Diệp Ninh Uyển vừa rời khỏi nhà họ Trương không lâu thì một nhóm người vội vã đến. Thường An vừa nhìn thấy, lập tức chạy ra tiếp đón.
Người đến vừa mở miệng đã hỏi: "Nghe nói các người đã mời được bác sĩ Jessica? Cô ấy hiện đang ở đâu? Nhà chúng tôi cần cô ấy chữa bệnh cho Cửu gia!"
Thường An vội vàng đáp:
"Cô ấy đã chữa khỏi bệnh cho lão gia nhà chúng tôi, giờ đã rời đi rồi. Tôi cũng không biết cô ấy đi đâu."
Che giấu tung tích cho vị thần y tính tình kỳ quặc này là quy tắc. Nếu vi phạm, bệnh nhân sẽ tái phát bệnh tình, không thể cứu chữa được nữa.
Nhìn những người kia vội vã rời đi, Thường An lặng lẽ cụp mắt xuống.
...
Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Diệp.
Ngoài cổng biệt thự, đủ loại xe sang đậu kín mít, bên trong vang lên tiếng cười nói rộn ràng của các nam thanh nữ tú.
Diệp Ninh Uyển sải bước đi vào, bỗng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng, tiếp theo là tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.
"Ôi trời, Đường Nguyễn Nguyễn, cô làm sao vậy? Bảo cô rót rượu thôi mà, cô cũng có thể làm vỡ chai rượu ngon như vậy sao? Đây là rượu vang Bordeaux mà cậu cả Diệp mang từ Pháp về đấy, cô biết nó bao nhiêu tiền không? Bán cô cũng không đền nổi đâu!"
Diệp Ninh Uyển nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn về phía hồ bơi.
Cô thấy mấy người phụ nữ mặc váy dạ hội lộng lẫy ngồi trên ghế dài bên hồ bơi, dưới đất quỳ một cô gái mặc đồ người hầu. Hai tay cô gái bị mảnh vỡ chai rượu cứa vào, nhưng vẫn cố kìm nước mắt không dám khóc thành tiếng.
"Không... không phải tôi làm đổ... Nó tự đổ xuống..."
Người phụ nữ kia giơ tay tát Đường Nguyễn Nguyễn một cái, cười lạnh.
"Cô xem cô ta kìa, ngu đến nỗi nói dối cũng không biết nói. Rượu vang làm sao mà tự đổ xuống được, rõ ràng là cô làm đổ! Cô sợ phải đền tiền chứ gì!"
Nước mắt Đường Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng không kìm được nữa, lăn dài trên má.
Cô nhìn Diệp Nhược Hâm vẫn im lặng nãy giờ, nghẹn ngào giải thích.
"Tiểu thư, cô thấy mà, tôi không có..."
Diệp Nhược Hâm dịu dàng, đầy thương hại lắc đầu với Đường Nguyễn Nguyễn.
"Xin lỗi nhé, Nguyễn Nguyễn, tôi thật sự không nhìn thấy. Nhưng tôi nghĩ Vũ Đồng sẽ không vu oan cho cô đâu. Có lẽ là chính cô không chú ý đấy."
Hàn Vũ Đồng khoanh tay trước ngực, đắc ý liếc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn đang quỳ dưới đất.
"Cô còn gì để nói nữa?"
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, luống cuống không biết phải làm sao.
Giọng nói của Diệp Nhược Hâm lại vang lên.
"Chai rượu này mười mấy vạn, chắc cô cũng không đền nổi. Vậy thì thế này nhé, dù sao hôm nay cũng là tiệc hồ bơi, cô biểu diễn bơi một bài đi, chuyện này coi như xong, được không?"
Vừa nghe đến chuyện xuống hồ bơi, sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn lập tức tai nhợt.
Lúc nhỏ cô từng bị rơi xuống sông, cô sợ nước.
Hàn Vũ Đồng liếc nhìn cô, lập tức nói.
"Không xuống nước, vậy thì cô đứng trước mặt chúng tôi, mắng một trăm lần 'Diệp Ninh Uyển là đồ xấu xí, Diệp Ninh Uyển là đồ đê tiện'!"
Nghe vậy, Đường Nguyễn Nguyễn bỗng ngẩng phắt đầu lên, trên khuôn mặt đẫm nước mắt hiện lên vẻ phẫn nộ. Cô nắm chặt tay, lớn tiếng hơn lúc nãy rất nhiều:
"Uyển Uyển không phải người như vậy! Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất tốt bụng! Cô ấy bị người ta hãm hại!"
Mọi người im lặng trong giây lát, rồi tiếng cười vang lên.
"Haha, cô ta dám nói Diệp Ninh Uyển xinh đẹp, tốt bụng! Cô ta bị điên rồi à?"
"Đường Nguyễn Nguyễn chắc là mắt có vấn đề rồi!"
"..."