Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 34


Ở hậu viện một biệt trang bên ngoài thành Dương Châu, Hoắc Kinh Đường đang múa thương trong sân, đầu thương lóe ánh bạc vút lên rồi trườn lướt như dải lụa bạc, dáng người nhanh nhẹn vũ dũng, thương bạc bỗng nhiên rời tay, vững vàng cắm vào giá để đồ binh, hồng anh khẽ run, bóng người màu đen lăn lộn trên không trung, bay qua giá đồ rút một thanh trường kiếm đổi chiêu thức, từ thương pháp bá đạo đến kiếm chiêu nhẹ nhàng linh hoạt, chuyển đổi tự nhiên, giống hệt như một kỳ tài võ học.
Tán chỉ huy nhìn lén bên ngoài: "Hôm nay lại vui rồi sao?"
Đồng liêu: "Tiểu Triệu đại nhân một ngày gửi hai phong thư, một bức viết đầy năm sáu tờ giấy, dụ dỗ tướng quân ngoan ngoãn thuận theo.

Ngươi không biết đâu, tướng quân còn lựa ra mấy tờ trong đó giấu vào tay áo, ngực áo, bên hông, trong túi thơm cũng có, hừ! Nhớ người ta thì lấy thư ra đọc liền, có lần ta liếc trộm...!Thấy khanh khanh, phu lang cái gì đó mà cũng nói được, thật sự không nhìn ra tiểu Triệu đại nhân còn có một mặt không đoan chính thế này."
"Vậy đó hả?" Tán chỉ huy ngạc nhiên: "Tiểu Triệu đại nhân trông như chính nhân quân tử khoáng đạt thế mà còn có sở thích khuê phòng như này sao?"
Đồng liêu lắc đầu lia lịa, chậc chậc cảm thán, tưởng tượng rồi xoa cánh tay nổi đầy da gà: "Hai vị này đúng là nồi nào úp vung nấy.

Không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài của tiểu Triệu đại nhân được, tướng quân của chúng ta cũng không phải dạng vừa."
Tán chỉ huy: "Nhưng đến giờ tướng quân cũng chưa viết thư hồi âm, ta thấy là không động lòng chút nào rồi, còn chưa bớt giận à?"
Đồng liêu cười nhạt: "Sao lại chưa bớt giận? Cái cơn giận kia từ hồi sáng sớm đã tan tành mây khói theo mấy tiếng khanh khanh phu lang rồi, ngươi không thấy tướng quân đang ra vẻ kiểu cách, làm bộ thờ ơ nâng cao giá trị lừa gạt tiểu Triệu đại nhân viết thư tiếp đấy sao.

Mấy thứ sa vào tình yêu nam nữ gì đó, nam nam cũng giống vậy thôi, ta đã nhìn ra từ lâu rồi."
Tán chỉ huy: "..." Hóa ra là đó là cả một câu chuyện à.
Tán chỉ huy: "Chúng ta tới Dương Châu nhiều ngày rồi mà vẫn ở trong nhà, không có công chuyện gì để làm hết, dù sao cũng nên hỏi tướng quân xem tiếp theo nên làm gì thôi."
Đồng liêu: "Vậy ngươi vào đi, nhân lúc tâm tình tướng quân còn phơi phới kìa."
Tán chỉ huy vỗ vỗ bả vai đồng liêu rồi bước vào sân, vừa đúng lúc Hoắc Kinh Đường thu thế, cầm khăn ướt lên lau tay hỏi: "Tới hỏi bạc cứu trợ xử lý thế nào sao?"
"Tướng quân liệu sự như thần." Tán chỉ huy dè dặt nói: "Từ khi bạc cứu trợ vào sơn trang Ký Sướng thì không có động tĩnh gì nữa, trái lại danh tiếng của An Hoài Đức bên kia đã vang dội rồi, gã ta muốn giải quyết dứt khoát nên nhanh chóng định tội Ngư Gia Trại, tuy nhiên còn cần phải qua ba đường hội thẩm, Đề hình sứ và Chuyển vận sứ đều sẽ đến.

Tư Mã Kiêu thuận miệng tỏ thái độ hưởng ứng An Hoài Đức, có điều vẫn luôn không hành động, chắc là vẫn còn đang theo dõi, ngược lại Trịnh vận phó đang kích động vui sướng vì vụ án quan ngân bị cướp này, liên tục gửi thư kín dến Từ Châu, hỏi An Hoài Đức xong bèn hỏi đến Tri phủ Từ Châu.

Lúc thì tra hỏi An Hoài Đức quan ngân bị cướp có thật là do loạn đảng gây ra hay không, có chứng cứ hay không, lúc lại thúc giục Tri phủ Từ Châu vội vàng điều tra, nhảy nhót hai đầu, chỉ mong lửa càng cháy càng to."
"Đề hình sứ ở huyện Giang Dương, vì bệnh dịch và oa nán của Đặng Vấn An nên đã bị tiểu Triệu đại nhân giữ lại."
"Tướng quân, chúng ta nhân lúc còn sớm đi lấy lại bạc cứu trợ đi.

Tiền đó giấu ở đâu cũng chẳng tốt, giấu trong sơn trang Ký Sướng, chỉ...!Chỉ sợ rằng không thoát khỏi liên can đến Tĩnh vương." Tán chỉ huy cẩn thận cân nhắc lời nói: "Nếu như chúng ta vờ như không thấy, thì sẽ tương đương với việc buông bỏ ba ngàn ngư dân ở Từ Châu, phụ lòng kỳ vọng lớn lao của bệ hạ.

Nhưng nếu để cho người khác vạch trần, ngài sẽ khó tránh bị liên lụy, còn sẽ bị bệ hạ hoài nghi có mưu đồ."
Tuy nói thiên địa quân thân sư, nhưng đại nghĩa diệt thân là do không còn cách nào khác, lại còn bị sĩ phu khinh thường, trong quan trường cũng có người cảm thấy đại nghĩa diệt thân không phải là cao nghĩa, vậy nên đều tranh nhau né xa.
Các triều đại đều lấy nhân hiếu làm đầu, cha có thể giết con, nhưng con lại không thể giết cha, như vậy là bất hiếu.
Tướng quân vốn mang tiếng xấu bất kính giết anh, nếu lại bị chụp thêm một tội bất hiếu giết cha nữa thì danh tiếng thật sự không tài nào cứu nổi mất, nhưng đem so với Tĩnh vương khiêu khích triều đình, thậm chí có mưu đồ soán vị, danh tiếng có kém thêm một chút thì cứ cho kém đi.
Trong lòng Tán chỉ huy không ngừng mỏi mệt, hai bên cân nhắc mấy ngày trời chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, tướng quân cũng xui xẻo khi gặp phải một người cha chưa từng hết hi vọng, cũng không coi hắn là con trai.
"Nếu như tướng quân lo lắng rút dây động rừng thì không điều động Cấm quân địa phương nữa, chỉ cần mười lăm thiết kỵ cũng đã đủ để bắt gọn một lưới sơn trang Ký Sướng rồi."
Lời đồn trong tay Hoắc Kinh Đường còn có một đội binh thần quỷ ở phủ Kinh Đô cũng không hẳn là không có lửa làm sao có khói, khác nhau ở chỗ đội binh thần quỷ này vẫn luôn tồn tại ở bên ngoài, chính là sáu ngàn thiết kỵ Đường Hà tiếng tăm lẫy lừng Đại Cảnh.
Thiết kỵ Đường Hà đi theo Thánh tổ chinh chiến Nam Bắc, từng lấy sáu ngàn người chống lại binh mã tinh nhuệ Đột Quyết đông hơn mười lần mà vẫn giành được toàn thắng, chém bay một nửa số đầu quân Đột Quyết cao to hơn thân mình gấp bội, khiến cho cả binh mã Đột Quyết, Đại Hạ và Nam Cương nghe tiếng là mất hồn mất vía.
Sáu ngàn kỵ binh một người kết hợp năm ngựa, chú trọng trang bị giáp cứng, không chỉ thành thạo thoải mái vung lưỡi thương móc câu nặng mười lăm ký, mà còn có thể kéo căng cán cung nặng một trăm ký, ai nấy đều dũng mãnh lạ thường, một người có thể chiến đấu với một tiểu đoàn kỵ binh.
Đáng tiếc đã bị Thánh tổ ngầm cho phép phân tán, về sau thiết kỵ Đường Hà tuy vẫn còn lưu giữ được kỳ danh, nhưng chỉ còn là làn gió không còn uy mãnh mà thôi.
Mãi đến khi Hoắc Kinh Đường mười lăm tuổi đại bại Đột Quyết, Nguyên Thú đế mới ngầm bằng lòng cho hắn lần nữa thành lập một nhánh ba ngàn thiết kỵ Đường Hà, hạ gục Nam Cương, chỉnh đốn Tây Hạ, danh tiếng vang xa.
Nhưng người trong thiên hạ chỉ biết quân Tây Bắc đánh đâu thắng đó, chứ không biết thiết kỵ Đường Hà đã thay da đổi thịt.
"Tướng quân?"
Tán chỉ huy không nhịn được hối thúc.
Hoắc Kinh Được đã được Triệu Bạch Ngư dụ dỗ cả người dễ chịu, trước mắt không hoảng không vội, ung dung trấn định, tâm trạng cũng hòa hoãn, hắn khảy tràng hạt niệm một hai đoạn kinh Phật, chậm rãi uống trà khuyên nhủ Tán chỉ huy: "Ngươi nóng nảy quá rồi, uống chút trà mát dập lửa đi."

Tán chỉ huy: "..." Đúng là Hoàng đế không vội thái giám vội mà.
Hoắc Kinh Đường lại cầm khăn ướt lau mặt và tay, xong rồi dùng chiếc khăn tay cũ - quà đáp lễ ép buộc của Triệu Bạch Ngư lau khô ngón tay, thong thả nói: "Bổn vương không muốn phải mang tiếng bất hiếu, cũng không muốn vờ như không thấy những chuyện đang diễn ra."
Tán chỉ huy: "...!Có ý gì?"
Sau khi tướng quân tin Phật, càng ngày càng giống thầy đồng*, nói chuyện lúc nào cũng mông lung làm cho đám đàn ông già đầu to mù còn không có học thức như bọn họ đoán già đoán non.
(*) Nguyên gốc: Thần côn (神棍): chỉ những người giả danh ma quỷ để lừa bịp người khác.
Hoắc Kinh Đường: "Nếu như hai trăm vạn cứu trợ thiên tai thật sự bị loạn đảng cướp, thì rơi vào tay ai người đó sẽ lập công lớn.

Nhưng mà nó lại dính dấp không rõ ràng với cha của bổn vương, cho nên nếu nó nằm trong tay bổn vương thì chính là một củ khoai phỏng tay, ở trong tay người khác cũng vậy."
Tán chỉ huy rơi vào mộng mị: "Tại sao?" Gã nhỏ giọng nói ra nghi ngờ: "Tiền triều chỉ còn sót lại hai vấn đề, bệ hạ không phải rất ghét Tĩnh vương ư? Có một tội danh như vậy giáng xuống là có thể hoàn toàn đóng cọc Tĩnh Vương, thu hồi một nhánh quân Tây Bắc trong tay Tĩnh Vương rồi.

Ai thay bệ hạ giải quyết tâm phúc đại họa, ai là người có thể lập công lớn, làm sao biết là phỏng tay?"
Hoắc Kinh Đường chỉ cười không nói, lòng Tán chỉ huy liền hiểu rõ, bỏ qua vấn đề này liền đề cập đến vấn đề khác.
"Tướng quân không sợ bị liên lụy sao?"
"Vốn là nên lo, nhưng không trùng hợp không thành văn, cũng là tự tạo nghiệp thôi..." Giọng nói Hoắc Kinh Đường hạ xuống, một lúc nữa lại khôi phục giọng bình thường: "Có Lý Ý Như và thảm án hoàng thương Giang Nam bị diệt môn ở phía trước, ta cũng sẽ không bị liên lụy đâu."
Vuốt ve chiếc khăn tay cũ, Hoắc Kinh Đường cười nói:"Quả nhiên tiểu lang là phúc tinh của ta."
Tán chỉ huy: "..." Sao tự nhiên có cảm giác bị công kích.
***
Lữ Lương Sĩ bị tước cái mũ, nhốt tại huyện nha chờ đến ngày kết án oan của Đặng Vấn An sẽ cùng xử phạt, lúc này lão đã không dám nghĩ đến việc giữ được chức quan nữa, chỉ cần mình sống là được.
Lão tìm người chia hai hướng đi truyền lời cho Tiêu Vấn Sách và Trịnh Sở Chi, nói với người trước là hai bên vẫn còn đang đứng cùng trên một thuyền, nếu như lão xảy ra chuyện gì thì khó tránh khỏi dính chùm, mong bọn họ ra tay tương trợ.
Còn kẻ sau thì vừa trò chuyện tình cảm bộ hạ Tần vương năm xưa, vừa chủ động khai báo ban đầu là do An Hoài Đức cùng Tống Linh xoay chuyển đầu mối, Tống đề hình cảm thấy vụ án kỳ lạ, đề nghị bác bỏ vè trọng thẩm, An Hoài Đức có quyền can dự vào chuyện nghị ngục mượn cơ hội phát huy, tranh lấy vụ án, không hỏi ngọn nguồn gì mà vẫn giữ nguyên phán xử ——
Bản chất chính là vì một chút tâm tư ích kỷ, đại nhân hãy dùng cái này luận văn chương công kích An Hoài Đức.
Lữ Lương Sĩ bày tỏ lão nguyện giúp Trịnh vận phó một tay.
Đồng thời không quên truyền tin cho Phủ dụ sứ, Thôi phó quan xem thư xong thì cười nhạt: "Nếu như vì dân thỉnh mệnh cũng có đầu óc sáng suốt và hành động nhanh nhạy như này thì đã sớm thăng quan rồi, hà cớ gì đợi đến lúc tình thế nguy cấp đến vậy chứ?"
Triệu Bạch Ngư: "Ngươi đừng ra mặt, ta đi gặp ông ta."
Thôi phó quan không nhiều lời.
Triệu Bạch Ngư vào tù gặp Lữ Lương Sĩ, trước thể hiện thân phận của y là thị vệ thiếp thân của Khâm sai, Lữ Lương Sĩ thần hồn nát thần tính, mới đầu không tin, đến khi Triệu Bạch Ngư lấy thượng phương bảo kiếm ra mới dám tin lời y nói.
"Ông định làm gì?"
Lữ Lương Sĩ liền thuật lại kế hoạch mà mình đã nói với Trịnh Sở Chi: "Tiêu Vấn Sách không muốn gánh vác trách nhiệm, đã sớm chuẩn bị xong chứng cứ, bêu rếu Đặng Vấn An là đồng bọn của kẻ trộm, theo luật chém đầu."
Rõ ràng là sư gia giúp lão đưa ra chủ ý, lão quay đầu nói cách này với Tiêu Vấn Sách, bây giờ đến tai Khâm sai thì lại thay đổi, đổi thành Tiêu Vấn Sách đưa chủ ý, Lữ Lương Sĩ này cũng thật là một kẻ gió chiều nào xuôi chiều ấy, lão già này nói láo đã thành quen.
"Ông ta tìm ra chứng cứ gì?"
"Ba nhân chứng.

Một tú bà hoa lâu, Vương Quốc Chí đã từng dính dấp đến mấy vụ thông đồng với tú bà gạt bán phụ nữ, thường xuyên đến hoa lâu chơi đùa.

Phía sau hoa lâu là một sòng bạc, Vương Quốc Chí chơi bời ở hoa lâu xong sẽ đến sòng bạc chơi đến nghiện, gã hay thua cược, không có tiền liền kêu người trong phủ đưa tiền tới, lần nào cũng sai Đặng Vấn An đi, không ít người đã từng nhìn thấy hắn cầm tiền ra vào hoa lầu và sòng bạc."
"Nhân chứng thứ hai chính là tên côn đồ trong sòng bạc.

Còn người thứ ba chính là một tên lưu manh từng làm công ở nhà Vương Quốc Chí một thời gian, tên đó không chỉ có thể làm chứng Đặng Vấn An là đồng bọn của Vương Quốc Chí, mà còn lục ra được ngân lượng dưới tháp nằm của Đặng Vấn An nữa.

Mà ngân lượng này chính là của cải trong nhà của gia đình giàu có bị giết kia, dưới đáy mỗi thỏi bạc đều có ký hiệu, tiền trang địa phương có thể làm chứng."
Triệu Bạch Ngư hỏi: "Bạc đó ở đâu ra?"
Ánh mắt Lữ Lương Sĩ lóe lên: "Hạ quan...!Không không, không phải, kẻn hèn lục soát ngân lượng trong nhà người chết, cất giữ trong phủ nha coi như là vật chứng của người chết, Tiêu tri phủ biết chuyện này, sau nhận tin bệ hạ phái Phủ dụ sứ đến Hoài Nam liền lập tức cầm đi."
Giọng Triệu Bạch Ngư trở nên êm dịu hơn: "Tiếp theo thì sao? Làm thế nào?"

Lữ Lương Sĩ: "Tiêu tri phủ muốn Đặng Vấn An chết oan, nhưng tôi đã biết sai rồi, tôi biết tội lỗi của mình rồi, trên thật xin lỗi bệ hạ, dưới thật xin lỗi trăm họ, cho nên tôi muốn chuộc tội —— đại nhân, đại nhân ngài thay ta cầu tình Khâm sai đại nhân với, ta nguyện ý lấy công chuộc tội, giúp đại nhân kéo cả Tiêu tri phủ và An soái sứ xuống ngựa, chỉ cầu ngài tha cho ta một mạng!"
Triệu Bạch Ngư: "Nhưng chỉ với một vụ án này thôi thì không có cách nào bảo toàn mạng của ngươi, cũng không có cách nào kéo hai người kia xuống ngựa cả, đại nhân nhà ta cũng rất khó xử.

Nói thật, Lữ đại nhân ông là bộ hạ cũ của Tần vương, nhìn mặt mũi phủ Trịnh quốc công, thì dù thế nào cũng phải cứu ông, nhưng mà...! Ôi!" Y hạ thấp giọng nói: "An Hoài Đức tham ô bạc chữa sông, thiêu chết Giám sát ngự sử, chuyện này ông biết không?"
Lữ Lương Sĩ chần chừ: "Có nghe qua."
Triệu Bạch Ngư ngồi xổm xuống, lắc lư làm bộ thân thiết: "Ta biết ông là một người thông minh, nhất định có thể đoán ra được bệ hạ đặc biệt phái ta tới đây căn bản không phải vì vụ án của Đặng Vấn An.

Ông suy nghĩ thử xem, án oan bị đưa ra phúc thẩm rồi, một Hoài Nam mười bốn châu, phủ chừng trăm huyện lớn như vậy, hơn ngàn quan lại lớn nhỏ, chẳng lẽ một người được việc cũng chẳng có?"
Lữ Lương Sĩ lắng nghe đến nỗi thất thần, thấy y hỏi vậy thì hoàn hồn: "Làm sao có thể."
Triệu Bạch Ngư: "Vậy thì kết thúc rồi?"
"Có, có ý gì? Tôi nghe không hiểu."
"Một câu đơn giản thôi, ta không phải đến đây vì ông, cũng không phải đến vì án oan, mà là đến vì bạc chữa sông bị tham ô!"
"Dạ dạ biết rồi! Tôi biết rồi, tôi đã đoán ra được từ lâu."
"Ầy.

Ông suy nghĩ thử xem, vụ án vốn không được điều tra rầm rộ, nhưng lại bởi vì An Hoài Đức làm lớn chuyện, cái mạng của ông, chức quan này bị tước đi, ai chịu trách nhiệm? Ông nghĩ đi, nếu như có đại nhân vật chắn trước đầu sóng, bệ hạ sẽ còn để ý đến ông sao? Ông nói bệnh dịch là một cơ hội tốt để lập công chuộc tội, vậy mà ông cứ thế bỏ lỡ nó! Vậy bây giờ ông ghìm ngựa vách đá có ích lợi gì? Trừ phi chủ động tố giác, làm một nhân chứng đã bị vấy bẩn, có điều ông lại bộ hạ cũ của Tần vương, không cùng chiếc thuyền với An Hoài Đức, nhất định sẽ không có chứng cứ lão ta tham ô bạc rồi."
Triệu Bạch Ngư lắc đầu thở dài, tiếc nuối sâu sắc: "Ta cũng muốn cứu ông, đáng tiếc không thể ra sức."
Lữ Lương Sĩ đột nhiên cuống cuồng: "Tôi có chứng cứ!"
Triệu Bạch Ngư chớp mắt, bày tỏ hoài nghi, thành tâmkhuyên nhủ: "Ta biết ông là đang có bệnh mới lo tìm thầy, nhưng có mấy lời không thể nói càn đâu."
"Không có nói càn, ta có sổ sách chứng minh Chuyển vận sứ Tư Mã Kiêu trốn thuế." Lữ Lương Sĩ cắn răng nhẫn tâm nói.
"Trốn thuế? Là giấu ruộng hay giấu người?"
Thời cổ đại lấy thuế đất đai làm chủ yếu, thứ yếu là thuế buôn bán, làm quan không được kinh doanh, cho nên đầu tiên Triệu Bạch Ngư loại bỏ thương thuế mà hỏi hai thứ thuế còn lại, cái trước thường dùng nhiều thủ đoạn nhau để che giấu một số lượng lớn đất đai đứng tên mình để trốn thuế, trong khi cái sau dùng cách che giấu quan hệ với người trong hộ khẩu để trốn thuế, đối với các quan lại triều đình Đại Cảnh thì điều này không có gì lạ.
"Thái độ của bệ hạ lần này là tha thứ, cho dù ông tố cáo Tư Mã Kiêu giấu ruộng giấu người, cũng sẽ chỉ để cho hắn bổ sung cho xong thuế là được."
"Là tham ô khoản thuế.

Tư Mã Kiêu thông qua việc sở hữu đất đai riêng, phân loại đất sản xuất vào đất không thể sản xuất miễn thuế,viết ruộng tốt thành ruộng cằn vân vân, nhưng vẫn thu thuế bá tánh như ruộng tốt.

Như vậy tạo thành hai bản sổ sách, ăn chặn của dân ít nhất bốn thành về dùng cho bản thân!"
"Bốn thành?" Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên đứng dậy, xoay người vừa sửa lại tay áo vừa suy nghĩ về con số này.
Hằng năm Đại Cảnh thu thuế được số tiền lên đến ba, bốn triệu lượng bạc trắng, cũng là do mấy năm nay mưa thuận gió hòa, buôn may bán đắt nhưng bị cấm đêm trói buộc, thuế buôn bán chiến gần bốn năm thành, trong đó Giang Nam và Lưỡng Chiết giàu có nhất, Hoài Nam đứng thứ hai.
Giang Nam, Lưỡng Chiết chủ yếu lấy thuế buôn bán, Hoài Nam chủ yếu lấy thuế đất đai.
Số tiền thuế thu được mỗi năm ít nhất phải hai ba triệu, một năm ăn chặn bốn thành, vậy bốn năm năm qua đã có được bốn năm triệu lượng bạc trắng, cộng thêm bạc chữa sông đã tham ô bao nhiêu năm qua, còn có hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai nữa, tổng cộng phải hơn mười triệu lượng bạc.
Tất cả đều vào túi của Thái tử và nhà mẹ Hoàng hậu?
Nhưng Ngũ hoàng tử lại người quản bốn kênh thủy vận phương Bắc, nơi này cũng là một giỏ tiền, mỗi năm ôm được biết bao nhiêu tiền? Bọn họcần số tiền này để làm gì? Đã ở vị trí chí tôn chỉ dưới một người, cần gì phải tham số bạc đó?
Huống chi Tư Mã thị tự xưng là thế gia thanh quý, ở phủ Kinh Đô nổi tiếng khiêm tốn bần hàn, cũng coi như là riêng một góc trời, tham tiền như vậy là xài đi đâu?
Triệu Bạch Ngư: "Ông đừng có lừa gạt ta, bọn họ tham tiền không thấy tiêu xài, chẳng lẽ giấu làm đồ trang trí à?"
Đầu Lữ Lương Sĩ đã rịn đầy mồ hôi, vì để sống mà không thèm đếm xỉa đến điều gì nữa, vẻ mặt như đưa đám nói: "Đại nhân, ngài tin ta đi, bọn họ, bọn họ nuôi binh ở Hoài Nam."
Khá lắm!
Đóng binh nuôi quân hao tổn tiền nhất, thì ra là như vậy.
Đảng Thái tử ở quân Ký Châu, quân Tây Bắc và Cấm quân Trung Ương không có người, Triệu Trường Phong và Triệu tam lang làm việc ở Cấm quân Trung Ương căn cơ không quá ổn, tuy rằng ủng hộ Thái tử, nhưng có lúc thái độ không quá rõ, luôn có cảm giác hai bên dò xét lẫn nhau.
Thái tử và Hoàng hậu không có sức mạnh, lợi dụng An Hoài Đức ở Hoài Nam đóng binh nuôi quân, trái lại không phải không có khả năng.

"Ông biết An Hoài Đức nuôi binh ở đâu không?"
Lữ Lương Sĩ: "Đại nhân, ngài phải đảm bảo cái mạng này của ta bình an vô sự trước, ta mới nói được."
Triệu Bạch Ngư nhìn ông ta chằm chằm, hồi lâu mới đáp: "Được thôi.

Có điều sao ông lại biết nhiều như vậy?"
Lữ Lương Sĩ gật gù đắc ý, vô cùng hả dạ: "Tất nhiên là nhờ tôi ăn cơm bảo toàn tính mạng rồi, người khác đều cho rằng tôi ngu xuẩn, tôi đã nhún nhường giống như bọn chúng mong muốn, mà người nào ngu ngốc thì thường sẽ không bị đề phòng."
Đúng là có mấy phần thông minh.
Triệu Bạch Ngư: "Ta trở về sẽ nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho Triệu đại nhân, nhất định sẽ trở lại cứu ông."
Nhất thời Lữ Lương Sĩ cảm động đến rơi nước mắt.
***
Phủ Chuyển vận phó sứ Hoài Nam.
Phụ tá hỏi: "Đại nhân, lời của Lữ Lương Sĩ có thể tin được hay không?"
Trịnh Sở Chi dù bận vẫn nhàn nhã uống trà: "Có thể tin một nửa."
Phụ tá: "Nếu có thể tin một nữa, vậy là có thể đem đi làm văn rồi.

Bạc cứu trợ thiên tại Từ Châu mất tích đã định là do loạn đảng gây nên, chúng và đồng bọn đều đã bị doanh binh của An Hoài Đức trực tiếp không chế rồi, Tri phủ Từ Châu không thể đụng vào nội tình dù chỉ một chút, trái lại còn bị tố cáo bao che loạn đảng, suýt chút nữa không thể tiếp tục làm quan.

Chuyện bạc cứu trợ thiên tai này, An Hoài Đức làm một giọt nước cũng không lọt nổi, chúng ta cũng không chạm vào được, vậy sao không mượn án oan của Đặng Vấn An khuấy động vũng nước đục này?"
Trịnh Sở Chi: "Dĩ nhiên ta biết, nhưng vụ án này còn chưa đủ oan."
Phụ tá: "Ý của ngài là?"
Trịnh Sở Chi: "Ta muốn Tiêu Vấn Sách cùng Tư Mã Kiêu bắt tay bức ép Khâm sai phán quyết tử hình Đặng Vấn An, sau đó, mới đến lượt ta ra sân."
Phụ tá suy nghĩ kĩ một phen, không hiểu ý đồ của Trịnh Sở Chi lắm.
Trịnh Sở Chi lộ ra nụ cười cáo già: "Nếu như bị người khác tùy tiện đoán trúng tâm tư, vị trí mà ta ngồi sớm đã đổi thành kẻ khác rồi."
***
Triệu Bạch Ngư hứa riêng với Đặng lão bá là sẽ cứu Đặng Vấn An, nhưng cần phải kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì việc tốt thường gặp trắc trở, sẽ có biến đổi bất ngờ, hy vọng Đặng lão bá có thể tin tưởng y.
Đặng lão bá trông thấy Triệu Bạch Ngư vừa ôn hòa lại tràn đầy kiên nhẫn, yên lặng một hồi rồi nói: "Cả đời này ta chưa từng thấy đại quan nào kiên nhẫn lắng nghe thường dân chúng ta kể lể oan khuất, càng không có cao quan nào sẽ an ủi, lo lắng cho tâm trạng của bá tánh cả.

Cho nên ta tin tưởng ngài, đại nhân."
Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên rồi đáp: "Cảm ơn."
Bởi vì người thân của người bị hại vốn nên có tư cách nghi ngờ, căm thù, thậm chí phản đối phối hợp kế hoạch của y, nhưng ông ấy lựa chọn tin tưởng, còn vô cùng cảm kích, Triệu Bạch Ngư không thể không cảm ơn lòng tin của dân.
***
Quán trọ huyện Giang Dương.
Đám người Triệu Bạch Ngư đang bàn xem nên xử lý các vụ án thế nào.
"Phụ tá của Hoàng gia đều bị chúng xem là loạn đảng giết chết cả rồi, chết không đối chứng, chỉ dựa vào một mình Hoàng Thanh Thường thì rất khó để thay đổi thế cục.

An Hoài Đức dám trắng trợn đổ oan cho ba ngàn ngư dân, tất nhiên là lão đã làm xong chứng cứ, ta sợ rằng chúng ta bị lợi dụng ngược, thay gã làm sáng tỏ rằng cái chết của Chương Tòng Lộ và bạc cứu trợ bị cướp không liên quan gì đến gã."
Thôi phó quan phân tích như vậy.
"Cũng không hẳn." Triệu Bạch Ngư nói: "Phụ tá Hoàng gia bị hại, không thể thay Hoàng Thanh Thường làm chứng, cũng giống như không cách nào mở miệng chứng minh bọn họ chính là loạn đảng, toàn chỉ từ một phía An Hoài Đức nói, nhưng có đến ba ngàn dân có thể kêu oan.

Chỉ cần có người kêu oan là đã viết văn được rồi, có thể xử lý mơ hồ, nhưng vấn đề chính là chúng ta cần phải cho bọn họ có cơ hội kêu oan, còn An Hoài Đức sẽ không đ cơ hội này xảy ra.

Còn vật chứng có hiệu lực mạnh nhất là hai triệu lượng bạc, trừ phi tìm được số bạc đó trong tay loạn đảng, nếu không thì bất kì vật chứng nào cũng không có đủ hiệu lực, có thể trả án về."
"Mấu chốt là phải đi tìm lại hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai."
"Còn nữa, chúng ta nên dùng danh nghĩa nào để can thiệp vào vụ án cướp bạc.

Mặc dù Phủ dụ sức có quyền can dự, nhưng nếu muốn nhúng tay trực tiếp, chỉ sợ sẽ bị tìm các loại lý do lấy lệ, càng tăng nhanh tiến độ che miệng định tội của chúng."
Triệu Bạch Ngư thức trắng cả đêm, nghĩ đến nỗi trọc đầu, cuối cùng gõ bàn quyết định: "Trước tiên cứ thẩm vấn vụ Đặng Vấn An, mượn vụ án này để kéo An Hoài Đức xuống nước, cuốn lấy gã, khiến cho gã không để ý tới vụ án ở Từ Châu bên kia.

Ngoài ra, tìm người đến đưa mật báo cho Tư Mã Kiêu, nói trong tay Lữ Lương Sĩ có sổ sách âm dương, đang nắm giữ chứng cứ ông ta tham ô thuế thu nhập triều đình."
Thôi phó quan hoảng hốt: "Đây không phải là đang rút dây động rừng sao?"

"Cái này gọi là lùa vịt vào lồng." Triệu Bạch Ngư cười nói: "Đuổi hết bọn chúng vào lồng, cho thêm một ít mồi nhử, để chúng tranh đấu với nhau, đấu đến cuối cùng là có thể dẫn ra được một con lớn nhất mập nhất."
Thôi phó quan không hiếu kế hoạch của Triệu Bạch Ngư, chỉ cần biết làm theo là được: "Vâng, nghe ngài."
***
Ngày khai đường, Thôi phó quan ngồi ở vị trí chủ vị, trái phải là Tống đề hình cùng Tiêu tri phủ, bên dưới chính là Lữ Lương Sĩ, Đặng Vấn An cùng với ba tên nhân chứng giả.
Triệu Bạch Ngư đứng theo dõi bên ngoài công đường.
Đầu tiên, ba tên nhân chứng chứng minh Đặng Vấn An là đồng bọn của Vương Quốc Chí, còn cầm theo bạc làm vật chứng, nhân chứng vật chứng đều ở đây, dù cho hai cha con Đặng lão bá và Đặng Vấn An nhận nhau, chắc chắc thân phận của Đặng Vấn An cũng không thể rút lui khỏi phán quyết tử hình.
Tiêu tri phủ thúc giục: "Hôm nay nhân chứng vật chứng đều ở dây cả, cho dù Đặng Vấn An không phải Vương Quốc Chí thì cũng là đồng lõa, theo luật phải tuyên án tử hình, Lữ Lương Sĩ chẳng những vô tội, còn có thể nói là có công."
"Đúng không?" Thôi phó quan hỏi: "Lữ Lương Sĩ, ông có lời muốn nói không?"
Lữ Lương Sĩ quỳ xuống đất dập đầu: "Thanh giả tự thanh, kẻ hèn không còn lời gì để nói."
"Ông!" Thôi phó quan cau mày: "Chẳng lẽ ông không có gì để nói thật? Ví như quan hệ thật sự của ba nhân chứng với vụ án kia?"
Lữ Lương Sĩ sợ hãi: "Nhân chứng vật chứng không phải là do Khâm sai đại nhân tìm được sao? Không phải Khâm sai đại nhân nên hiểu rõ quan hệ của bọn họ với vụ án này hơn kẻ hèn này ư?"
Thôi phó quan chau mày, lòng ngập lửa giận, không ngờ Lữ Lương Sĩ trong tù nói hay nói tốt, lúc này đột nhiên trở mặt không nhận, quả nhiên như tiểu Triệu đại nhân đoán, lão chỉ là cỏ đầu tường thôi.
Nếu như không có đại phu ở khu dịch bệnh và nữ đầu bếp nhà Vương Quốc Chí làm chứng, nếu không nhờ Đặng lão bá cứu Hoàng Thanh Thường bắt được hung thủ, e là lúc này bọn họ đã rơi vào cái bẫy, bị hai người Lữ Lương Sĩ vàTiêu tri phủ bắt tay nhau giở trò.
Triệu Bạch Ngư quan sát bên ngoài vẫn luôn bình tĩnh, Lữ Lương Sĩ giữ liên lạc với hai đầu, lúc nào cũng có thể phản bội căn cứ vào tiền cược bên nào cao hơn, bản thân lão cũng không quá tin tưởng mối quan hệ giữa Khâm sai và Trịnh Sở Chi.
Trên công đường chỉ thấy Tiêu Vấn Sách, còn Trịnh Sở Chi không tới, Lữ Lương Sĩ sợ bị thả bồ câu, tất nhiên tạm thời phản bội Tiêu Vấn Sách.
Tiếp theo không cần đoán, thời cuộc vẫn còn nằm trong tay Triệu Bạch Ngư.
Thôi phó quan chợt vỗ kinh đường mộc quát hỏi: "Cứ cho rằng Đặng Vấn An là đồng bọn của kẻ cướp, nhưng hắn giả mạo Vương Quốc Chí nhận tội, từ Huyện lệnh đến Tri phủ rồi đến Đề hình sứ, Trấn an sứ không một ai phát hiện điểm sai, không một ai xem xét theo quy củ, để mặc cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đây chính là không làm tròn trách nhiệm!"
Tiêu tri phủ: "Hạ quan không làm tròn bổn phận, cam nguyện chịu phạt.

Chẳng qua có sai nên phạt, làm đúng phải thưởng, theo như luật pháp Đại Cảnh, phán xử của chúng ta không có chỗ nào không làm tròn bổn phận."Gã vẫn ngồi đó, chắp tay giơ cao quá đầu: "Nên phạt thế nào, thưởng ra sao, xin đại nhân nói cho rõ ràng."
Thôi phó quan hết sức do dự, đứng ngồi không yên trên công đường.
Tiêu tri phủ thúc giục không ngừng, còn ép kéo theo cả Tống linh: "Tống đề hình, ông quen luận tội kiện tụng, ở đây không ai hiểu luật Đại Cảnh hơn ông, chi bằng đến nói một chút xem chuyện này nên xử thế nào?"
Tống Linh một mực im lặng giả chết không thể không nhắm mắt đáp lời: "Theo như luật lệ Đại Cảnh...!Đồng bọn của trộm cướp cần xử tử hình, duy trì nguyên phán, bác bỏ khiếu nại của phạm nhân.

Nhất thẩm Huyện lệnh, phúc thẩm Tri phủ tuy không làm tròn bổn phận nhưng không phạm sai lầm lớn, trừng phạt chút ít là được."
Thôi phó quan bày ra vẻ mặt kiềm chế tức giận, nắm chặt kinh đường mộc, chậm chạp không đưa ra phán quyết.
Lữ Lương Sĩ không nhịn được lộ ra niềm vui sướng.
Mặt mũi Đặng Vấn An ngập tràn tuyệt vọng, Đặng lão bá mờ mịt theo, cũng còn may lão nhớ đến lời Triệu Bạch Ngư, tuy nhiên ông lão vẫn đau xót từ trong lòng, giọt nước mắt già nua không kìm được nữa rơi xuống.
Tiêu tri phủ chợt đứng phắt dậy chất vấn: "Vì sao đại nhân lại cứ chần chừ không phán quyết? Ngài không tin Lữ Lương Sĩ, không tin bổn quan, chẳng lẽ cũng không tin nhân chứng vật chứng đầy đủ dưới công đường kia sao? Hình ngục kiện tụng chú trọng chứng cứ, mà nay chứng cứ rành rành trước mắt, cớ sao đại nhân còn do dự mà không quyết đi? Chẳng lẽ dân gian nói bóng nói gió làm dao động phán đoán của đại nhân, hay là những tên điêu dân kia ra vẻ đáng thương vô tội lừa gạt đại nhân mới khiến cho ngài xúc động, luôn mãi lưỡng lự?"
"Đại nhân!" Tiêu tri phủ chắp tay nói: "Xin đại nhân hãy đưa ra quyết định!"
Thôi phó quan không làm như gã mong muốn: "Bản án còn có điểm khả nghi, tạm giữ tái thẩm.

Thoái đường!"
Nói xong không thèm quan tâm Tiêu Vấn Sách đang bức bách, chuẩn bị rời khỏi công đường, nhưng ngay lúc này lại có người hô: "Khoan đã!"
Đám người lập tức tách ra, có quân lính xông vào chia làm hai phía, từ trong bước ra là một quan văn khí chất nho nhã, tuổi chừng bốn mươi.

Ông đứng dưới công đường, tự giới thiệu: "Chuyển vận sứ Hoài Nam Tư Mã Kiêu gặp qua Phủ dụ sứ đại nhân."
Thôi phó quan hỏi: "Đô tào đại nhân đến có việc gì?"
Tư Mã Kiêu đáp: "Bổn quan thân là Chuyển vận sứ một tỉnh, có được quyền giám sát, bên dưới xuất hiện án oan chính là vì quản lý có thiếu sót, trọng thẩm án oan, bổn quan không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Mới vừa rồi dự thính toàn bộ quá trình bên ngoài, sinh lòng nghi ngờ, bổn quan muốn hỏi Khâm sai đại nhân, nhân chứng vật chứng đều ở đây, bản án còn điểm gì khả nghi nữa?"
Thôi phó quan: "Bổn quan là Phủ dụ sứ do bệ hạ thân tứ, lại là bản án duy nhất làm chủ thẩm, bổn quan nói để sau phúc thầm thì phải để sau phúc thẩm, Đô tào dựa vào cái gì đến chất vấn bổn quan?"
Tư Mã Kiêu: "Dựa vào bổn quan làm người có lương tâm! Bằng mũ quan trên đầu bổn quan cùng với thân phận nhà ngoại của Hoàng hậu, Thái tử, là một tấm gương sáng cho thiên hạ, càng vì bổn quan thân là Chuyển vận sứ một tỉnh có quyền lợi và chức trách giám sát xem Khâm sai có làm việc công bằng hay không? Cho nên bổn quan ở đây để thực thi quyền giám sát đô tào một tỉnh, xin hỏi đại nhân, bản án có gì khả nghi? Nếu như không có, xin đại nhân lập tức tuyên bố kết án!"
Từng câu từng chữ nói ra đều có khí phách, quang minh chính đại, rốt cuộc bản án cũng thành công tiến vào hồi ác liệt.
Triệu Bạch Ngư đứng dưới công đường đè vòng Phật nơi cổ tay xuống, trên môi treo nụ cười ung dung.
==
Tác giả muốn nói:
Lão Hoắc: Tự mình đi lạc trong mấy tiếng gọi khanh khanh phu lang..

Bình Luận (0)
Comment