"Đều là lỗi của anh, đừng giận nữa, anh ôm em."
Vừa nói, Bùi Phượng Chi vừa cài từng cúc áo vest cho cô, sau đó bế cô lên.
Diệp Ninh Uyển còn cố tình vùng vẫy thêm vài cái, không thoát ra được mới trừng mắt nhìn Bùi Phượng Chi, hừ lạnh một tiếng.
Bị cô trừng mắt như vậy, trong lòng Bùi Phượng Chi lại thấy ngọt ngào, chỉ muốn cười.
Cân nặng của Diệp Ninh Uyển nhẹ hơn tưởng tượng một chút, Bùi Phượng Chi bế cô theo kiểu công chúa, từng bước cẩn thận đi xuống cầu thang, như đang nâng niu một bảo bối vô cùng quý giá, sợ làm vỡ cô dù chỉ một chút.
Hai người nói chuyện trên cầu thang một lúc, cộng thêm những hành động cử chỉ của Bùi Phượng Chi, mỗi một điều đều như một cái tát giáng vào mặt Cáo lửa, khiến sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.
Cô ta nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm hai người đang đi về phía ghế sô pha, kìm nén câu hỏi sắp bật ra khỏi miệng, cố gắng đổi giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút hỏi:
"Lão đại, đây là ai vậy?"
Bùi Phượng Chi đặt Diệp Ninh Uyển xuống ghế sô pha, vệ sĩ đã lấy thêm một đôi dép lê tới, Bùi Phượng Chi ngồi xổm xuống, quỳ một gối xuống đất, nâng một chân Diệp Ninh Uyển lên, dùng khăn giấy lau sạch bụi bẩn dưới chân cô, sau đó mới đi giày vào cho cô, rồi thay cả chiếc giày còn lại, lúc này Bùi Phượng Chi mới đứng dậy.
"Đây là vợ mới cưới của tôi."
Cáo lửa như muốn nghiến nát cả hàm răng.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ, Bùi Cửu gia xưa nay luôn coi phụ nữ như không khí vậy mà có một ngày lại hạ mình quỳ một gối xuống đất trước mặt một người phụ nữ, dịu dàng đi giày cho cô ta như vậy.
Nếu... nếu là như vậy, thì sự chờ đợi bao nhiêu năm qua của cô ta, bao nhiêu năm cố gắng tiếp cận anh đều trở thành trò cười.
Thì ra Bùi Phượng Chi không phải là không có tình cảm, chỉ là tình cảm của anh chưa bao giờ dừng lại vì cô ta mà thôi.
Khoảnh khắc đó, Cáo lửa cảm thấy những năm tháng và tình đơn phương của mình trở nên thật nực cười.
Cô ta nhìn Bùi Phượng Chi với đôi mắt ngấn lệ, hỏi với giọng khàn khàn:
"Bùi Phượng Chi... anh... anh kết hôn rồi sao? Anh kết hôn khi nào? Sao anh kết hôn rồi mà không nói cho em biết?!"
Cuối cùng, Cáo lửa vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình, nhìn Bùi Phượng Chi gần như sắp sụp đổ, cứ như đang chất vấn một tên đàn ông tồi đã phản bội mình.
Diệp Ninh Uyển, người vợ danh chính ngôn thuận của Bùi Phượng Chi, nhất thời có chút xấu hổ.
Nhưng Diệp Ninh Uyển cũng không phải người dễ chọc.
Ngón tay cô véo vào phần thịt mềm bên trong cánh tay Bùi Phượng Chi, nhéo một chút rất nhỏ, dùng sức xoay mấy vòng, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.
"Anh yêu, chị gái xinh đẹp này đang hỏi anh đấy, sao anh không nói gì? Chẳng lẽ còn muốn em trả lời thay anh sao?"
Thị lực của Cáo lửa cực kỳ tốt, tự nhiên cũng nhìn thấy hành động nhỏ của Diệp Ninh Uyển.
Cô ta không thể kìm nén lửa giận trong lòng, gầm lên với Diệp Ninh Uyển:
"Cô làm gì vậy! Anh ấy là chồng cô, sao cô có thể đánh anh ấy?!"
Diệp Ninh Uyển cười lạnh một tiếng, nhìn Cáo lửa đang tức giận với vẻ mặt mỉa mai.
"Ồ? Thì ra cô cũng biết đó là chồng tôi à? Vậy mà cô còn không biết xấu hổ hỏi chồng tôi những lời ong bướm đó? Hay là cô sinh ra da mặt dày như vậy, thích quyến rũ chồng người khác trước mặt người ta hả?!"
Cáo lửa trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, đôi mắt hồ ly tràn đầy lửa giận, cô ta vừa tức vừa sốt ruột, ra vẻ như muốn xé xác Diệp Ninh Uyển, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu:
"Cô căn bản không xứng với Cửu gia!"
Diệp Ninh Uyển không tiếp tục tranh cãi với Cáo lửa về vấn đề vô bổ này nữa, bàn tay đang véo vào phần thịt mềm bên trong cánh tay Bùi Phượng Chi càng thêm dùng sức, nụ cười trở nên lạnh lẽo.
"Bùi Phượng Chi, anh cứ đứng nhìn người khác bắt nạt vợ anh như vậy sao? Anh bị câm hay là c.h.ế.t rồi?"