nguyên Linh bị giam vào Đại Lý Tự, quý phi cũng không từng hỏi qua sao?"
"Cũng không phải không có..."
"Ông chỉ cần trả lời câu hỏi thôi, đúng hay sai, có hay không, đừng lảm nhảm dư thừa làm phiền lỗ tai bổn vương, bổn vương không ngại cắt lưỡi ông đâu."
"!" Đại thái giám sợ đến nỗi không nói nên lời, rồi sau đó vội vàng gật đầu: "Có, có hỏi."
"Quý phi có cầu xin tha không?"
"Có cầu."
"Sau khi xin tha có phải quý phi đã bị cấm túc một thời gian hay không? Lão Trịnh quốc công thắng trận về triều giao nộp binh quyền, cáo lão hồi hương nhưng bị từ chối, quý phi đã cầu xin bệ hạ ân chuẩn đúng chứ? Có phải quý phi cũng từng nhắc đến chuyện để Tấn vương rời kinh đi đến đất phong với Thái hậu hay không? Có đúng không?"
"Dạ dạ, đúng! Có từng nhắc tới!"
"Quý phi đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy, mới chết ngày hôm qua..." Trong nháy mắt đại thái giám bị dọa sợ, vẻ mặt tràn đầy nỗi kinh hoàng trừng mắt nhìn Hoắc Kinh Đường và Tấn vương cùng với Ngũ hoàng tử chẳng biết đã đứng ở ngoài điện từ lúc nào, ông ta lắc đầu nguầy nguậy, tát mạnh vào miệng mình: "Coi cái miệng thối của lão nô nói bậy này! Không có chuyện đấy đâu, quý phi nương nương vẫn còn khỏe lắm, đang đi Tây Giao rồi, các vị điện hạ nhất định đừng tin lời lão nô nói, lão nô hồ đồ rồi nên mới nói nhảm vậy thôi."
Chẳng ai tin ông ta nói nhảm cả, Tấn vương hồn bay phách lạc, bỗng nhiên hai mắt đỏ bừng xông tới bóp cổ đại thái giám, giận dữ hỏi: "Mẫu phi của ta đang ở đâu? Nói!"
Đại thái giám bị ép không thở nổi, Ngũ hoàng tử muốn đẩy tay hắn ta ra cũng không được vì đánh không lại Tấn vương với sức mạnh tòng quân nhiều năm, chỉ đành phải quát lên: "Đệ bóp cổ ông ta chết rồi thì còn có thể hỏi được gì nữa hả!"
Tấn vương không nghe khuyên bảo như thể gặp quỷ, Hoắc Kinh Đường phải điểm hai lần vào huyệt tê trên cánh tay thì hắn ta mới chịu buông ra, lúc này đại thái giám vừa thoát hiểm đã sợ chết khiếp mà lủi ra sau lưng Hoắc Kinh Đường, vừa xua tay vừa ho khan.
"Khụ khụ...!Không, lão nô thật sự không thể khụ...!Không thể nói! Nói rồi, lão nô khó giữ được tính mạng, không thể giải thích với bệ hạ."
Tấn vương hung dữ như một con sói, nói: "Ông không nói, cô sẽ cho đầu ông rơi xuống đất ngay tức khắc!"
Đại thái giám giật mình, vội vàng cầu xin Hoắc Kinh Đường bảo vệ mình.
Nhưng Hoắc Kinh Đường chỉ rũ mắt khảy vòng phật: "Đó là mẹ ruột của nó, nếu ta bảo vệ ông, nói không chứng nó dám giết cả ta luôn đấy.

Dù sao thì chuyện này cũng không thể giấu được, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi, bệ hạ không có ở đây, ông nói thì có sao đâu?"
Đại thái giám suy sụp, biết rõ hôm nay không nói chắc chắn sẽ không bước qua được cánh cửa này, mà nếu ông nói, ngày sau cũng khó mà giải trình với bệ hạ.
Thà sống khổ còn hơn chết sướng, có thể gặp nạn trễ một khắc thì cứ cho trễ vậy.
"Ngày hôm qua quý phi đã uống thuốc độc tự vẫn...!Không có liên quan gì đến bệ hạ cả! Bệ hạ còn cố tình dặn người trông coi quý phi cho thật kỹ ở bên ngoài, không để bà ấy tự sát, vốn là vẫn bình thường, cũng chẳng biết từ lúc nào đã nhân lúc người khác không cảnh giác mà uống thuốc độc, thật sự không có ai đoán trước được."
Tấn vương sợ hãi mà hồn vía lên mây, tàn nhẫn trừng mắt nhìn đại thái giám rồi nghiến răng nói: "Ông nói láo! Mẫu phi của ta coi thường những kẻ tự sát nhất, bởi vì bọn họ mềm yếu vô dụng, tuyệt đối không thể tự sát được! Có phải là...!Có phải là Hoàng đế lệnh cho các người giết bà áy hay không?"
"Không phải không phải, Tấn vương điện hạ tỉnh táo một chút đi, tốt xấu gì nương nương cũng là quý phi một nước, là con gái nhà tướng, cũng là người đi cùng bệ hạ ba mươi năm trời, sinh con dưỡng cái vì ông ấy, đó không phải thứ tình cảm bình thường.

Chỉ là khi biết được năm đó Tĩnh vương cầu hôn cô nương Thôi gia là do quý phi nhúng tay từ bên trong, bệ hạ cũng từng thật sự muốn lấy mạng bà ấy, là quý phi tự nghĩ quẩn trong lòng..."
Đại thái giám bịt miệng mình chặt kín, lại không nhịn được tát cho mình một cái thật mạnh nữa.
Hôm nay cứ nói sai mãi, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Hoắc Kinh Đường khẽ nâng mắt liếc qua.
Ngũ hoàng tử cũng quan sát sắc mặt của hắn ta, nhất thời cảm thấy sợ hãi không yên.
"Hôm qua bệ hạ đã nói gì?" Tấn vương siết chặt nắm đấm, có thể thấy trên người hắn nổi đầy gân xanh, tất nhiên là đã kìm nén tâm trạng đến mức tận cùng rồi: "Nói!"
Đại thái giám lắp bắp: "Bệ hạ lệnh cho, lệnh cho quý phi đi Tây Giao tế trời, quý phi không muốn đi, bệ hạ nói việc năm đó ra, có lẽ đã k1ch thích đến quý phi cho nên...!Nhất thời nghĩ quẩn."
Tấn vương lảo đảo mấy bước rồi té ngã xuống đất, ôm đầu nức nở nghẹn ngào.
Người đàn ông cứng rắn như sắt, đao chém rìu đục cũng chưa từng rơi nước mắt, vậy mà bây giờ lại khóc như thể trời đã sập xuống, Ngũ hoàng tử thấy vậy mà trong lòng đau xót, không biết phải an ủi thế nào mới được, gã bèn hướng mắt về phía Hoắc Kinh Đường ra hiệu, ý hỏi hắn có thể đến khuyên đôi ba câu được không.
Hoắc Kinh Đường chỉ lạnh nhạt ghé mắt nhìn sang giống như đang nói Ngu ngốc, rồi xoay lưng lại, cuộn tay vào vờ như không thấy.
Ngũ hoàng tử thấy thế không khỏi trợn mắt, "Máu lạnh!"
Tấn vương lau mặt mình, đỏ mắt hỏi đại thái giám: "Mẫu phi của ta, di thể của bà ấy ở đâu?"
Đại thái giám cúi đầu: "Bệ hạ mang đi rồi."
"Ông ấy còn là con người sao!" Tấn vương đột ngột bùng phát, khuôn mặt dữ tợn, "Mẫu phi ta theo ông ấy từ khi gả vào Đông cung, cùng phủ Trịnh quốc công toàn tâm toàn ý phò tá ông ấy lên ngôi, sinh con dưỡng cái vì ông ấy, quản lý trung quỹ hậu cung vì ông ấy, tận tâm tận lực chưa từng có một câu oán giận, chỉ vì Thôi Thanh Như bị Tĩnh vương cướp đi, chỉ vì huynh..." Hắn căm phẫn chỉ vào Hoắc Kinh Đường, "Mà ông ấy có thể khiến cho mẫu phi của ta, và cả những đứa con của ông ấy như bọn ta trở thành quân cờ rồi thỏa sức lợi dụng hay sao?"

Hoắc Kinh Đường nghiêng mặt, thờ ơ nhìn Tấn vương nổi điên.
Hai tay Tấn vương run run, tâm trạng bị kích động đến mức một hồi lâu sau cũng không thể nói nên lời, "Vì sao? Trong mắt ông ấy, chỉ có huynh mới là con của ông ấy, vậy bọn ta là cái gì?" Hắn ta nâng ngón trỏ lên chỉ loạn vào không trung, "Huynh có biết ta trải qua bốn năm nay như thế nào hay không? Biết ta run sợ trong lòng đến nhường nào hay không? Ta sợ hãi nếu không cẩn thận phạm phải sai lầm thì sẽ giống như Thái tử vậy, bị ép đi đến đường cùng!"
"Huynh thì hay rồi, Hoắc Kinh Đường, huynh giỏi lắm, huynh rất may mắn, huynh có một người cha tốt trù tính tất cả mọi thứ vì huynh! Suốt bốn năm nay, cả triều văn võ này có ai mà không biết Thái tử hợp ý phụ hoàng là huynh? Huynh không ngồi trên vị trí Thái tử, nhưng vua dân từ trên xuống dưới có ai không xem huynh là Thái tử đâu? Ta," Tấn vương vỗ ngực nói, "Ta tính toán bao nhiêu năm? Thật ra từ đầu ta đã chẳng có hứng thú gì với cái ghế sau lưng kia rồi, là do phụ hoàng chọn trúng ta trước, là ông ấy đưa ta đi tòng quân, trải đường cho ta, dạy cho ta biết tâm thuật của thiên tử, cán cân trong quan trường, còn nói cả tình hình chung trong thiên hạ nữa, ông ấy cầm tay dạy ta, đích thân ông ấy cho dã tâm của ta ăn no, chính ông ấy nói cho ta biết ta mới là Thái tử mà ông ấy vừa ý!"
"Ông ấy cho ta tất cả mọi thứ, sau đó nói lấy lại là lấy lại, nói không cần là không cần, thậm chí ta chẳng phạm phải sai lầm lớn gì, đến cả đường lui ta cũng không có huynh có hiểu không? Bốn năm qua không phải là những gì ta muốn cho cái ghế này, là do phụ hoàng ép ta, ông ấy muốn ta trở thành hòn đá kê chân để cho huynh đường hoàng bước lên vị trí Thái tử! Ông ấy ép ta mưu phản bức vua thoái vị, ông ấy dùng ông ngoại, nhà cậu của ta và mẫu phi để ép ta tạo phản, ép ta bước vào đường chết..."
Hai tay Tấn vương đều chỉ vào Hoắc Kinh Đường, năm lần bảy lượt bước lui về phía sau, bi phẫn đến mức không thể kìm chế cảm xúc mà gào thét lên: "Ông ấy đã cắt bỏ sạch sẽ vây cánh của ta và phủ Trịnh quốc công rồi mà vẫn không chịu buông tha ta.

Ta cũng là con trai của ông ấy, đã từng là Thái tử mà ông ấy vừa lòng, vì sao? Ta đã đình làm như ông ấy mong muốn rồi, ép vua thoái vị, giao quyền hành cho huynh, chỉ cần ông ấy buông tha cho ông ngoại, nhà cậu và mẫu phi của ta mà thôi, bọn họ hận huynh, làm những chuyện có lỗi với huynh cũng chỉ vì ta, vậy nên ta sẽ lấy mạng mình tạ tội...!Nhưng vì sao ông ấy không chịu tha cho mẫu phi của ta chứ?"
Phẫn nộ xong, Tấn vương xông lên phía trước, tung ra từng cú đấm đá vào da thịt Hoắc Kinh Đường, chiêu nào cũng là chiêu chí mạng, trút hết mọi oán hận dày đặc của hắn ta.
Ngũ hoàng tử và đại thái giám vội vàng chạy vào một góc trốn đi, Hoắc Kinh Đường đón được đòn tấn công của Tấn vương, vẫy tay cho Cấm vệ quân lui xuống, đẩy nắm đấm đang vung tới ra, cũng không hề khách sáo chút nào mà đánh vào huyệt vị đau nhất trên cơ thể người.
Tấn vương trút bỏ nỗi phẫn nộ mất đi mẹ mình, tại sao Hoắc Kinh Đường không thể lấy lại công bằng cho mẹ của hắn chứ?
"Vì để cho ta không bị uy hiếp, vì không muốn để ta tự tìm đường chết, mẫu phi mới tự sát! Nhưng đến cả di thể của bà ấy mà Hoàng đế cũng không tha, rốt cuộc ông ấy có còn là con người hay không! Có phải là người hay không! Trừ Hoắc Kinh Đường huynh ra, ta, Thái tử, Tam ca Tứ ca Ngũ ca, tất cả bọn ta đều là kẻ thù của ông ấy hay sao?"
Đại thái giám hận không thể bịt kín tai mình lại, Ngũ hoàng tử thì xúc động gật đầu.
"Ông ấy đề phòng ta! Đề phòng phủ Trịnh quốc công! Ông ấy sợ ta trở thành Tĩnh vương thứ hai, vậy nên trước khi huynh kế vị phải diệt trừ ta và phủ quốc công tận gốc!"
"Vì cái gì? Huynh tốt hơn bọn ta chỗ nào?"
Hoắc Chiêu Vấn nổi điên lên, tấn công như thể không biết đau đớn, Hoắc Kinh Đường tay mắt nhanh lẹ nhấc chân lên đá về phía bụng hắn ta, mũi chân hắn hướng lên, nhắm thẳng vào vị trí cơ gây tê mà đạp, "cộp" một tiếng, đầu gối của Hoắc Chiêu Vấn nặng nề đập xuống đất, một chân còn lại cũng bị Hoắc Kinh Đường đá trúng, mãi lâu sau cũng không thể động đậy được.
Hoắc Kinh Đường gạt bỏ hai tay của hắn ta ra, thuận thế túm cổ hắn ta lại gần nói: "Kêu ca với ta cái gì? Nếu như oán hận nhiều như vậy, vì sao bốn năm nay đến một cái rắm cũng không dám thả ở chỗ bệ hạ đi? Chọn hồng mềm mà bóp, sao lại trách xuống đầu ta thế?"
Tay bóp cổ Hoắc Chiêu Vấn siết chặt lại, đôi mắt màu ngọc lưu ly của Hoắc Kinh Đường tỉnh táo lạnh lùng khiến cho người ta không chút nghi ngờ rằng hắn có thể sẽ thẳng tay bóp ch3t Hoắc Chiêu Vấn.
"Ta không ôn hòa như bệ hạ đâu!"
Hoắc Kinh Đường trúng cổ độc, ít xuất hiện đã nhiều năm, về sau có Triệu Bạch Ngư bên người nên rất mềm mỏng dễ nói chuyện, suýt chút nữa người ta quên mất rằng hắn đã từng ngang ngược đến nỗi không ai dám chọc vào.
"Bây giờ ngươi đang cảm thấy uất ức à? Trước đây được chọn làm Thái tử, trong lòng hăm hở mừng thầm, không biết địa vị của ta trong suy nghĩ của bệ hạ, nhưng có lẽ ngươi biết Đông cung cũng là đá kê chân cho vị trí của ngươi ngày hôm nay, vậy sao ngươi lại không cảm thấy Đông cung đáng thương? Chẳng phải ngươi cũng yên tâm chuẩn bị giẫm vào Đông cung để bước lên hay sao! Hưởng thụ sự hy sinh của Tam ca ruột thịt để lấy được chỗ tốt chẳng phải rất thoải mái ư? Ở đây vờ vịt với ta cái rắm!"
Buông Hoắc Chiêu Vấn ra, Hoắc Kinh Đường đứng dậy đi quanh Hoắc Chiêu Vấn một vòng rồi đột nhiên tung chân đá vào ngực hắn ta một cước, giẫm lên vai hắn ta nhìn từ trên cao xuống nói: "Ngươi kêu oan cho mẹ mình, nhưng ít nhất ngươi cũng đường đường chính chính là hoàng tử hai mươi bốn năm! Mẫu phi của ngươi cũng được làm Hoàng quý phi cao cao tại thương suốt gần ba mươi năm! Mẹ của ta thì sao? Chôn xương cát vàng, bỏ mạng ở cái tuổi hào hoa phong nhã nhất, ta trở thành cái đinh trong mắt Tĩnh vương hơn hai mươi năm, hai mươi mấy năm trời không ngừng chịu đựng mọi kế hãm hại của mẫu phi ngươi và Hoàng hậu, tính như vậy thì ai mới là người thiếu nợ ai? Kẻ nào mới có tư cách uất ức hơn?"
Không chút lưu tình đá gãy xương bả vai của Hoắc Chiêu Vấn, Hoắc Kinh Đường vốn không quan tâm đ ến nỗi đau khổ của hắn ta, cũng chẳng thèm đế ý đến ánh mắt sợ hãi lúc nhìn hắn của Ngũ hoàng tử và đại thái giám.
Tính tình của hắn ngang ngược quái đản như thế đấy, không chọc đến thì chẳng có sao, chọc rồi thì đến thiên vương lão tử hắn cũng giết bằng sạch!
Hoắc Kinh Đường cũng chỉ để lộ một mặt mềm mại ấm áp của mình ở trước mặt Triệu Bạch Ngư mà thôi, suốt ngày giả vờ từ bi lương thiện, nhưng hắn cũng đã từng đuổi theo đế vị, chuyện bẩn thỉu gì mà chưa từng dính tay?
"Sủa với ta cái rắm!"
Hoắc Kinh Đường nắm cổ áo Hoắc Chiêu Vấn lên, xách hắn đi về phía long ỷ trong điện Thùy Củng: "Lúc bệ hạ ở đây, sao ngươi không dám chất vấn đi? Có gan tìm chết mà không có gan hỏi à? Nếu như ngươi nói hết ra tất cả trước khi bệ hạ đi một ngày, nói không chừng mẫu phi của ngươi vẫn sẽ bình an vô sự đấy.

Tự cho là bảo vệ người thân, thật ra là sợ hãi phải đối mặt với việc bệ hạ khinh thường bộ mặt thật của ngươi có đúng không? Nhu nhược."
Nhịp ngón tay lên tay vịn long ỷ, Hoắc Kinh Đường lạnh lùng nói: "Lúc bệ hạ chọn ngươi làm Thái tử, ta cũng đang bị cổ độc tra tấn mãnh liệt, không thuốc nào có thể cứu được.

Ta của khi đó, chính là ngươi của hôm nay, vật đổi sao dời mà thôi."
Đồng tử Hoắc Chiêu Vấn tan rã, thoáng chốc sụp đổ, nỗi kích động trong người biến mất chẳng còn tăm hơi, chỉ để lại nỗi đau khổ và sa sút nặng nề.
Hoắc Kinh Đường xoay người lại, bỗng nhiên nói: "Ta không có hứng làm Hoàng đế."
Cái gì?
Giống như sấm dậy đất bằng, Hoắc Chiêu Vấn và Ngũ hoàng tử cùng không nhịn được mà nhìn về phía hắn.
Hoắc Kinh Đường không kiên nhẫn nổi: "Nhưng ta không thích nhìn thấy các ngươi làm Hoàng đế, chẳng có kẻ nào thật sự xem việc của dân chúng và đại sự quốc gia là chuyện chính cả, suốt ngày dùng người bên cạnh mình làm con cờ đấu đá nhau không ngừng nghỉ.

Nếu làm Hoàng đế thật, đừng nói đến thịnh thế, không tranh nhau đến nỗi nước mất nhà tan là đã không phụ lòng liệt tổ liệt tông rồi."
Ngũ hoàng tử lộ vẻ tiếc nuối.
Cảm giác như con chó còn thông minh hơn gã nữa.
Hoắc Kinh Đường cởi vòng phật giữa cổ tay xuống, cầm trên tay lần tới lần lui nói: "Ta biết Lão lục ngươi bị ép bức vua thoái vị, không có ý định nhìn ngươi đi chịu chết thật, gọi các ngươi tới đây vốn chính là muốn nói ta sẽ đến chỗ bệ hạ để giải quyết, chỉ là không ngờ quý phi đã tự sát mà thôi." Lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Chiêu Vấn, hắn bình luận: "Tự cho mình thông minh."
Hoắc Chiêu Vấn mấp máy môi muốn phản bác, rồi lại không tìm được lời nào có thể nói, cuối cùng nản lòng.
Dù hoài bão có lớn mạnh đến đâu đi nữa thì trải qua bốn năm nay rồi cũng nên hiểu rõ sự thật, rằng tất cả mọi thứ sẽ dần lụi tàn, kiên trì đến bây giờ đều là vì mẫu phi, vì phủ Trịnh quốc công và môn khách bè đảng đã theo cùng đến ngày hôm nay, hơn nữa không tiến ắt lui, Hoắc Chiêu Vấn không còn cách nào khác ngoài dấn thân vào con đường tự hủy, hắn ta vốn chưa từng nghĩ đến việc liệu có đường hòa giải hay không.
Hắn cười đau khổ: "Huynh giải quyết như thế nào? Tước sạch thực quyền trong tay ta, cướp đi binh quyền của phủ Trịnh quốc công, để cho bọn ta nằm dưới sự ngờ vực và giám sát của bệ hạ và Thái tử tân nhiệm, luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ giống như con chó cụp đuôi ư?"
"Chẳng phải bốn năm qua đã như thế rồi sao?" Hoắc Kinh Đường nói trúng tim đen.
Hoắc Chiêu Vấn á khẩu không thể đáp lại.
Hoắc Kinh Đường: "Hoặc là ôm phủ Trịnh quốc công theo vào chỗ chết, ta thành toàn cho các ngươi.

Hoặc là thành thật phối hợp làm chút việc, ta sẽ bảo vệ phủ quốc công an toàn, thuận tiện giúp ngươi mang di thể không hao tổn tí gì của quý phi trở về."
Ánh mắt Hoắc Chiêu Vấn sắc bén: "Huynh đảm bảo không?"
Hoắc Kinh Đường: "Tin hay không thì tùy."
Hoắc Chiêu Vấn liên tục nghẹn lời, cũng chỉ có thể tin Hoắc Kinh Đường mà đưa ra lựa chọn, nhưng hắn có một điều kiện: "Ta muốn đến Hoàn Khâu."
Hoắc Kinh Đường xoay người rời đi: "Tùy ngươi."
***
Đưa mắt nhìn Hoắc Kinh Đường đi xa dần, Hoắc Chiêu Vấn ngã xuống ghế rồng, không khỏi nghĩ về dã tâm, về những tính toán mà hắn ta bày ra bao năm qua, không ngăn được phát ra tiếng cười tự giễu.
Ngũ hoàng tử im lặng không tiếng động đến gần hắn, hỏi một câu: "Đệ tin Hoắc Kinh Đường thật à?"
Hoắc Chiêu Vấn hỏi lại: "Nếu là huynh, huynh sẽ chọn thế nào?"
Ngũ hoàng tử gãi ót, nói thật thì trước lúc Đông cung mưu phản, nhìn thấy Nguyên Thú đế bất công gã cũng đã từng nghi ngờ, bài xích thậm chí là từng căm hận, nhưng nghĩ lại, hắn chẳng nhận được đãi ngộ nào của Thái tử, cha không thương, nhà mẹ không hiển hách, lấy đâu ra tư cách để ghen ghét oán trách đây?
Nhưng nếu phải đảm bảo hoàn toàn không lạc lối, thì dù có là thánh nhân cũng không làm được.
Có điều những lời mà Hoắc Kinh Đường vừa nói cũng có câu khiến người trong mộng bừng tỉnh, năm đó Tấn vương được chọn để bồi dưỡng làm Thái tử, chẳng phải Đông cung và gã với tư cách là mông đảng Đông cung cũng bị lấy làm đá kê chân cho hắn ta sao?
Bao gồm cả Hoắc Kinh Đường bị bệ hạ vứt bỏ nữa, không khó để tưởng tượng ra được tình cảnh của hắn ngày ấy còn thê thảm gấp trăm gấp ngàn lần Tấn vương bây giờ.
Vì sao mà Tấn vương không hề cảm thấy áy náy với việc này?
Mặt Ngũ hoàng tử không giấu được chuyện, tất nhiên là Hoắc Chiêu Vấn nhìn ra rồi, tiếng cười nhạo càng thêm rõ ràng hơn, rồi một lúc sau biến mắt chẳng còn thấy đâu nữa.
"Ta làm gì có mẫu phi đâu."
Gã cúi đầu nỉ non câu này, giống như là lữ khách lạc đường bàng hoàng mất định hướng..

Bình Luận (0)
Comment