Một cái tát giáng xuống mặt Diệp Ninh Uyển, cô bị đánh ngã nhào xuống giường, má trái sưng vù, tai ù đi.
Giọng nói của Diệp Trấn Ninh như xuyên qua một lớp chất lỏng truyền vào màng nhĩ đang chảy m.á.u của cô.
"Diệp Ninh Uyển, tao nuôi mày lớn như vậy, không phải để mày vu oan cho con gái ruột của tao! Mày đã không muốn làm con gái nhà họ Diệp nữa thì cút về chỗ ba mẹ ruột của mày đi! Từ nay về sau đừng có dính dáng gì đến nhà họ Diệp nữa!"
Diệp Ninh Uyển đột nhiên ngẩng đầu, gào thét với Diệp Trấn Ninh.
"Vậy ba mẹ ruột của con là ai? Lúc trước là các người ôm nhầm con, là các người nuôi con như con gái ruột đến tận bây giờ, bây giờ lại đổ hết lỗi lên đầu con!"
"Các người có thể hận con, nhưng tại sao lại không tin con!"
Một năm trước, Diệp Nhược Hâm cầm báo cáo giám định ADN đến tìm, Diệp Ninh Uyển mới biết mình vừa sinh ra đã bị ôm nhầm.
Ban đầu cô muốn trở về bên cạnh ba mẹ ruột, ai ngờ báo cáo giám định bên kia cũng ra, cô lại không phải con ruột của ba mẹ nuôi Diệp Nhược Hâm.
Cô bỗng chốc trở thành đứa trẻ không rõ cha mẹ, chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại Diệp gia.
Nhưng theo sự xuất hiện của Diệp Nhược Hâm, cơn ác mộng của cô cũng bắt đầu, sự hãm hại của Diệp Nhược Hâm, sự thiên vị của người nhà họ Diệp, cùng với thân phận không rõ ràng của cô đều trở thành tội lỗi của cô.
Tất cả mọi người đều cho rằng, cô là người thừa, là đứa con ghẻ không nên tồn tại trên thế giới này.
Diệp Trấn Ninh lạnh lùng nhìn Diệp Ninh Uyển, trong mắt không còn chút tình cảm nào của người cha đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm.
Lúc này, Diệp Nhược Hâm trong lòng Bùi Minh Hàm khẽ rên một tiếng, yếu ớt kéo kéo tay áo Diệp Trấn Ninh.
"Ba, đừng vì con mà cãi nhau, Uyển Uyển chỉ là muốn được ba mẹ quan tâm nhiều hơn thôi, hai người đừng... đừng trách cô ấy..."
Diệp Ninh Uyển nhìn thấy ánh mắt Diệp Trấn Ninh lập tức dịu lại, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn đến mức m.á.u tươi như đang chảy ra, thối rữa ở nơi không ai nhìn thấy.