Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bật mở.
Tiểu Tinh đẩy Bùi Phượng Chi đang ngồi trên xe lăn đi vào.
Tiểu Tinh nhìn thấy Diệp Ninh Uyển, mắt sáng lên, bỏ mặc Bùi Phượng Chi, chạy như bay đến bên giường bệnh, nhào vào lòng Diệp Ninh Uyển cọ cọ.
"Mami, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi! Con và Dực Dực lo lắng muốn chết!"
Nghe thấy Diệp Cảnh Dực không sao, Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô xoa đầu Tiểu Tinh, nhỏ giọng nói với cậu bé:
"Xin lỗi, mami đã khiến Tiểu Tinh lo lắng cho chúng ta rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa!"
Nghe vậy, mắt Tiểu Tinh ngấn lệ, ngẩng đầu lên, đáng thương nói:
"Vậy chúng ta móc ngoéo."
Nói rồi, cậu bé móc tay vào ngón tay út của Diệp Ninh Uyển, kéo mạnh, rồi hai ngón cái đóng dấu.
Trẻ con luôn có sự kiên trì đặc biệt đối với những nghi thức như vậy.
Diệp Thiệu Huân cúi người bế Tiểu Tinh lên, xoa đầu nhỏ mềm mại của cậu bé, nhỏ giọng nói:
"Mẹ con vừa mới tỉnh, để mẹ con nói chuyện với cha con đã, cậu đưa con đi tìm Dực Dực chơi nhé?"