Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 82


Vương Nguyệt Minh chết rồi.
Chiếm cứ Lưỡng Giang, thao túng Cán thương, không quan không tước, một thư sinh nghèo què chân mà vẫn có thể đùa bỡn quan trường Lưỡng Giang, từ quan lớn cho đến quan cửu phẩm tép riu đều bị hắn sai sử, hô mưa gọi gió, quyền lợi mạnh mẽ còn hơn cả Nguyên Thú đế.
Nếu như có thể có được cuộc sống như Vương Nguyệt Minh, thật ra cũng đáng giá.
Đến cuối cùng, trước khi chết Vương Nguyệt Minh đã vừa lòng thoả ý rồi hay vẫn không cam lòng, Triệu Bạch Ngư không biết được, y chỉ đứng nhìn thi thể của Vương Nguyệt Minh, cầm trong tay hộp gỗ mà hắn đưa cho, những lời mà Vương Nguyệt Minh nói lúc nãy vẫn còn quanh quẩn trong đầu.
Đến Lưỡng Giang gần một năm, ngoài mặt là y đấu pháp cùng Cán thương, thực ra là giao thủ với Vương Nguyệt Minh.
Nếu như không phải vì cơ thể yếu đuối, bệnh ốm đến nỗi không thể tự thân hành động, có lẽ người mà y đối mặt phải là một Vương Nguyệt Minh hai chân khỏe mạnh, nếu là như thế y có thể thắng được mấy trận, liệu rằng y có chết dưới những mưu tính của hắn không, chẳng thể biết được.
Nhất niệm khởi, nhất niệm diệt, nhất ẩm nhất trác, đều là nhân quả.
Tiểu đồng muốn đẩy xe lăn của Vương Nguyệt Minh đi, bị ám vệ ngăn lại: "Chưa có sự cho phép của tiểu Triệu đại nhân, phạm nhân có chết rồi cũng không thể đưa đi."
Tiểu đồng nhìn Triệu Bạch Ngư nói: "Tam gia bảo, ngươi sẽ không giữ lại thi thể của ông ấy."
Lời này vừa được thốt lên, Triệu Bạch Ngư lần nữa sâu sắc cảm nhận được rằng quả nhiên Vương Nguyệt Minh liệu sự như thần, đoán được chính xác lòng người.
Nếu như Khâm sai đến đây, chỉ sợ rằng Lục hoàng tử quen thói vũ nhục thi thể sẽ mang theo cái xác này trở về phục mệnh, hoặc là sẽ bêu đầu thị chúng, hoặc là tiên thi* để răn đe.
(*) Tiên thi: dùng roi đánh thi thể
Nhưng người tới là Triệu Bạch Ngư, đối với y, để lại đầu người không mang lại hiệu quả và lợi ích gì, y cũng không muốn dùng một cỗ thi thể để chơi trò giết gà dọa khỉ.
Triệu Bạch Ngư: "Để hắn đi đi."
Tiểu đồng đẩy xe lăn ra khỏi nhà thủy tạ, khi đi đến cửa thì quay đầu lại nói: "Tam gia nói, lời này là để cảm ơn ngươi đã cho ông ấy toàn thây, tốt nhất bây giờ ngươi mau chóng đến mỏ đá một chuyến đi."
Triệu Bạch Ngư nhíu mày, lòng sinh nghi hoặc.
Tiểu đồng: "Sổ sách trong tay ngươi tuy có chứng cứ phạm tội liên quan đến việc Xương Bình cấu kết với Cán thương nhưng không đủ để phán tử hình, việc khai thác ở mỏ đá và thông đồng với Nha hàng buôn người đều nhờ có Tam gia cản tay Xương Bình công chúa, gây khó dễ từ những khâu quan trọng nhất, trù tính để bà ta rơi vào cạm bẫy, nhưng bà ta cũng biết ở chỗ Tam gia không có bằng chứng để giết mình."
Nói đến đây, sắc mặt Triệu Bạch Ngư thay đổi, đã hiểu được Vương Nguyệt Minh muốn dẫn dắt y đến điều gì.
"Mau!" Triệu Bạch Ngư quay đầu nói với Ngụy bá và ám vệ: "Một người lập tức đến gặp Khâm sai, bảo hắn mang binh tới bao vây mỏ đá, một người theo ta đến mỏ đá ngoài thành cứu người —— Xương Bình muốn giết người diệt khẩu!!"
***
Giờ hợi, quân Kinh Bắc trèo đèo lội suối, lặng lẽ không tiếng động tiến vào phủ Hồng Châu, đi đến quán trọ nơi Khâm sai dừng chân, một nửa theo Yến đô úy đi truy bắt Sơn Kiềm, nửa còn lại theo Hoắc Chiêu Vấn bao vây phủ Xương Bình công chúa.
Cùng lúc đó, Soái sứ Giang Đông Hồ Hòa Nghi cũng mang theo một tiểu đội kỵ binh, phụng mệnh tiến về mỏ đá ngoại ô phủ Hồng Châu, Lý Đức Thọ nổi cơn tam bành bước đi đầu.
Quan phủ các phủ, các huyện ở Lưỡng Giang, phàm là những kẻ có tham dự lừa gạt buôn dân, thay đổi tiện tịch cùng với Nha hàng chỉ mới nghe phong thanh thông tin từ Lưỡng Giang nay đều nhận được thư mật từ phủ Hồng Châu, nói rằng Khâm sai đã điều tra nghe ngóng, biết được đầu đuôi mọi chuyện, phải mau chóng giải quyết hết những chứng cứ phạm tội rõ rành rành trong tay.
"Thế lớn đã mất, giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc!"
Quan lại lòng dạ tàn ác không nói hai lời đã lệnh cho người đi giải quyết những người còn chưa bị bán đi, quan lại có lòng tham và Nha thương không nỡ thì cắn răng gắng gượng, cảm thấy trong tay mình chính là bằng chứng tiện tịch được thay đổi theo quy trình hợp pháp, đừng nói chi Khâm sai, có là Thánh thượng cũng không thể trị tội bọn họ.
Tất nhiên cũng có kẻ nhát gan sợ phiền phức, không dám hành động, giữ chặt chứng cứ trong tay vờ làm đà điểu, thầm nghĩ bản thân dựa vào quốc pháp là sẽ không phải rơi vào cảnh xét nhà diệt tộc.
***
Ám vệ ra roi thúc ngựa chạy tới quán trọ của Khâm sai, nhảy xuống ngựa xông thẳng vào trong, thoáng cái thương đao kề cổ, hắn phản ứng nhanh lấy lệnh bài ra nói: "Đô úy tòng ngũ phẩm thiết kỵ Đường Hà Tây Bắc, kiện lên Khâm sai, có người muốn diệt khẩu mấy trăm người ở mỏ đá ngoại ô, xin hãy phái binh trợ giúp."
Binh sĩ nhận lấy lệnh bài, đưa cho thượng sai xác nhận là thật, thượng sai kia mới nói: "Khâm sai đã đến phủ công chúa, ngươi ở đây chờ một lát đi, ta sẽ lệnh cho người đến phủ công chúa xin chỉ thị."
Ám vệ lo lắng: "Không thể tiền trảm hậu tấu sao?"
Thượng sai: "Quân lệnh như núi, không lệnh không làm, xin hãy thông cảm cho."
Ám vệ cũng là quân nhân, tất nhiên là hiểu rõ đạo lý kia, trong lòng lo lắng không thôi nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành phải chờ đợi.
***
Trong số những quan lại theo tới xử lí Quản Văn Tân, có một người là quan huyện dưới quyền phủ Hồng Châu sở hữu một bất động sản trong phủ, đó là một biệt viện kiểu Tô Châu lâm viên.
Sau khi đốt cháy Nha môn, quan huyện liền mời Sơn Kiềm, Đường đề hình và các quan lại khác đến biệt viện nghỉ ngơi lấy lại sức, ở đó một đêm, đến khi trời vừa hửng sáng sẽ rời khỏi phủ Hồng Châu.
Sơn Kiềm đã gặp mặt Xương Bình về gật đầu, những người khác không ai không đồng ý.
Trong biệt viên có dựng sẵn gánh hát và đội ca múa, còn có không ít sấu mã mua về từ chỗ Nha thương, bọn họ cũng được sắp xếp ra đây rót rượu.

Trung đình lộ thiên nối liền với sân khấu kịch, đối diện bàn tiệc, nến đỏ được đốt lên, giọt nến nhiễu xuống chất chồng, mãi đến khi trăng lên giữa trời rồi vẫn còn sáng trưng đèn đuốc, ca múa không ngơi nghỉ.
Khâm sai ở trong phủ, doanh binh không có chiếu chỉ không thể ở lâu tại một nơi, thế là từ trước khi trời tối đã bị phái đi hơn nửa, chỉ để lại hơn trăm người ở lại trông coi biệt viện.
Giờ hợi ba khắc, trong biệt viện truyền ra tiếng nhạc và tiếng ăn uống linh đình không rõ ràng lắm, một hàng kỵ binh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa chính, thương dài đao ngắn nhắm thẳng vào doanh binh Giang Tây, Yến đô úy đứng đầu rút ấn tín quan phòng ra quát lớn: "Khâm sai phá án, người không phận sự mau lui xuống!"
Doanh binh thấy thế, không ai dám tiến lên ngăn cản, nhìn ngó lẫn nhau một lát rồi đều buông thương giáo xuống.


Trong cửa có người cảnh giác, lập tức chạy như bay vào đình viện nơi tiệc rượu say sưa, vì chạy quá nhanh mà té thẳng đến trước chân Sơn Kiềm.
Sơn Kiềm nửa tỉnh nửa say ôm một ca nữ, thấy vậy bèn trêu chọc: "Làm gì thế, gặp phải quỷ hay là thấy đàn bà mà chân run vậy?"
"Khâm sai tới bắt người rồi!"
"!" Sơn Kiềm bừng tỉnh, đẩy ca nữ ra: "Ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Không biết là binh từ đâu điều tới đốt đuốc vây quanh biệt việt, khí thế rất lớn, người dẫn đầu còn cầm theo ấn tín quan phòng xông vào nữa!"
Sơn Kiềm không hề sợ hãi: "Không căn không cớ, cũng dám đến bắt người!"
"Chỉ bằng việc các người cùng một giuộc, lừa hại người vô tội, gi3t chết Quản Văn Tân thôi, đã đủ để bắt người chưa!"
Yến đô úy bước đi như bay, liệt kê từng tội lỗi một, Sơn Kiềm ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, Đường đề hình đã đánh rơi chén rượu trong tay xuống, âm thanh lách cách vang lên khi đồ vật chạm đất giống như hòn đá rơi xuống nước làm sóng gợn vào bờ, người gian tà nhưng lại nhát gan bấy giờ đã mềm nhũn hai chân, té đập mông xuống đất.
Sơn Kiềm vẫn còn có thể bình tĩnh đối mặt: "Bổn quan thật sự không hiểu cùng một giuộc mà ngươi nói là gì, lừa hại người vô tội là gì, nếu chỉ vì đêm nay bổn quan vì tình nghĩa không thể chối từ mà đáp ứng lời mời, sắp xếp đến tham gia buổi tiệc cùng chư vị đồng liêu, tham hoan tham vui...!Thì đúng thật là bổn quan tắc trách, tiệc vui đãi khách xa hoa lãng phí này không nên xuất hiện trong giới quan sứ Lưỡng Giang, lại càng không nên do ta phổ biến.

Sáng sớm ngày mai, bổn quan sẽ tự chép sổ vạch tội mình, có phạt có trách cũng phải do Thánh thượng định đoạt.

Nhưng ta không thể nhận tội lừa hại người vô tội này!"
Không cho Yến đô úy cơ hội đáp lời, Sơn Kiềm cố gắng rũ sạch: "Lừa hại người vô tội gì? Bổn quan quản binh quyền một tỉnh, đuổi bắt đạo tặc, dẹp yên ổ cướp là chức trách, cũng thường xuyên đụng phải cường đạo giả nhân giả nghĩa khóc lóc kêu oan, mắng ta giết người vô tội, kêu bọn họ có thể lấy được chứng cứ bản thân trong sạch ra đây, nếu như ta giết lầm một người, muốn chặt đầu ta tại đây ta cũng tuyệt không kêu oan! Đương nhiên, cho đến giờ chẳng có ai đưa ra được bằng chứng trong sạch cả, cái đầu của bổn quan vẫn còn giữ lại được.

Nhưng không ngờ Khâm sai gặp được người kêu oan, có phải là những cường đạo đó hay không, chẳng lẽ chỉ đôi ba câu nói thôi mà dễ dàng tin tưởng bọn chúng như vậy sao? Còn chuyện bức chết Quản Văn Tân...!Quản Văn Tân chết rồi à?"
Gã quay đầu lại hỏi: "Quản Văn Tân chết rồi sao? Thời gian trước ta có đến thăm phủ hắn, thấy hắn sinh khí dồi dào, trông không giống như người sắp chết."
Phát vận sứ Thủy Hồng Lãng: "Không nghe nói, lẽ nào là đột tử?"
Đường đề hình giật nhẹ môi phụ họa: "Ta nhớ mang máng Quản tri phủ thân thể khỏe mạnh, không phải đột tử đâu."
Thủy Hồng Lãng: "Nghe nói mấy ngày gần đây Quản tri phủ truy tra đại án gì đấy, nói không chừng là bận bịu hết ngày dài lại đêm thâu, mệt nhọc quá độ, hao tâm tổn sức quá nên mới đột tử."
"Là như vậy sao?" Sơn Kiềm lộ vẻ mặt ngạc nhiên, có phần quan tâm hỏi han: "Nếu thật là vì dân cúc cung tận tụy thì triều đình phải ngợi khen thôi, chẳng qua Khâm sai nói ta bức sát Quản đại nhân, ta tuyệt đối không dám nhận tội...!Có phải là hiểu lầm chuyện gì rồi không?"
Yến đô úy lặng lẽ nhìn bọn họ kẻ xướng người họa, chỉ nói: "Lúc chư vị bức sát Quản Văn Tân, có lẽ là cho chuyên tâm quá, không để ý xung quanh, không biết khi đó Khâm sai cũng ở đấy, đã tận mắt nhìn các ngươi mỗi người một câu ép Quản Văn Tân bước từ ngoài sáng vào trong tối, hãm hại Dương thị, hơn nữa tận mắt nhìn thấy Sơn soái sứ sử dụng cái tay nào —— " Hắn mạnh mẽ bắt lấy cánh tay phải của Sơn Kiềm, gằn từng chữ: "Bẻ gãy cổ Quản Văn Tân!"
"——!"
Ai nấy đều sợ đến hồn phi phách tán, Đường đề hình hoa mắt chóng mặt, bỗng nhiên ngã xuống đất ngất xỉu.

Thủy Hồng Lãng nuốt nước bọt, cúi đầu lui về sau muốn chạy, bị doanh binh cản đường không cho đi.
Đầu tiên Sơn Kiềm không dám tin, gã nhìn chằm chằm vào mặt Yến đô úy để chứng thực lời bịa đặt, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt cực kì lạnh lẽo và tràn ngập sự mỉa mai, lòng gã liền biết mọi chuyện đã bại lộ, lại nhìn người đứng bên cạnh rõ ràng là Đô thống doanh binh Kinh Bắc, cũng đoán được Khâm sai đã điều binh mã Kinh Bắc từ phương bắc đến rồi.
Đại sự đi tong.
Trong đầu Sơn Kiềm hiện lên bốn chữ lớn, trái bình tĩnh hòa nhã bỏ cuộc không giãy nãy nữa: "Là ta coi thường Khâm sai." Sau đó hỏi: "Xin hỏi Khâm sai là người nơi nào?"
Yến đô úy: "Nắm giữ quân Ký Châu, huân thượng Khinh xa đô úy, thụ chính tứ phẩm Trung Vũ tướng quân, Lục hoàng tử Đại Cảnh!"
Trên mặt Sơn Kiềm thoáng qua một chút ngạc nhiên, lập tức cười to: "Thua trong tay Thái tử Đại Cảnh, vinh hạnh cho Sơn mỗ đây."
"Càn rỡ!" Yến đô úy nghiêm nghị quát lớn: "Sắp chết đến nơi mà còn lắm mồm lắm miệng, chia rẽ tình huynh đệ của Đông cung và Lục hoàng tử, làm lung lay xã tắc, nguy hại đến sự ổn định triều cục, dụng ý độc ác! Đánh gãy chân gã cho ta!" Ánh mắt hung tợn đảo qua một đám quan lại vào doanh binh Kinh Bắc bên người, lạnh lùng buông lời: "Để ta xem ai còn dám nhắc đến hai chữ Thái tử nữa!"
Những người bắt gặp ánh mắt kia nhao nhao cúi đầu, suy nghĩ hỗn loạn, mãi cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của Sơn Kiềm phá vỡ sự yên tĩnh, bọn họ mới hãi hùng khiếp vía, không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Sơn Kiềm cũng coi như là hán tử, bị đánh gãy hai chân trong trạng thái sống cũng chỉ kêu thảm một tiếng, sau đó cắn chặt răng không phát ra tiếng nào nữa, gắng nhịn đau đớn kịch liệt ập tới.
Yến đô úy vung tay lên: "Bắt hết tất cả lại!"
***
Phủ Xương Bình công chúa.
Binh mã giơ đuốc vây quanh phủ công chúa, cửa trước cửa sau đều có quan binh trấn giữ, doanh binh chia ra hai hàng chừa một con đường giữa, Hoắc Chiêu Vấn cưỡi ngựa cao to xuất hiện, bên cạnh có người đến hỏi có cần phá nát cửa chính phủ công chúa hay không.
"Tốt xấu gì cũng là đích trưởng công chúa đại cảnh, là cô cô ruột của bổn vương, thôi thì cũng nên cho vài phần tình mọn." Hoắc Chiêu Vấn: "Đến gõ cửa đi."
Doanh binh nghe lệnh, chạy lên trước gõ cửa.
Người bên trong đã nhìn ra khe cửa thấy một lượng binh mã đồ sộ bên ngoài, sợ tới mức chạy ngã tới ngã lui đến bẩm báo với Xương Bình.
Xương Bình nghe vậy thì bật cười: "Đến rồi à.


Mời vào đi." Bà ta vỗ vỗ đùi, hát cùng một đoạn trong vở kịch: "Đêm tuyết cầm đuốc soi sách thẩm án, vì lê dân ta làm sao dám trốn tránh cầu bình an..."
Hoắc Chiêu Vấn xuống ngựa, vòng qua sân trước của gian nhà chính, đi vào ban công của thủy tạ ở sân sau, cách một hồ nước, phía trước là sân khấu kịch, người trên ấy đang biểu diễn vở kịch mới nổi ở Lưỡng Giang, nội dung lời hát kể về một quan tứ phẩm phán sai án oan, giết người vô tội, cuối cùng bình định lập lại trật tự, đại nghĩa diệt thân, giết em vợ họ cũng là kẻ chủ mưu, phán tội lưu vong cho ái thê tương nhu dĩ mạt, sau đó tự vẫn trên công đường, máu tươi nhuộm ô sa, trả lại công bằng cho dân (***).
Xương Bình nghe thấy tiếng động, rót một chén trà ngon: "Ngồi đi." Ngẩng đầu nhìn lên, bà đánh giá Hoắc Chiêu Vấn: "Khoảng thời gian ta bị lưu đày đến Lưỡng Giang, ngươi mới vừa sinh ra, đây cũng là lần đầu tiên cô cháu ta gặp nhau."
Hoắc Chiêu Vấn vén vạt áo lên ngồi xuống: "Trái lại ta hy vọng cả đời không cần phải đến gặp ngài, chí ít không phải dùng thân phận Khâm sai."
Xương Bình: "Cũng do cô cô có lỗi."
Hoắc Chiêu Vấn thưởng thức trà ngon một hai trăm lượng vàng, nhìn bốn phía xung quanh đều có thể thấy được lụa Hương Vân giá ngàn vàng, càng không cần phải nhắc tới rèm bằng châu ngọc, thảm dệt kim và bàn gỗ trắc, phủ hoàng tử của hắn còn chẳng xa hoa bằng phủ của một công chúa bị giáng chức nữa.
Hắn có hơi khó hiểu: "Hoàng tổ phụ và phụ hoàng đối xử với cô cô không tệ, thân mang tội vẫn có thể ở lại Lưỡng Giang hưởng hết vinh hoa, tùy tiện lấy một góc phủ công chúa ra mà xem có phủ đô nào ở kinh đô xứng xưng là xa hoa lãng phí chứ...!Tiểu Lục nghĩ mãi mà không rõ ngài còn bất mãn vì điều gì? Ngài còn muốn cái gì nữa?"
Xương Bình cười xem kịch, không chút căng thẳng vì bị hỏi tội, đến cả Hoắc Chiêu Vấn cũng không biết đến tột cùng là bà ta lấy sức ở đâu ra, lẽ nào thật sự không sợ chết à?
"Ngươi hỏi ta bất mãn vì cái gì? Ta cũng muốn biết vì sao các người đều cảm thấy ta sống như vậy là đủ tốt? Vì sao đều cảm thấy Thái hậu và Hoàng đế đối xử với ta không tệ? Cô rõ ràng là đích trưởng công chúa dưới một người trên vạn người, năm đó thịnh sủng, đến cả Bát hoàng huynh còn chẳng bằng ta nữa! Ngươi cho rằng trà một hai trăm lượng vàng này là trà ngon sao? Ở phủ công chúa năm đó, nó còn chẳng so sánh nổi với nước rửa chân! Nhìn lụa Hương Vân đi, nhìn rèm ngọc Nam Hải đi, chẳng qua là mấy thứ đồ chơi nhỏ chất đầy trong kho phủ mà thôi —— triều Đại Cảnh ta nơi nơi giàu có, ta là người trong cung, là đích trưởng công chúa duy nhất, vạn dân thiên hạ nên cung phụng ta mới đúng! Chẳng qua là một nữ tử bình dân chỉ được cái danh tài nữ, là một thiếp thất sinh con mà thôi, ta hạ độc gi3t chết thì đã sao? Quyền sinh sát nằm trong tay, chính là quyền lợi từ khi cô sinh ra đã có được!"
Dù sinh ra trong hoàng quyền, lớn lên dưới hoàng quyền, Hoắc Chiêu Vấn bị tư tưởng hơn người một bậc ăn sâu bén rễ vẫn ngạc nhiên vì suy nghĩ nô dịch vạn dân, xem mạng người như cỏ rác của Xương Bình.
"Thiên tử phạm pháp, cũng cùng tội với thứ dân."
Xương Bình cười lạnh: "Các ngươi tự hỏi lòng mình đi, ngươi có tin không? Đám hoàng tử vương tôn các ngươi đều là chim ưng cánh lớn, dã tâm bừng bừng, bị quyền thừa kế và địa vị giật dây, hãy nhìn cái ghế chí cao vô thượng kia đi, các ngươi tranh đoạt nó, cho nên mới phải kết bè kết phái, nội bộ lục đục, minh tranh ám đấu...!Trong lúc đấu đá ấy có nghĩ đến chuyện giết uổng bao nhiêu mạng người vô tội hay không? Ngươi hưởng thụ những gì mà lão Tam kinh doanh có được bao năm nay, tiêu xài tiền bạc và quan hệ mà nó kiếm được sau án gian lận trường thi Giang Nam, giúp đỡ ngươi cắm rễ ở quân Ký Châu, để rồi ngươi có được thân phận Khâm sai đến Lưỡng Giang, đến trước mặt ta giương oai diễu võ, liệu có nghĩ đến mạng của những học sinh vô tội trong mấy năm gần đây không? Bao nhiêu bá tánh tốn mười năm hai mươi năm, không dễ dàng gì mới có thể nuôi dưỡng ra được một học sinh mang về vinh quang cho môn mi, kết quả lại chết thảm dưới những trận chiến tranh quyền đoạt vị của các ngươi như một con kiến? Ngươi có giúp bọn họ kêu oan không? Ngươi nói Thiên tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân, vậy sao bây giờ ngươi không đi chết đi?"
Hoắc Chiêu Vấn siết chặt chén trà, có một loại cảm xúc thẹn quá hóa giận khó hiểu nhen nhóm, lại sinh lòng trào phúng và chán ghét bởi vì Xương Bình quá sức liều mạng.
"Xảo biện." Hoắc Chiêu Vấn: "Hoàng quyền đấu tranh, quan trường rắc tối, từ xưa đến nay chưa từng ngừng lại, ta không thể khuyên người khác hướng thiện, cũng không hề có đủ lòng tốt để chịu đựng bản tính xấu xa của người khác.

Học sinh tham gia khoa khảo là để làm quan, nhưng bản chất vẫn là mưu cầu quyền lợi, đã tham dự vào, tất nhiên nhất định phải gánh chịu nguy hiểm, đây là sự lựa chọn của bọn họ, cũng là kết cục mà họ sẽ phải chấp nhận, nhân quả không hề liên quan trực tiếp đến ta.

Theo pháp lệnh quốc gia, quy định buộc tội cơ bản nhất chính là làm điều phi pháp, không có luật người xấu hưởng lợi chính là tội phạm.

Ta không phạm pháp, sao có thể nói là cùng tội?"
Hoắc Chiêu Vấn chạm vào chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía Xương Bình: "Ngược lại là cô cô vì thân mà phạm phép, chỉ sợ là thiên đao vạn quả cũng không đủ để dẹp yên phẫn nộ trong lòng dân."
Xương Bình như nghĩ ngợi điều gì đó: "Ngươi thông minh hơn Thái tử."
Hoắc Chiêu Vấn: "Thái tử chính chắn thận trọng, nhìn xa trông rộng, phải là người giỏi giang hơn mới đúng, tiểu Lục có tài đức gì để mà sánh bằng Thái tử chứ? Cô cô đừng để sự thiên vị mê hoặc bản thân, phải vứt khả năng phán đoán đi mới tốt."
Xương Bình cười vô cùng sảng khoái: "Ngươi vẫn cẩn thận hơn nó, không hổ là sự lựa chọn mà hoàng huynh vừa ý."
Giọng điệu Hoắc Chiêu Vấn vẫn rất bình tĩnh: "Cô cô nói cẩn thận."
Xương Bình nhìn về phía sân khấu kịch, giọng nói cũng bình tĩnh: "Nhưng mà tiểu Lục à, ngươi không thể giết ta được."
Hoắc Chiêu Vấn nhíu mày, còn chưa mở miệng đã có người đi vào, ghé tai nói mấy câu, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, quay đầu trừng mắt nhìn Xương Bình, dường như vô cùng kinh ngạc vì lòng dạ quá độc ác của bà ta.
Cái gọi là không độc không phải trượng phu có thể so sánh với bà ta, thậm chí ít hơn hẳn ba phần.
Hoắc Chiêu Vấn đưa tay, thấp giọng nói một câu: "Mang một tuyến doanh binh đến..." Mắt nhìn Xương Bình, hắn nói: "Đến tiếp viện."
Người kia gật đầu, rời khỏi phủ công chúa chạy về quán trọ hồi âm cho ám vệ đang thỉnh cầu trợ giúp, nhanh chóng dẫn một tuyến doanh binh đi về phía mỏ đá.
Xương Bình treo nụ cười trên môi: "Là Triệu Bạch Ngư à?"
Hoắc Chiêu Vấn khiêm tốn thỉnh giáo: "Vì sao cô cô nhìn ra là Triệu Bạch Ngư?"
Sau khi Triệu Bạch Ngư nhận lại Xương Bình xong thì hiền lành rụt trở về, đến cả vụ án của Dương thị cũng đẩy ra, cũng chỉ mới vừa nãy khi doanh binh đến báo Xương Bình định diệt khẩu mỏ đá, nhắc người cầu sự giúp đỡ là Triệu Bạch Ngư, Hoắc Chiêu Vấn mới giật mình vì hắn đã đánh giá y quá thấp, hắn còn chẳng để ý đến những chi tiết nhỏ này nữa.
Xương Bình: "Bình Bác Điển giết ba tên Triều thương, lý do là vì trông thấy Triều thương nói chuyện với Triệu Bạch Ngư, tiết lộ những hoạt động ngầm của Nha hàng, có người đến nói là ngươi tới Nha môn báo án, phát hiện ba thi thể bị chôn ở gần mỏ đá, còn nhắc đến chuyện có một thằng nhóc nhỏ cầm theo ngọc giác Hoàng Long của lão Thập ra mặt cứu ngươi.

Ta bèn nghĩ, sao đến lão Thập cũng bị kéo vào rồi? Ngoại trừ ngươi ra, còn ai biết rõ Quản Văn Tân là môn sinh của lão Thập cơ chứ?"
Tìm khắp Hồng Châu này, chỉ còn lại một mình Triệu Bạch Ngư thôi.
"Hứa cho chức quan nhị phẩm, xúi giục Quản Văn Tân tra án Dương thị và Triều thương, truy tới tận mỏ đá, lợi dụng đó để quét sạch quan trường Lưỡng Giang và phủ công chúa ta...!Chủ mưu đằng sau nhìn như là ngươi, thực ra khắp nơi đều có bóng dáng Triệu Bạch Ngư bay nhảy." Xương Bình nhìn Hoắc Chiêu Vấn cười cợt: "Tiểu Lục, ngươi tự xưng là chim hoàng yến, lại không ngờ Triệu Bạch Ngư cứ đi tới đi lui trước mặt ngươi, dẫn dắt ngươi đi về phía trước, nó mới là con chim hoàng yến kia kìa."
Đã là người bề trên có chút kiêu ngạo thì sẽ không thể chịu đựng được việc mình bị kẻ dưới lừa gạt dắt mũi, nhất là Hoắc Chiêu Vấn, người được ngấm ngầm thừa nhận là Thái tử.
Hoắc Chiêu Vấn vô cảm đáp: "Danh xứng với thực, luận công bất luận tích, trở thành thần tử dùng tốt là được."

Xương Bình cười giễu không ngừng được.
Mà lúc này, phần kịch trên sân khấu đã đang diễn đến đoạn quan tứ phẩm bị tội phạm chân chính và ái thê không biết rõ tình thế lừa dối, phán sai người vô tội, áp giải người bị hại ra pháp trường, đầu người rơi xuống đất, người thân của nạn nhân đập đầu vào cột tự sát muốn trừng trị tham quan ô lại, bấy giờ quan tứ phẩm mới tỉnh táo nhận ra, bản thân đã phán sai án tử rồi.
Thoáng chốc gió lốc đánh tới như yêu ma, đất trời đổi sắc.
"Máu đào tung tóe nhuộm thẫm ô sa ta...!Xem mạng người như cỏ rác, giết lầm thiện lương..."
Hoắc Chiêu Vấn nhìn về phía bóng đêm, mây đen ùn ụt kéo tới, mưa giông nổi lên, Lưỡng Giang thay áo mới rồi.
***
Quan binh Quân Châu, Phủ Châu, Kiền Châu Giang Tây, và Giang Ninh, Tuyên Châu, Tín Châu Giang Đông hành động, hoặc là xông vào ruộng muối, hoặc là bãi gỗ, mỏ đá, diệt khẩu hết người sống đang ngủ say, sau đó phóng hỏa thiêu sạch, làm ra hiện trường vụ cháy.
Bởi vì là địa phương cách xa quần chúng, mãi đến khi lửa lớn đã nuốt sạch mọi thứ rồi mà vẫn chẳng có ai phát hiện.
Cùng lúc đó, mỏ đá ngoại ô phủ Hồng Châu.
Hồ Hòa Nghi mang một tuyến doanh binh tới kết hợp với Lý Đắc Thọ xông vào mỏ đá, đốc công bước đi ra trước: "Kẻ nào dám xông vào nơi đây?" Sau khi lanh mắt phát hiện Lý Đắc Thọ thì vội vàng cười xòa nói: "Hóa ra là Lý tổng quản đấy à, đêm khuya đến đây thăm hỏi vì chuyện gì thế ạ?"
Lý Đắc Thọ bước đến: "Ta làm cái gì cũng cần nói cho ngươi biết sao?"
Đốc công tự vả miệng mình: "Xem tiểu nhân hồ đồ này! Tổng quản cần tiểu nhân làm gì thì cứ việc phân phó."
"Đúng là có chuyện cần ngươi giúp đây." Lý Đắc Thọ đến gần, đốc công bày ra tư thế lắng nghe, một giây sau thì cổ bị bóp lấy, còn chưa kịp nhận ra đã tắt thở.

"Hy vọng ngươi có thể ngậm chặt cái miệng, xuống đến âm tào địa phủ rồi cũng đừng có trách cứ điện hạ."
Lý Đắc Thọ nhìn về phía mỏ đá bị đêm tối tĩnh lặng bao phủ, phất tay lạnh lùng nói: "Không được để lại người sống!"
Doanh binh nghe lệnh, xông vào mỏ đá vừa giết người vừa phóng hỏa, thoáng chốc ánh lửa ngút trời, tiếng kêu r3n vang lên liên hồi, không ít người choàng tỉnh, tránh được thế lửa hung hãn và doanh binh đang truy đuổi, cuối cùng cũng chạy tới được cửa ra, cho rằng đường sống ngay trước mắt rồi lại đột nhiên bị Hồ Hòa Nghi rút đao chặn ngang chém người thành hai nửa.
Đồng bạn phía sau tránh được thấy vậy lo sợ không yên, lao nhao xoay người chạy đi bốn phía nhưng lại bị các doanh binh khác để mắt tới.
Bọn họ là người tay không tấc sắt, doanh binh dù đánh tay hay dùng vũ khí đều có thể đánh thắng, khiến cho người ta tuyệt vọng hơn nữa chính là lửa càng lúc càng cháy lớn, giống như muốn đốt cháy rụi rồi chôn vùi tất cả những vết bẩn nơi đây để không ai có thể nhận ra được nữa.
Hồ Hòa Nghi xách đao chạy theo những người đang chạy trối chết, Lý Đắc Thọ đứng chắp tay, canh giữ ngay cửa chính, không ai có thể đào thoát khỏi lão ta.
***
Cưỡi ngựa phi nước đại đến mỏ đá, từ đằng xa đã nhìn thấy ánh lửa dữ tợn, trong lòng Triệu Bạch Ngư biết chẳng lành, cuối cùng cũng tìm đến cửa liền thấy ngọn lửa hừng hực đã lan tràn đến cả khe núi, cây xanh đất đá đều phát ra tiếng kêu đau đớn trong biển lửa mạnh mẽ, xen lẫn với tiếng khóc than thảm thiết của mọi người như những con thú bị nhốt, rồi chỉ một giây sau thôi, những âm thanh đó hoàn toàn dừng lại rồi im bặt.
Ánh mắt Triệu Bạch Ngư bị ngọn lửa nuốt chửng, thiêu đốt từ tim đến toàn thân y, rồi khi nhìn thấy Lý Đắc Thọ chắp tay canh giữ ở cửa, ngọn lửa ấy lập tức "phụt" một tiếng đốt cháy đến đại não.
Tuấn mã hí vang, vó trước giơ cao, Triệu Bạch Ngư kỹ thuật không tốt mạnh mẽ ghìm ngựa, ngựa còn chưa đứng vững mà đã nhanh chóng nhảy xuống, chạy ào về phía trước.
"Đến đúng lúc lắm." Lý Đắc Thọ nhìn thấy Triệu Bạch Ngư thì lập tức đi đến, "Chuyện đã đến nước này rồi, cũng không cần phải lo ngại tiểu quận vương nữa.

Chết trong hỏa hoạn bùng lên vì trời hanh vật khô, ai có thể trách mắng điện hạ chứ?"
Nói xong bèn bổ một chưởng về phía Triệu Bạch Ngư, bị Ngụy bá đón đầu chặn lại.
"Thanh toán ân oán hai mươi năm trước của hai ta đã, rồi hãy bàn đến cái khác."
"Ngươi?"
Lý Đắc Thọ đã chẳng còn nhớ Ngụy bá nữa rồi.
"Có còn nhớ tẩy tủy đan hai mươi năm trước hay không?"
Lý Đắc Thọ đột ngột nhớ ra: "Ngươi vẫn chưa chết sao?" Rồi lão lập tức nhìn về phía Triệu Bạch Ngư phía sau ông, ánh sáng lóe lên trong đầu, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Các ngươi đã biết chân tướng thân phận từ trước rồi à? Vậy thì càng không thể giữ các ngươi lại!"
Nói xong, hai người ngươi tới ta lui so chiêu, chiêu thức của Lý Đắc Thọ nham hiểm, nhưng chiêu của Ngụy bá từng rơi xuống tầng lớp thấp nhất, về sau lăn lộn trong giang hồ hiểm ác cũng tàn nhẫn không kém.
Chỉ một lúc sau, Ngụy bá và Lý Đắc Thọ đã ngang tài ngang sức.
Triệu Bạch Ngư nhân cơ hội này bước vào trong mỏ đá, chạm mặt một chàng trai gầy nhỏ, mặt mũi tràn đầy sự hoảng sợ, trên người còn có dấu vết bị cháy xém, hắn lầm tưởng Triệu Bạch Ngư và những người giết bọn hắn là cùng một bọn, hai mắt đỏ quạch, dùng mảnh đá vỡ mang theo thù hận xông đến.
Triệu Bạch Ngư sẽ không phí lời khuyên nhủ người nọ bình tĩnh vào lúc này mà nhanh chóng né sang bên cạnh.
Y đã theo Ngụy bá học mấy chiêu, sau đó lúc rảnh rỗi lại nhờ Hoắc Kinh Đường nắm tay dạy vài động tác vật lộn, đối phó với một hai người bình thường vẫn dư sức.
Triệu Bạch Ngư nghiêng người tránh chàng trai kia ra, đưa sống bàn tay lên chuẩn bị chắn lại, nhưng chỉ một giây sau thôi, tiếng da thịt bị đâm rách đã vang lên nặng nề, máu tươi nóng hổi phụt lên không trung, còn có vài giọt tung tóe văng lên mặt của Triệu Bạch Ngư nữa.
Triệu Bạch Ngư trố mắt ngạc nhiên, sống bàn tay dừng lại giữa chừng, chàng trai vì hoảng sợ trước bóng tối của cái chết mà mất đi lý trí bị hoàn thủ đao quân dụng c ắm vào lưng, lúc ngã xuống trở mình, chết rồi mà hai mắt vẫn mở trừng trừng như nhìn y, cũng giống như nhìn vào đêm trống bao la rộng lớn.
"Sao Triệu đại nhân lại xuất hiện trong ổ cường đạo sơn phỉ này thế kia?" Hồ Hòa Nghi rút đao ra, hỏi tỉnh rụi.
Triệu Bạch Ngư quay đầu: "Cường đạo sơn phỉ?" Y nhìn về phía khe núi bị lửa lớn cắn nuốt, chừng trăm tên doanh binh bước ra khỏi lửa dữ, trên mặt vẫn còn sót lại niềm hưng phấn sau khi giết người, mình mẩy dính đầy máu tươi.
Bọn họ đến gần báo cáo: "Báo Soái sứ, trùm thổ phỉ và ba trăm mười lăm cường đạo đều đã đền tội!"
Một tiếng động lớn vang lên, tháp gỗ cao ba trượng được dựng lên dùng cho khai thác đã bị lửa thiêu mất nền móng ở cách đó không xa sụp đổ ầm ầm, mà thế lửa hung mãnh đã lan tràn đến cửa chính mỏ đá.
Triệu Bạch Ngư vẫn thất thần, lúc Hồ Hòa Nghi chậm rãi tới gần giơ hoàn thủ đao lên muốn diệt khẩu, sau lưng bỗng truyền đến tiếng sầm sập của thiết kỵ, gã vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi cuốn mù mịt.

ánh lửa như rồng rắn, chừng ngàn doanh binh từ xa đến gần, chỉ trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt.
"Doanh binh Kinh Bắc phụng chỉ Khâm sai đến đây cứu viện, bất cứ ai cản trở công vụ, gi3t chết không luận tội!"
Khâm sai?!
Tim Hồ Hòa Nghi thít lại, bấy giờ đã rời khỏi chỗ Triệu Bạch Ngư, nói với Đô thống doanh binh Kinh Bắc vừa xuống ngựa: "Ta là Soái sứ Giang Đông Hồ Hòa Nghi, đi qua kiểm tra phát hiện mỏ đá này thật ra là một ổ sơn phỉ cùng hung cực ác, vì vậy nên đã dẫn người diệt cướp ngay trong đêm, không biết Khâm sai đến đây là để chấp hành công vụ gì?"

Có một người nhảy ra từ bên cạnh Đô thống doanh binh Kinh Bắc, ám vệ của Triệu Bạch Ngư vừa mới bay ra ngoài giúp Ngụy bá đánh Lý Đắc Thọ.
Đô thống doanh binh Kinh Bắc ngoài miệng cười nhưng lòng thì không quét mắt liếc Hồ Hòa Nghi, cũng không vạch trần gã là một Soái sứ Giang Đông mà lại vượt quyền chạy đến nhúng tay vào việc của Giang Tây làm gì, bước thẳng đến chỗ Triệu Bạch Ngư nói: "Tiểu Triệu đại nhân, Khâm sai nói ta đến đây để ngài tùy ý phân công."
Triệu Bạch Ngư chỉ vào lửa lớn phía trước nói: "Cứu hỏa, cứu người."
Đô thống doanh binh Kinh Bắc nhìn ngọn lửa lớn ngập trời, do dự nói: "Lửa lớn như vậy, chỉ e là không còn người sống nữa —— " Lời khuyên nhủ đang trên môi, lia đến hai mắt tràn ngập tia máu đỏ bừng của Triệu Bạch Ngư thì đột nhiên im bặt.
"Cứu hỏa, cứu người, muốn ta nói đến lần thứ ba phải không?"
Đô thống doanh binh Kinh Bắc trông thấy bộ dáng Triệu Bạch Ngư có vẻ bình tĩnh nhưng lại giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào thì tỏ vẻ hơi thấp thỏm và kinh sợ, chỉ chần chừ vài giây rồi giơ tay hạ lệnh: "Các tướng sĩ nghe lệnh, mau đến dập lửa, cứu người quan trọng!"
Chúng tướng sĩ nghe lệnh chuẩn bị cứu hỏa, bầu trời đột nhiên đánh xuống một tia sét sáng như ban ngày rạch ngang đêm đen, mà cũng đúng vào lúc này, tiếng sấm bỗng gầm vang lên đinh tai nhức óc, một giọt, rồi hai giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất, giọt nước rơi nhanh và thưa thớt đến nỗi không thấm vào đâu, nhưng gió đã bắt đầu gào thét qua khe núi.
Triệu Bạch Ngư lạnh lùng nhìn Lý Đắc Thọ bị thương nặng, ống tay áo bay phấp phới, vài lọn tóc bị thổi tung, dây lụa buộc tóc cũng phiêu lãng theo gió.
Dù bị Ngụy bá và ám vệ vây đánh và phải chịu vết thương ngoài da tưởng chừng như nghiêm trọng lắm, khí thế giết chóc vẫn bao quanh người lão, trong khi ám vệ và Ngụy bá đã bị nội ngoại thương nặng hơn nhiều.
"Đưa cung tên cho ta."
Doanh binh đưa cung tên tới, Triệu Bạch Ngư cầm cung, mò trong ngực áo lấy mê hồn dược và kịch độc mà trước đây Ngụy bá lo y bị Lý Đắc Thọ ám hại đã tìm bạn giang hồ vơ vét cho ra, trét hết lên đầu mũi tên, dựng thẳng trường cung, nhắm ngay thân hình chuyển động không cố định của Lý Đắc Thọ.
Muốn kỹ thuật đánh bạc xuất sắc thì tay phải nhanh, mắt phải tinh, tuy căn cơ của Triệu Bạch Ngư vốn không tốt, nhưng học chơi mấy chiêu võ thôi mà đã trông ra dáng lắm rồi, dù sao thì thuở thiếu thời cũng từng nghĩ tới chuyện cầm kiếm ra giang hồ, vậy nên một phần nhờ tay ổn mắt sáng, y hợp học thuật bắn cung nhất.
Những khi nhàn rỗi, Hoắc Kinh Đường đã dạy y thuật xạ kích không trượt một tên, cũng từng dạy y cách để bắng trúng vật thể đang chuyển động, còn dạy cho y cưỡi ngựa bắn cung, càng lúc độ khó càng cao, mãi đến khi hắn đi Tây Bắc đánh trận, tiễn thuật của Triệu Bạch Ngư mới bị chững lại.
Thời gian tạm dừng không dài, sờ lên cung tên một cái thì tâm đã lại sáng.
Lý Đắc Thọ di chuyển nhanh đến mức tưởng như hóa thành ảo ảnh dần khuếch đại và trở nên rõ ràng trong mắt của kẻ đi săn Triệu Bạch Ngư, trường cung căng cứng, tên đã lên dây, vút một tiếng xé toạc không khí, mũi tên xuyên qua bả vai Lý Đắc Thọ cắm sâu vào khe nham thạch, đuôi tên màu trắng không ngừng rung rinh.
Kịch độc và thuốc mê nhanh chóng lan tràn thấm vào miệng vết thương, động tác của Lý Đắc Thọ thoáng cái chậm dần, ngay lập tức bị ám vệ và Ngụy bá bắt lấy chỗ sơ hở, một người đạp vào ngực, một người khóa cổ, tiếp đó đánh gãy hai tay hai chân, phối hợp nhịp nhàng, nước chảy mây trôi vô cùng liền mạch.
Chỉ trước sau vài nhịp thở, cơn mưa to đột nhiên đùng đoàng đổ xuống xối xả, gió cuốn mây tan, đất đá bay mù trời, quỷ lửa hung tàn nhanh chóng thua trận, dần dà để lộ ra dáng vẻ bị thiêu đốt đến trơ trọi, mà doanh binh qua lại trong mưa to, lôi từng thi thể ra khỏi tàn lửa, nhanh chóng lấp kín bãi đất trống.
Trong cơn mưa trút nước không chỗ nấp, Triệu Bạch Ngư lặng người nhìn từng thi thể được xếp xuống mặt đất, có tráng niên, có thanh niên, còn có cả những đứa trẻ tầm tuổi Khuông Phù Nguy, hoặc là cuộn tròn người lại, rõ ràng là người còn sống bị thiêu chết, hoặc là tứ chi cứng ngắc, chứng tỏ đã chết trước khi bị lửa thiêu.
Y đếm được ba trăm mười lăm cái xác người, lửa giận trong lòng bắt đầu bùng cháy, càng cháy càng mãnh liệt, dù cho cơn mưa kia có tầm tã đến đâu cũng không dập tắt nổi.
Hồ Hòa Nghi nhìn thấy chẳng còn ai sống sót thì nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng nói: "Sự cấp tòng quyền, đám sơn phỉ này gian xảo tàn nhẫn, xử chết muộn chỉ e là sẽ mang họa về sau, bổn quan truy tra bọn họ đã lâu, sợ giải quyết chậm trễ xảy ra chuyện lớn bèn tự tiện hành động, không báo tin cho Tri phủ địa phương biết, sau này bổn quan sẽ tự nói rõ nguyên do, làm thế nào phạt ra sao cũng được.

Đúng rồi, còn có Lý đô tri Lý Đắc Thọ nữa, lão cũng đến diệt cướp giống như ta, tiểu Triệu đại nhân vừa đến đã nhào vào đánh giết, còn bắn lão bị thương nữa —— chắc là hiểu lầm mà thôi, tiểu Triệu địa nhân tốt bụng, xin hãy mau chóng thả Lý đô tri ra, sau đó thì tự mình đến phủ công chúa nói xin lỗi đi thôi..."
Triệu Bạch Ngư quay đầu liếc một cái, bấy giờ Hồ Hòa Nghi mới khựng lại, bỗng nhận ra hắn tự nhiên lại sợ hãi trước một tên quan văn, không khỏi thẹn quá hóa giận.
Lý Đắc Thọ lại phun ra một búng máu nữa, phối hợp với Hồ Hòa Nghi: "Lão nô gặp được binh mã của Hồ đại nhân ở trên đường, nghe nói là diệt cướp, bởi vì tình nghĩa giữa điện hạ và Hồ đại nhân khắng khít cho nên mới muốn giúp đỡ một tay, lúc giết sơn phỉ lại bị Triệu đại nhân trông thấy...! Khụ! Có điều lão nô không trách Triệu đại nhân, đều là...!Đều là hiểu lầm thôi."
Đô thống doanh binh Kinh Bắc có hơi đồng tình nhìn về phía Triệu Bạch Ngư, tất nhiên hắn biết trong đó có điều kì lạ, chỉ là không có chứng cứ, Hồ Hòa Nghi và Lý Đắc Thọ cắn chết cũng cứ bảo là diệt cướp, Triệu Bạch Ngư cũng đâu còn cách nào khác.
"Tiểu Triệu đại nhân —— "
Hắn muốn khuyên Triệu Bạch Ngư nhịn một chút, lại thấy Triệu Bạch Ngư bước đến trước mặt Lý Đắc Thọ đã bị đánh gãy chân tay, giật lấy hoàn thủ đao trong tay ám vệ, đột ngột giơ cao khỏi đỉnh đầu.
Răng rắc! Ầm ầm! Sấm sét nổ vang ——
Giơ tay chém xuống, máu tươi văng xa ba mét.
==
(***) Chú thích
"Máu đào tung tóe nhuộm thẫm ô sa ta...!Xem mạng người như cỏ rác, giết lầm thiện lương..."
Lấy từ dự kịch triều Minh
Đôi nét chuyện xưa: Bối cảnh Bắc Tống
Chủ hiệu châu báu Giáp thất lạc con gái, lúc đi tìm con đã đến một huyện nào đó dừng chân rồi tìm nơi ngủ trọ, huyện lệnh ép ông bán vòng tay là bảo vật gia truyền nhưng bị từ chối, nửa đêm đến trộm vòng, giết người diệt khẩu rồi hợp sức với quan huyện vu hãm cho ông chủ quán trọ.
(Vợ của ông chủ quán trọ tức giận đến chết, huyện lệnh thì ép ông chủ nhận tội, nếu ông không nhận thì bắt con gái của ông nhận, ông chủ bất đắc dĩ phải nhận tội.)
Tuần phủ Ất nhận tra án này, vợ của hắn và quan huyện là anh em họ.
Quan huyện tặng vòng tay, lừa gạt vợ tuần phủ nhét chứng cung giả vào trong hồ sơ của tuần phủ.
Khi tuần phủ thẩm vấn ông chủ, mặc dù cảm thấy lạ nhưng ông chủ đã nhận tội, các chi tiết đều chính xác (ông chủ chẻ củi bị chặt đứt ngón cái, hung thủ bị chủ hiệu châu báu cắn đứt ngón cái).
Trùng hợp hơn nữa nha hoàn mà vợ tuần phủ thu nhận là con gái của chủ hiệu châu báu Giáp, biết cha chết thảm, nàng khóc cầu công đạo, vô cùng đáng thương, thế là tuần phủ phán quyết tội tử hình cho ông chủ quán trọ.
Vụ án kết thúc, tuần phủ mới phát hiện ra vòng tay của vợ mình, hỏi một chút thì biết được là do quan huyện tặng, vừa khéo cô gái mồ côi kia nhận ra chiếc vòng tay này chính là bảo vật gia truyền của nhà mình.
Tuần phủ nhận ra có điều không đúng, lại thẩm vấn lần nữa, cuối cùng tra ra manh mối.
Nhưng huyện lệnh nói, người thu hối lộ là vợ tuần phủ, người phán xử sai là chính tuần phủ,
Nếu như trị tội, hắn và vợ hắn đều có tội như nhau.
Tuần phủ yêu vợ, trái phải gian nan khó xử, mặc dù người vợ cũng bị lừa, nhưng quả thực đã hại chết người, hắn vốn còn định lấy lý do nàng bị lừa để được nhận đặc xá.
Kết quả con gái của ông chủ quán trọ đến cáo quan, căm phẫn không chịu nỗi, giận dữ mắng mỏ tuần phủ, sau đó đập đầu vào cột trên công đường (không chết).
Tuần phủ áy náy vô cùng, cuối cùng vẫn làm theo lẽ công bằng, phán tử hình hung thủ là quan huyện, phán vợ mình tội lưu vong, còn bản thân hắn thì tự vẫn ngay tại chỗ.
Thay đổi bất ngờ, nhưng lại vô cùng đặc sắc!.

Bình Luận (0)
Comment