"Em cứ ngủ đi, anh tự làm..."
...
Ngày hôm sau Diệp Ninh Uyển ngủ một mạch đến gần trưa, mơ mơ màng màng đưa tay sờ sang bên cạnh, chỗ nằm bên cạnh đã lạnh ngắt.
Cô mơ màng mở mắt ra, ngáp một cái, muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân rã rời.
Diệp Ninh Uyển lật người, nằm ngửa trên giường, nhịn không được mắng một câu.
"Bùi Phượng Chi, đồ khốn kiếp!"
Cô vừa mắng vừa lẩm bẩm lại đi tắm, sau đó mới đi xuống lầu.
Dì giúp việc trong bếp thấy Diệp Ninh Uyển đến tìm đồ ăn, nhịn không được đau lòng sờ sờ mặt cô.
"Sao dì thấy con lại gầy đi vậy, rõ ràng dì ngày nào cũng hầm canh cho con bồi bổ cơ thể, sao con ngược lại càng ngày càng gầy, trông tinh thần cũng không tốt lắm."
Dì giúp việc đau lòng như sắp c.h.ế.t đến nơi, nước mắt lưng tròng, nhìn như sắp khóc cho Diệp Ninh Uyển xem.
Diệp Ninh Uyển vội vàng nói.
"Con không sao, chỉ là mấy hôm nay công việc bận, thường xuyên thức khuya, có chút không chịu nổi thôi ạ."
Dì giúp việc không tin lời Diệp Ninh Uyển, cười tủm tỉm tiến đến bên tai Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng hỏi cô.
"Không phải công việc bận quá, là mấy hôm nay Cửu gia về rồi, tiểu biệt thắng tân hôn, mệt mỏi chứ gì?"