Giọng nói đều đều của Diệp Ninh Uyển vang lên bên tai bà ta:
"Bùi phu nhân, tôi khuyên bà nên ngoan ngoãn một chút. Không phải chỉ mình tôi có con trai đâu, bà có tận hai người con trai cơ mà! Bà còn có chồng, còn có nhà ngoại... Người ta sống trên đời này, ai mà chẳng có người mình quan tâm chứ? Bùi Minh Hàm đã dồn người khác vào đường cùng, thì đừng trách tôi ra tay với những người bên cạnh bà!"
"Tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt, bà đã chạm vào giới hạn của tôi, tôi sẽ cho bà biết thế nào là hối hận!"
"Nếu các người đã ép tôi đến chết, vậy thì cùng c.h.ế.t chung đi!"
Nói xong, Diệp Ninh Uyển sải bước tới trước, lướt qua một tên vệ sĩ, trong tay cô đã nhiều thêm một con d.a.o găm quân dụng.
Cô cúi người, nắm lấy một ngón tay của Bùi Minh Hạo - kẻ đang thoi thóp như sắp c.h.ế.t kia. Lưỡi d.a.o sắc lạnh lướt qua, một ngón tay rơi xuống đất ngay trước mắt Bùi phu nhân. Màu m.á.u đỏ tươi loang ra trên nền đất xám xịt, tạo nên một cảnh tượng chói mắt đến ghê người. Mùi m.á.u tanh nồng bốc lên nức mũi.
Tiếng thét thảm thiết của Bùi Minh Hạo vang lên hòa cùng tiếng gào thét, giãy giụa của Bùi phu nhân. Bà ta dùng những lời lẽ tục tĩu nhất mà mình biết để mắng nhiếc Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển khẽ cụp mi, nét mặt vẫn lạnh tanh như không hề nghe thấy những lời Bùi phu nhân vừa thốt ra.
Nàng chỉ nhẹ nhàng dùng d.a.o gõ gõ lên mặt Bùi Minh Hạo, lưỡi d.a.o sắc bén lướt qua lướt lại trên mắt, mũi hắn. Giọng nói của cô êm dịu, ngọt ngào, trên môi còn vương một nụ cười mỉm.
"Phu nhân, bà nói xem, nhát d.a.o tiếp theo của tôi nên rơi vào mũi, hay là mắt của Bùi Minh Hạo đây? Hay là... tôi cứ cắt luôn tai hắn đi nhỉ?"