Nam nữ trưởng thành “Em có trốn cũng vô ích.” —— Ngay khoảnh khắc đầu tiên nghe thấy giọng bà ngoại, Vưu Tình lập tức muốn giấu Lương Tây Triều đi, lời nói thậm chí đã nghẹn ở cổ. Nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh mắt anh, cô lại không hiểu sao không thốt nên lời. Lương Tây Triều không phải kiểu người thích trốn trốn tránh tránh, hơn nữa, làm vậy dường như quá không tôn trọng anh. Bà Nhạc vào cửa, Vưu Tình từ trên sofa đứng dậy, ống quần che đi miếng cao dán trên mắt cá chân, không cho bà thấy. “Bà ngoại.” “Tình Tình, hôm nay sao lại tan làm sớm thế con?” Phòng khách chỉ có bấy nhiêu chỗ, bà Nhạc ngay lập tức chú ý tới Lương Tây Triều: “Người này là?” Vưu Tình mặt không đổi sắc nói: “Đây là đồng nghiệp của con, tiện đường đưa con về nhà, con mời anh ấy vào nhà ngồi chơi, uống chén nước.” Lương Tây Triều nhướng mày. “Đồng nghiệp à?” Bà Nhạc nhìn qua, trong mắt có thêm vài phần đánh giá. “Cháu chào bà ạ, cháu là đồng nghiệp của Tình Tình, bà cứ gọi cháu là Tiểu Lương được rồi ạ.” Lương Tây Triều rất biết điều mà chấp nhận nhân vật mới của mình, giọng điệu kia phải gọi là vô cùng khiêm tốn: “Lần đầu đến thăm nhà mà quên chuẩn bị quà, thật ngại quá ạ.” Vưu Tình: “…” Tiểu Lương là ai. Anh gọi ai là Tình Tình. “Tiểu Lương à, chào cháu chào cháu.” Trên mặt bà Nhạc thoáng chốc hiện lên nụ cười, “Không cần quà cáp gì đâu, cháu khách sáo quá rồi.” Lương Tây Triều này, một khi đã đóng vai ngoan ngoãn khiêm tốn thì rất ghê gớm. Bộ dạng của anh lúc này, chẳng khác nào sói xám đội lốt thỏ con. Theo cách nói ở quê Khánh Châu của họ, thằng nhóc này lớn lên đẹp trai thì chớ, lại còn mặt mày tươi cười hớn hở, nhìn đã thấy thích. Vẻ ngoài nho nhã lịch thiệp này của anh, chính là điều mà ông cụ nhà họ Lương mong đợi từ khi anh mới sinh ra. Ai ngờ thằng nhóc này lớn lên lại lệch lạc, ngang ngược vô pháp vô thiên. Nếu bộ dạng này của anh mà để người nhà họ Lương nhìn thấy, e rằng không một ai không sững sờ kinh ngạc. Bà Nhạc đã bắt đầu hỏi Lương Tây Triều giữ chức vụ gì, bao nhiêu tuổi, là người ở đâu. Vưu Tình sợ Lương Tây Triều nói lung tung gì đó, vội vàng ngắt lời chuyển chủ đề: “Bà ngoại, hôm nay không phải bà đi du lịch cùng cơ quan sao, sao lại về rồi ạ?” “À đúng rồi!” Bà Nhạc vỗ tay một cái, “Bà về lấy chứng minh thư, quên mang theo!” Bà Nhạc vội vàng đi về phòng mình, “Tình Tình, cái mũ lần trước con mua cho bà để ở đâu ấy nhỉ, con tìm giúp bà với, bà mang đi.” “Vâng ạ.” Vưu Tình đồng ý, vừa nhấc chân lại không nhịn được nhíu mày. “Đừng cử động.” Lương Tây Triều lập tức ấn cô xuống, hạ thấp giọng nói: “Ở đâu, anh đi lấy.” Vưu Tình liếc nhìn anh, do dự. “Ngoan, không muốn để bà ngoại em nhìn ra thì phải ngoan ngoãn phối hợp với anh.” “…Trên giá treo đồ sau cửa phòng con.” Khó trách không chịu nói. Lương Tây Triều cong ngón tay cọ cọ má cô, “Yên tâm, anh lấy mũ xong sẽ ra ngay, không nhìn lung tung đâu.” “Anh có nhìn cũng chẳng có gì.” “Ồ?” “Vậy nếu anh cứ muốn nhìn thì sao?” “Còn muốn gì nữa?” “Anh rất hứng thú với giường của em.” Trán Vưu Tình giật giật, “Không phải anh nói phòng anh không lắp camera theo dõi sao?” Lương Tây Triều ung dung nghiêng đầu, “Anh chỉ nói bừa thôi, xem ra, hôm đó em vào phòng anh cũng hứng thú với giường của anh à?” Vưu Tình lặng lẽ quay mặt đi, “Em không có.” Lương Tây Triều nhìn cô đầy ẩn ý. “…Mau đi lấy đi.” Cô thúc giục. Trước khi bà Nhạc tìm thấy chứng minh thư, Lương Tây Triều đã mang mũ ra trước. “Tiểu Lương, ngại quá nha, bà phải đi gấp đây, tiếp đãi không chu toàn.” “Không sao đâu ạ.” Lương Tây Triều nói: “Chẳng qua, cháu nghe Tình Tình nói đồ ăn bà nấu rất ngon, tiếc là, hôm nay không có cơ hội được nếm thử.” “Có gì đâu, hôm nào cháu lại qua đây, bà làm cho cháu ăn!” Bà Nhạc cười nói: “Bạn bè Tình Tình không nhiều lắm, cũng rất ít khi dẫn bạn về nhà chơi, cháu phải thường xuyên đến đấy nhé Tiểu Lương .” Lương Tây Triều gật đầu: “Nhất định ạ.” Vưu Tình: “…” “Bà ngoại, cháu đưa bà ra ngoài.” Lương Tây Triều ra hiệu bằng mắt cho Vưu Tình, bảo cô đừng cử động lung tung, anh đi cùng bà Nhạc ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý của bà. “Chuẩn bị cảm ơn anh thế nào đây?” Lương Tây Triều quay lại, đưa tay véo nhẹ cằm cô. “Cảm ơn.” “Chỉ hai chữ thôi à?” “Vậy anh muốn gì?” Lương Tây Triều nhìn cô, “Cho anh ngủ.” “…” Anh bổ sung, “Ở đây.” “?” Vưu Tình ngước mắt, hỏi anh có ý gì. “Em đi lại không tiện, anh làm gậy chống cho em, hiểu chưa, Tình Tình.” “Vô phúc hưởng thụ, đừng gọi em là Tình Tình.” Cô bình tĩnh, “Hơn nữa em chỉ bị trẹo chân một chút thôi, không sao đâu.” Lương Tây Triều nửa híp mắt, lùi lại ba bước, “Em có bản lĩnh đi đến trước mặt anh mà mày không nhăn một chút nào, anh sẽ tin em không sao.” “Được.” Vưu Tình đồng ý. Về khoản không để lộ cảm xúc thì cô là dân chuyên nghiệp, dù đau đến mấy cô cũng chịu được. “Được.” Anh lại đột ngột mở miệng khi cô vừa nhấc chân chưa kịp đặt xuống bước đầu tiên, “Em không cần đi, anh đi.” Vưu Tình còn chưa kịp phản ứng lại hành động anh đi nhanh gọn như vậy, xoay người, nhìn ra ngoài cửa, chỉ còn lại bóng dáng Lương Tây Triều vội vã rời đi. Trong phút chốc, phòng khách vốn trở nên đông đúc vì sự xuất hiện của anh cuối cùng cũng trở lại như thường. Trong sự trống trải, lại có thêm một tia tịch liêu. Vưu Tình khom lưng ngồi lại xuống sofa, một mình trầm tĩnh một lát. Vệt nắng chiều cuối cùng ở chân trời biến mất, bóng đêm dâng lên. Trong phòng tắm, Vưu Tình thất thần đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp tưới lên vai. Tắm rửa xong, cô chậm rãi di chuyển bước chân từ phòng tắm đi ra. Không biết có phải do nước tắm quá nóng hay không, mắt cá chân lại truyền đến từng cơn đau nhói nhẹ. Bác sĩ ở phòng khám hình như có nhắc qua với cô, phải chườm lạnh, cô đã quên mất, trong nhà cũng không có túi chườm đá. “Cốc cốc ——” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Một mình ở nhà vào ban đêm, phản ứng đầu tiên của Vưu Tình là cảnh giác. Cô không lên tiếng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm ra cửa chính. Pass: Cú pháp xin pass các chương cuối truyện là Tramoi_DTY. Vui lòng gởi cú pháp này qua Fb nhà Trạm để lấy pass nhé. Mà người ngoài cửa dường như có thể đoán được suy nghĩ của cô, ngay sau đó liền nói: “Là anh đây, đồng nghiệp của em, Tiểu Lương.” Giọng điệu phóng khoáng trêu chọc. “…” Anh ba tuổi chắc. Vưu Tình di chuyển bước chân qua mở cửa, khóe môi đến chính cô cũng không nhận ra mà hơi nhếch lên một chút. Cửa mở, gió đêm lùa vào, Vưu Tình cả người run lên một cái, lúc này mới nhớ ra mình vừa tắm rửa xong, chỉ mặc một chiếc váy ngủ. Lương Tây Triều trở tay đóng cửa lại, ngay lập tức liền ngửi thấy mùi hương sữa tắm tươi mát trên người cô gái nhỏ, chỗ xương quai xanh của cô thậm chí còn vương một giọt nước chưa lau khô. Muốn giúp cô l.i.ế.m đi. Chiếc váy ngủ bằng vải bông đơn giản kia bao bọc lấy thứ gì, anh lại quá rõ ràng. Lương Tây Triều hơi ngửa cổ, yết hầu trượt xuống, ho khan một tiếng, động tác thành thục bế người lên đặt xuống sofa bên trong. Anh ngồi xuống cạnh cô, nâng chân cô lên đặt lên đùi mình xem xét kỹ, chỗ đau quả nhiên vẫn còn sưng đỏ. Lương Tây Triều nhíu mày. Vưu Tình không hỏi anh sao lại quay lại, không phải đã đi rồi sao, cũng không hỏi anh lúc này lại định làm gì, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh. Cô vốn là người ít nói, Lương Tây Triều cũng không cảm thấy buồn chán, ngược lại cảm thấy cô gái của anh lúc này cứ nhìn chằm chằm anh như đang tiến hành một nghiên cứu học thuật nào đó trông thật đáng yêu. Cô cứ việc nghiên cứu, lồng ngực anh sẵn sàng chịu đựng ngàn vạn những suy tư kỹ lưỡng của cô. Lương Tây Triều đã thay một bộ quần áo khác, thì ra vừa rồi anh ‘đi’ là để tìm một chỗ tắm rửa cho mình, trên tay anh còn có thêm một cái túi, bên trong không ngờ lại là túi chườm đá. “Sẽ hơi lạnh một chút, chịu khó nhé.” Lương Tây Triều dùng khăn lông bọc túi chườm đá rồi đắp lên chỗ đau của cô. “Khó chịu không?” Anh quay đầu hỏi cô. Vưu Tình lắc đầu. “Tự mình mặc áo khoác vào đi.” Lương Tây Triều liếc nhìn chiếc áo khoác của cô vắt trên sofa, dặn dò. “Ừm.” Vưu Tình lấy lại khoác lên vai. Lương Tây Triều vén ống quần của cô lên đến bắp chân, nơi đó thon thả mịn màng. Ngày trước trên giường, khi anh gác chân cô lên vai, thích nhất là m.ú.t rồi cắn bắp chân trắng nõn mềm mại của cô, rồi lại từ đó từng chút một xâm nhập vào sâu hơn. Khớp ngón tay ở hổ khẩu chậm rãi ôm trọn lấy, anh từ từ xoa bóp, yêu thích không muốn buông tay. Vưu Tình sao lại không biết, nhưng cô mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào chiếc TV đang mở làm nền trước mặt. Cả hai không ai nói gì, nhưng không hiểu sao, không gian nhỏ bé này lại được lấp đầy bởi một loại cảm xúc mang tên bầu bạn. Bản tin quốc tế bằng tiếng Anh vang lên, người dẫn chương trình thanh lịch duyên dáng đọc bản tin, mỗi một câu đều có tác dụng thôi miên đến lạ. Vưu Tình từ từ khép mắt lại, đầu vừa định nghiêng sang phải thì ngay lập tức bị một người đỡ lấy ghé sát vào. Cơn buồn ngủ ập đến, bên tai cuối cùng nghe được một tiếng cười khẽ nặng nề: “Cứ yên tâm về anh như vậy sao?” Cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, ánh mắt Lương Tây Triều mờ mịt mà u ám, tựa như dùng ánh mắt l*t s*ch cả người cô. Liếc nhìn mắt cá chân còn sưng của cô, lúc này anh mà làm thêm bất cứ điều gì cũng thật không phải người. Chườm đá cũng kha khá rồi, Lương Tây Triều bế cô gái trong lòng lên đi về phía phòng ngủ của cô. Vừa rồi anh quả thực không nhìn lung tung, lấy mũ xong thì lập tức ra ngoài. Hiện tại đặt người lên giường, đắp chăn ngay ngắn, ánh mắt không chút kiêng dè quét một vòng. Phòng cô không lớn, nhưng được cái sạch sẽ thoáng đãng. Tổng cộng chỉ có giường, tủ quần áo, và một chiếc bàn học. Đồ đạc không nhiều, nhưng trên bàn có kẹp sách hình lá phong làm thủ công, chậu hoa xương rồng xanh mướt bên cửa sổ, tay nắm cửa treo một con thỏ bông nhỏ, đâu đâu cũng là dấu vết của một cuộc sống đầy tình yêu thương. Chỗ nào cũng rất tốt, chỉ có một chỗ làm anh híp mắt lại, chiếc giường đơn 1 mét 3, thứ này đáng lẽ nên mục nát ở cửa hàng đồ nội thất thì hơn. Đèn phòng ngủ vừa tắt, Vưu Tình liền mở choàng mắt. Không thể nói là cô ngủ không say, vừa rồi dựa vào lòng Lương Tây Triều, cô rất buồn ngủ. Bị anh đặt lên giường một cái là tỉnh ngay. Mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, năm phút, mười phút. Cô vén chăn đứng dậy, xuống giường. Phòng khách không bật đèn, Vưu Tình không cẩn thận liền đá trúng một chiếc ghế. Tiếng động quá lớn, làm kinh động Lương Tây Triều đang dựa người ngồi trên sofa: “Sao lại ra đây?” “Muốn uống nước.” “Uống nước sao không gọi anh?” Lương Tây Triều nhíu mày, ngồi xổm xuống kiểm tra chân cô, “Đá có đau không?” Vưu Tình lắc đầu, chiếc ghế bằng keo không có trọng lượng gì, va phải sẽ không đau, chỉ là động tĩnh lớn. Vưu Tình liếc nhìn công tắc đèn trên tường. Vừa rồi, Lương Tây Triều gần như ngay lập tức đã sờ được công tắc, không cần suy nghĩ mà như thể còn quen thuộc căn hộ này hơn cả cô. Lương Tây Triều rót cho cô nửa ly nước ấm. Uống xong, Vưu Tình chậm rãi nói: “Lương Tây Triều, anh đừng ngủ ở sofa.” “Lại muốn đuổi anh à?” “Không phải.” Nói xong, Vưu Tình đặt ly xuống, cà nhắc xoay người chuẩn bị về phòng. Còn chưa đi được hai bước, cả người liền bị bế thốc lên, là kiểu ôm như gấu koala, cô có chút không tự nhiên, cũng may chỉ có vài bước chân. Chiếc giường nhỏ 1 mét 3, hai cơ thể gần như không còn khe hở mà áp sát vào nhau. Lương Tây Triều dứt khoát vòng tay ôm trọn người vào lòng, để cô gối đầu lên ngực anh ngủ. Lúc này anh cảm thấy chiếc giường 1 mét 3 thật sự là một thứ tốt. “Lương Tây Triều, vừa rồi anh thật sự định ngủ sofa một đêm à?” “Không ngủ, sofa nhà em chiều dài còn chưa đến 1 mét 8.” Cũng phải, cô đã quên, chiếc sofa đó là đồ cũ mua ở chợ trời, chỉ dài có 1 mét 5. Với thân phận của anh, ngủ ở sofa nhà cô e rằng là cái khổ lớn nhất anh từng nếm trải từ khi sinh ra đến giờ. Đêm khuya tĩnh lặng. Không ai ngủ cả. Nam nữ trưởng thành, cơ thể chạm vào nhau, lồng ngực anh rắn chắc rộng rãi, mà cô khi ngủ cũng không mặc nội y. Cô gối đầu lên ngực anh, hơi thở mềm mại như bông vừa lúc phả qua xương quai xanh và yết hầu của anh. Ánh mắt Lương Tây Triều dần trở nên sâu hơn. Vưu Tình nhích người ra sau, bị bàn tay anh đè lại, ôm chặt eo. Anh áp sát vào khiến cô cảm nhận rõ ràng hơn. “Em có trốn cũng vô ích.” Trong bóng tối, Vưu Tình khẽ cử động. Hơi thở Lương Tây Triều thoáng chốc nặng trĩu. Anh thích nhất là bàn tay cô, trắng nõn thon dài, lòng bàn tay lại càng mềm mại, anh đã từng hôn, từng cắn. Giờ đây, cô dùng đôi tay đó nắm lấy anh. Lý trí bị lòng bàn tay cô bao bọc cọ xát đến chỉ còn lại một tia, Lương Tây Triều giọng khàn khàn hỏi cô: “Em tự mình muốn làm như vậy, hay chỉ vì muốn cảm ơn anh?” “Có khác nhau sao?” “Có.” “Lương Tây Triều.” “Ừm?” Cô có chút trúc trắc, mượn bóng tối để che giấu cảm xúc dâng trào, “Là bởi vì anh là Lương Tây Triều. Câu trả lời này, anh có hài lòng không?”