Diệp Ninh Vãn lại gạt tay Bùi Phượng Chi đang đặt trên vai mình ra, chắn trước người anh.
Bùi Phượng Chi khẽ động mắt, nhưng không ngăn cản.
Bởi vì ngay sau đó...
Một bóng người như quỷ ấn xuống vai Đại phu nhân, bẻ ngược cánh tay cầm d.a.o găm của bà ta ra sau lưng.
"A--"
Cơn đau dữ dội khiến Đại phu nhân hét lên thảm thiết, vô thức buông tay khỏi con d.a.o găm.
Keng!
Dao găm rơi xuống đất, mũi d.a.o cắm phập xuống sàn gỗ, để lại một vết lõm nhỏ.
Đại phu nhân khuỵu chân xuống, bị người kia ghì chặt vai, quỳ một gối xuống đất.
Đại phu nhân đau đớn giãy giụa.
"A! Buông ra! Mau buông ta ra!"
Người đàn ông ghì chặt bà ta khẽ cười, nói:
"Không được đâu, nhỡ tôi buông bà ra, Đại phu nhân lại muốn làm hại Cửu gia thì sao? Vậy chẳng phải tôi mang tội lớn rồi à?"
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Đại phu nhân khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tà mị của Giang Ứng Lân.
"Giang Ứng Lân? Sao anh lại ở đây? Buông tôi ra!!! Đây là chuyện nhà họ Bùi chúng tôi, anh là người ngoài dám đối xử với tôi như vậy! Quá phận rồi! Cút ra ngoài cho tôi!"
Giang Ứng Lân lắc đầu, không những không buông tay mà còn ấn mạnh hơn.
"Đại phu nhân, tôi đã nói rồi mà? Tôi không thể buông bà ra, mong bà thứ lỗi, tôi cũng chỉ là làm tròn trách nhiệm. Còn chuyện mạo phạm hay không, tự nhiên là do Bùi lão gia quyết định!"
Vừa nói, Giang Ứng Lân vừa đá con d.a.o găm rơi trên mặt đất sang một bên.
Con d.a.o găm nặng nề va vào góc tường, phát ra tiếng "đùng" trầm đục.
Vương quản gia đứng bên cạnh cúi người nhặt con d.a.o lên, cung kính đặt trước mặt Bùi Phượng Chi.
"Cửu gia."
Bùi Phượng Chi lạnh lùng liếc nhìn con d.a.o găm trên bàn trà, giọng điệu không tốt chất vấn Bùi lão gia:
"Chị dâu cả cũng không phải lần một lần hai ra tay với tôi, lần này còn trực tiếp động d.a.o trước mặt ba, ba định nói sao đây? Vẫn tiếp tục giả vờ như không thấy nữa sao?"
Bùi lão gia liếc nhìn con d.a.o găm trên bàn trà, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Ông ta bực bội nói với Đại phu nhân:
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, con dâu cả, con không được làm loạn nữa. Nếu còn làm loạn, ta là người đầu tiên không tha cho con!"
Đại phu nhân nước mắt lưng tròng, cả người lập tức suy sụp, nằm bẹp dưới đất như một bãi bùn nhão, dường như đã mất hết sức lực.
Bà ta vô lực lẩm bẩm:
"Vậy Minh Hàm của tôi phải làm sao? Minh Hàm của tôi phải làm sao?"
Bà ta cứ lặp đi lặp lại câu nói này, như thể đầu óc đã hoàn toàn ngừng suy nghĩ, không còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Bùi lão gia khẽ thở dài, cau mày nói với Đại phu nhân:
"Chẳng phải ta đã phái người đi chữa bệnh cho Minh Hàm rồi sao?!"
Nói xong, ông ta dặn dò Vương quản gia:
"Cho người đưa Đại phu nhân về, khoảng thời gian này đừng để bà ấy ra ngoài lung tung, hãy nghỉ ngơi cho khỏe!"
Vương quản gia gọi hai người giúp việc đến, vừa dìu Đại phu nhân dậy, thì nghe thấy Nhị phu nhân đột nhiên lên tiếng:
"Ba, có một chuyện con cũng mới nghe nói, nhưng con nghĩ vì thanh danh của chị dâu cả nên vẫn nên nói ra thì hơn, cũng để chị dâu giải thích rõ ràng, tránh sau này lỡ truyền ra ngoài, làm tổn hại đến thanh danh của nhà họ Bùi."
Lúc này Đại phu nhân đã không còn nghe lọt tai bất cứ lời nào nữa.
Bùi lão gia nghe nói chuyện liên quan đến thanh danh của Đại phu nhân, cũng trầm ngâm không nói.
Còn Diệp Ninh Vãn đứng bên cạnh Bùi Phượng Chi bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.