Cô bước nhanh về phía dì Lý đang nằm úp sấp trên mặt đất, giẫm một chân lên đầu bà ta.
"Ngay từ đầu mục tiêu của bà chính là Bùi Phượng Chi! Ai phái bà đến g.i.ế.c anh ấy?"
Khuôn mặt dì Lý méo mó áp sát vào nền gạch lạnh lẽo, nước miếng không ngừng chảy xuống, tiếng cười đột ngột im bặt.
"Diệp Ninh Uyển, đến bây giờ cô còn muốn cắn lung tung sao?"
"Tôi chỉ hận mỗi cô! Tôi hận cái vẻ cao cao tại thượng của cô, tôi muốn cả đời này cô đừng hòng ngóc đầu lên được! Chỉ cần Bùi Phượng Chi xảy ra chuyện, cô nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi Bùi gia, đến lúc đó Diệp gia cũng sẽ không cần cô nữa, cô chính là một đứa bị người người phỉ nhổ... ưm..."
Diệp Ninh Uyển tăng thêm lực dưới chân, khiến dì Lý đau đớn không nói nên lời.
"Bà không muốn nói? Không sao, chẳng mấy chốc bà sẽ khóc lóc cầu xin tôi để được khai hết!"
Dì Lý vẫn tỏ vẻ khinh thường.
Bà ta rõ ràng không tin Diệp Ninh Uyển, một đứa con gái bị Diệp gia ghét bỏ vứt ra ngoài, lại có bản lĩnh như vậy.
"Hừ, ngoài việc đánh người ra, cô còn biết làm gì nữa? Cô là đồ bạo lực, Cửu gia cưới phải người vợ như cô, sau này không biết sẽ bị cô hành hạ thế nào!"
Diệp Ninh Uyển lười để ý đến bà ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt không tán thành của Bùi lão gia.
"Ba, người này không chịu khai, con hết cách rồi, chỉ có thể cầu xin ba giúp Cửu gia, anh ấy vất vả lắm mới tỉnh lại, bây giờ đã có người trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng anh ấy, chẳng lẽ ba thật sự tin rằng một người hầu sẽ ra tay g.i.ế.c người chỉ vì nhìn con không vừa mắt? Hơn nữa người này còn là Cửu gia của Bùi gia, chẳng phải là điên rồi sao?"
Dù sao cũng là con trai ruột mà Bùi lão gia yêu quý nhất, không thể nào để mình cô làm việc, còn ông cụ thì ngồi đó xem kịch được.
Bùi lão gia bị Diệp Ninh Uyển nhắc đến, không khỏi nhìn cô thêm vài lần, ánh mắt có thêm vài phần tán thưởng, hiển nhiên ông không ngờ Diệp Ninh Uyển lại có gan làm vậy.
Tuy trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt Bùi lão gia lại sa sầm, nghiêm nghị ra lệnh.
"Quản gia, đưa bà ta xuống, tra hỏi cho kỹ!"
Những gia tộc trăm năm như Bùi gia đều có quy củ và hình phạt riêng, gặp phải chuyện thế này đa phần là tự mình giải quyết trong nhà, người ngoài đương nhiên không dám xen vào.
Dường như dì Lý lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt đắc ý cuối cùng cũng cứng đờ.
Bà ta liều mạng giãy giụa muốn lùi về sau, nhưng chân Diệp Ninh Uyển vẫn giẫm lên người, bà ta chỉ có thể khua tay múa chân như con rùa lật ngửa, nhưng vẫn không thoát ra được, cuối cùng bị bảo vệ trói lại.
Dì Lý có lẽ cũng biết kết cục của mình sẽ ra sao, hung dữ gào lên với Diệp Ninh Uyển.
"Diệp Ninh Uyển, đồ tiện nhân! Mày sẽ không được c.h.ế.t tử tế!"
"Bùi Phượng Chi! Mày có biết mày cưới phải một đứa hư hỏng không, con đàn bà này đã sớm bị người đàn ông khác ngủ rồi! Bây giờ trên đầu mày toàn là sừng, sắp đ.â.m thủng cả trần nhà rồi!"
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều nhìn Diệp Ninh Uyển với vẻ mặt khác nhau.
Tiếng cười điên cuồng của dì Lý vẫn còn vang vọng.
"Các người nhà họ Bùi cưới phải một con đàn bà lăng loàn, ha ha ha... Sau này cả giới thượng lưu đều biết nhà họ Bùi các người mất mặt cỡ nào! Ha ha ha... Ưm ưm..."
Cuối cùng, ông cụ Bùi cũng không nhịn được nữa, tức giận quát lên.
"Mấy người làm ăn kiểu gì vậy!"
Mấy vệ sĩ tìm một vòng cũng không thấy thứ gì có thể nhét vào miệng người phụ nữ này, nhưng rõ ràng ông cụ Bùi sắp nổi trận lôi đình rồi.
Một vệ sĩ đành phải cởi đôi tất thối mấy ngày chưa giặt của mình ra, nhét vào miệng dì Lý.
Thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Giữa ánh mắt của mọi người, Diệp Ninh Uyển như không có chuyện gì, xoay người đi đến trước mặt Bùi Phượng Chi.