Đêm Tình Ý - Viễn Sơn Tử

Chương 51

“Thấy vật nhớ người.” —– Vưu Tình đứng sững sờ, lặng lẽ đứng tại chỗ nhìn bóng hình trong màn mưa kia dần dần trở nên rõ ràng. Không còn cách biệt núi non sông nước giữa Bắc Thành và thành phố Lam, không còn chỉ là giọng nói nghe được qua điện thoại mà không thấy người. Mà là, trong gang tấc. Lương Tây Triều một tay bung dù, dù cho phong trần mệt mỏi cũng không che giấu được gương mặt vẫn phong độ ngời ngời, tuấn tú lãng tử ấy. Một tay kia của anh đưa lên, nhẹ nhàng véo má Vưu Tình, cười trầm trêu chọc: “Sao thế, không nhận ra anh à?” Những ngón tay khớp xương rõ ràng chạm vào làn da trên mặt, cảm giác chân thật không gì sánh bằng. Vưu Tình cầm điện thoại còn chưa kịp cất vào túi, đã trực tiếp lao vào lòng Lương Tây Triều. Hàng mi cô run rẩy khép lại, mặt áp vào lồng ngực rộng lớn của anh, mặc cho bên ngoài mưa phùn gió tạt, chỉ cần ở trong vòng tay anh, có thân hình cao lớn của anh che chở, cô chẳng còn sợ hãi điều gì. Cú va chạm của cô gái nhỏ quả thực khiến trái tim Lương Tây Triều loạn nhịp, anh siết chặt vòng tay, ghì chặt thân hình mảnh khảnh của cô vào lòng mình. Đôi khi, một cái ôm còn có thể xoa dịu cảm xúc hơn bất kỳ hành động thân mật nào khác. Hai người cứ như vậy đứng dưới mái hiên, trong đêm mưa gió tối tăm, yên lặng ôm nhau một hồi lâu. Mãi cho đến khi Vưu Tình như đã hít hà đủ hơi thở trên người anh, “sạc đầy pin” mà sống lại, sắc mặt hồng hào ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao anh lại đến đây? Em chẳng phải đã nói cuối tuần này em sẽ về Bắc Thành sao?” Lương Tây Triều cong môi, cúi mắt nhìn cô: “Như nhau cả thôi.” Cô phải sáng thứ Bảy mới về, dù chỉ chênh lệch một đêm, Lương Tây Triều cũng không muốn chờ. Cô gái nhỏ không vui, cả người cả mặt đều viết đầy vẻ mệt mỏi, chán nản, Lương Tây Triều thấy may mắn vì anh đã đến đây đêm nay. Anh không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, đoán cũng đoán được điều khiến cô gái này mặt mày ủ ê, ngoài công việc ra thì vẫn là công việc. Lương Tây Triều xoa đầu cô, ôm vai cô đi vào trong mưa, mặt dù nghiêng về phía cô hai phần ba. Trời mưa rất lớn, khoảng cách mấy trăm mét, một chiếc ô không che hết hai người, lúc đến sảnh lớn của chung cư, ống quần tây của Lương Tây Triều đã ướt sũng, Vưu Tình mặc bộ vest váy thì vẫn ổn. Thang máy lên tầng sáu, Lương Tây Triều nắm chặt tay Vưu Tình, mười ngón đan vào nhau, tay kia cầm ô. Đến tầng, Vưu Tình dùng vân tay mở khóa, đẩy cửa ra, công tắc đèn ở trên tường, cô đưa tay mò mẫm, bật lên, cả căn phòng sáng bừng. Cũng may đồ đạc của Vưu Tình không nhiều, dù Lương Tây Triều đột ngột đến thăm, trong phòng vẫn sạch sẽ, tuyệt đối không khơi dậy chứng ưa sạch sẽ của vị thiếu gia này. Vì sự xuất hiện của Lương Tây Triều, không gian vốn đủ cho một mình Vưu Tình ở bỗng chốc trở nên nhỏ hẹp, chật chội. Chung cư có trần khá thấp, Lương Tây Triều duỗi tay ra gần như có thể chạm tới trần nhà. “Người anh ướt hết rồi, đi tắm trước đi.” Lúc Vưu Tình dọn hành lý đến đây, Lương Tây Triều đã nhét một bộ đồ ngủ của mình vào theo. Còn mỹ miều đặt tên cho hành động đó là, muốn cô ‘thấy vật nhớ người’. Bây giờ vừa đúng lúc dùng được, Vưu Tình mở cửa tủ quần áo, lấy ra bộ đồ ngủ được treo phẳng phiu bên trong. Cô dẫn Lương Tây Triều vào phòng tắm, chỉ cho anh công tắc nước nóng rồi định đi ra, Lương Tây Triều kéo eo cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, ánh mắt hơi rũ xuống lướt qua mặt cô: “Nếu không phải chỗ này của em nhỏ quá…” Mặt Vưu Tình hơi nóng lên. Nếu không phải phòng tắm chỉ đủ cho một người xoay sở, họ đã cùng nhau tắm rồi. Vưu Tình thoát khỏi vòng tay anh, vẻ mặt tự nhiên: “Anh mau tắm đi, đừng để bị cảm.” Phòng tắm toàn là đồ dùng của phụ nữ, Lương Tây Triều nhìn quanh một lượt, tiện tay đặt lại cho ngay ngắn cục xà phòng hình gấu con đang nằm xiêu vẹo trên bồn rửa mặt. Lương Tây Triều dùng khăn mặt mới, là khăn cô gái của anh vừa bóc ra từ đống đồ dự trữ của mình, màu hồng phấn, anh không hề chê bai, khóe môi luôn cong lên ý cười. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Vưu Tình lấy chiếc tạp dề xuống đeo vào người, từ tủ lạnh lấy ra hai quả trứng, hai quả cà chua và một vắt mì. Chỗ nấu nướng của cô không hẳn là nhà bếp, chỉ là một cái bệ bếp bằng đá cẩm thạch dài, không có vách ngăn. Đàn ông tắm rửa rất nhanh, mì của cô còn chưa nấu xong, một vòng tay ấm áp từ phía sau đã ôm lấy cô. “Nấu gì thế?” Lương Tây Triều tựa cằm lên vai cô, môi mỏng hôn lên cổ cô hai cái, mái tóc ngắn còn hơi ẩm cọ vào người cô. Vưu Tình ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc anh giống hệt của mình. Một cảm giác chung sống đã lâu chợt ùa về. Chỉ là mái tóc hơi ẩm ướt của anh khiến cô thực sự hơi nhột, Vưu Tình dừng tay, nghiêng đầu nói: “Mì trứng cà chua.” Lương Tây Triều siết vòng tay qua eo, ôm cô chặt hơn, ghé sát tai cô nói đầy ẩn ý: “Cuối cùng cũng được ăn rồi.” “…Vậy anh đừng quấy rầy nữa, em còn chưa nấu xong.” Lương Tây Triều không buông ra: “Chỉ ôm em thôi, không làm gì khác.” Thế là anh cứ như một món đồ trang trí, cọ trên vai cô mãi, cô dù không cho cũng đành chịu, không lay chuyển được anh. Mãi đến khi Vưu Tình cuối cùng cũng nấu xong mì, tắt bếp ga đi, ngay giây tiếp theo, cả người cô bị anh xoay người bế thốc lên. “Anh làm gì vậy?” Vưu Tình giật nảy mình, bị anh đặt lên bàn ăn phía sau, Lương Tây Triều hai tay chống bên cạnh người cô, từ từ cúi xuống. Vưu Tình nhìn anh không chớp mắt, khẽ nuốt nước bọt: “Không ăn mì sao?” “Ăn cái khác trước đã.” Lương Tây Triều cong môi, cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng phấn nhỏ xinh của cô, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng tiến vào. Chóp mũi chạm nhau, hơi thở quyện vào, nỗi khát khao xa cách nhiều ngày bùng nổ trong khoảnh khắc này. “Có nhớ anh không?” Giọng Lương Tây Triều khàn khàn truy vấn: “Hửm? Có nhớ không?” Đầu óc Vưu Tình thiếu oxy trống rỗng, hai tay sớm đã bất giác vòng qua cổ anh, môi hé mở đáp lại: “Nhớ…” Anh tấn công tới tấp, cô không chút kháng cự, ánh mắt Lương Tây Triều càng thêm tối tăm, lòng bàn tay lướt qua sống lưng cô, nụ hôn của anh bắt đầu rơi xuống mãnh liệt, như thể toàn thân bị điện giật. Khi môi răng tách rời, hơi thở của cả hai đều nặng nề. Lương Tây Triều nghiêng đầu hôn lên gò má trắng nõn của cô, dư vị ấm áp vỗ về. Anh thầm quan sát vẻ mặt của cô. Nét u sầu như có như không trên mặt cô dường như đã tan đi không ít. Dù Vưu Tình lúc này cả người nóng ran, đuôi mắt ửng hồng, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, một cái ngước mắt, đã từ trong mê ly ái muội tỉnh táo lại. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Ăn mì đi, không thì nguội mất.” “Được.” Lương Tây Triều bế cô xuống khỏi bàn ăn, đặt lên ghế, anh xoay người đi múc hai bát mì ra. Vừa ăn miếng mì đầu tiên, Vưu Tình đột nhiên không kịp phòng bị mà xuýt xoa một tiếng, môi cô bị hôn sưng lên, còn bị cắn rách một chút. Lương Tây Triều nhìn sang: “Lỗi của anh.” Vưu Tình: “…” Người này nhận lỗi thì nhanh đấy, lần sau chẳng phải vẫn hôn cô mạnh bạo như vậy sao. Chung cư của Vưu Tình đương nhiên không thể có máy rửa chén, ăn mì xong, cô đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đĩa đi rửa. Kết quả Lương Tây Triều đã nhanh hơn một bước. Nhìn bóng dáng cao ngạo của anh đứng trước bồn rửa, Vưu Tình nghĩ nghĩ, khéo léo nhắc nhở: “Em chỉ có hai cái bát ăn mì này thôi, không nhiều đâu.” Lương Tây Triều đầu cũng không ngoảnh lại, giọng thản nhiên nói: “Yên tâm, không làm vỡ của em đâu.” Vưu Tình vẫn lặng lẽ đi qua, im lặng đứng bên cạnh nhìn anh. Không ngờ thiếu gia rửa bát cũng ra dáng phết, chỉ là một cái bát mà anh nhấn mấy lần nước rửa chén. Nhưng tì vết không che được ngọc sáng, bát được rửa rất sạch sẽ, cũng được đặt lại vào tủ chén một cách bình an vô sự. Vưu Tình không tiếng động cong môi cười. Rõ ràng chỉ là những việc rất đỗi bình thường. Ngày thường cô cũng nấu mì, ăn mì, rồi rửa bát như thế này, cuộc sống một mình không gợn sóng, làm gì cũng chỉ có một mình. Nhưng Lương Tây Triều xuất hiện ở đây, Lương Tây Triều đến làm những việc này, không khí trong căn hộ nhỏ bé này bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn lên. Thì ra dù là việc nhỏ nhặt, có hai người cùng làm. Cũng sẽ trở nên khác biệt. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, tí tách gõ lên cửa kính. Theo kế hoạch, tối nay Vưu Tình vốn cũng định vùi đầu vào sách vở để tìm kiếm lỗ hổng thí nghiệm, nhưng giờ phút này cô không muốn nữa. Có lẽ nghỉ ngơi một chút, thay đổi suy nghĩ, biết đâu ý tưởng ngược lại sẽ thông suốt ngay. Thời gian còn sớm, họ cũng không thể nào vừa ăn xong đã lên giường được. Nhưng – các cặp đôi buổi tối thường sẽ làm gì nhỉ? Đây đối với Vưu Tình là một vùng kiến thức mù mờ, suy cho cùng trước kia, họ không ở các câu lạc bộ, tiệc rượu, thì cũng là ở trên giường. Các cặp đôi buổi tối thường làm gì? Nhân lúc Lương Tây Triều rửa bát, Vưu Tình cầm điện thoại tìm kiếm thử, sau khi có được đáp án, Vưu Tình vào phòng ngủ chính, lấy một bộ váy ngủ không tay màu trắng tinh, vào phòng tắm. Lương Tây Triều dựa vào bàn ăn, ngước mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đang khóa bên kia, khóe môi khẽ nhếch lên một cách vi diệu, trong mắt mơ hồ có d*c v*ng cuộn trào cùng sự mong đợi. Ai ngờ cô gái nhỏ tắm rửa xong, mặc bộ đồ mát mẻ đi ra, câu đầu tiên lại hỏi anh: “Lương Tây Triều, muốn xem phim không?” “…Xem.” Lương Tây Triều bất đắc dĩ cười đồng ý. Biết làm sao được, cô gái của anh vui là được. Vưu Tình tìm một bộ phim tình cảm kinh điển, tắt hết đèn trong phòng, mang ra hai ly rượu gạo, cũng rất có không khí. Phim tình cảm không thể thiếu những cảnh lãng mạn, Vưu Tình xem đến nhập tâm. Lương Tây Triều thì ngược lại, sự chú ý của anh căn bản không đặt ở trên phim, ngay cả tên phim anh cũng không nhớ rõ. Thanh tiến độ mới qua được năm phút, Lương Tây Triều đã bế cả người cô gái của mình lên đặt trên đùi mà ôm. Anh hoặc là mân mê tay cô, hoặc là v**t v* mái tóc mềm mượt như lụa của cô, cuối cùng càng phát triển thành, môi mỏng thỉnh thoảng lại muốn hôn lên cổ và vành tai cô một chút. Con mồi rõ ràng đã đến bên miệng, anh thế mà lại thay đổi thái độ, cực kỳ kiên nhẫn, điều này so với Lương Tây Triều trước kia nói chưa đến hai câu đã muốn kéo cô lên giường quả thực khác một trời một vực. Mà Vưu Tình dựa vào lòng anh sao lại không cảm nhận được sự thay đổi của anh chứ, cô chẳng qua là nổi lên chút ý xấu, đột nhiên muốn thử xem, rốt cuộc anh có thể nhịn được bao lâu. “Tâm trạng tốt hơn chút nào không?” Lương Tây Triều chậm rãi hỏi. Nghe câu này, Vưu Tình đầu tiên là sững sờ, ngay lập tức phản ứng lại, Lương Tây Triều quả nhiên là từ trong điện thoại nghe ra tâm trạng cô không tốt nên mới đột ngột bay đến thành phố Lam. Hành động còn hữu dụng hơn bất kỳ lời nói an ủi nào. “Ừm.” Trong mắt Vưu Tình ánh lên tia sáng, gật đầu. Anh đến, tâm trạng cô liền tốt lên. Vưu Tình nói: “Cảm ơn anh.” Lương Tây Triều cười khẽ: “Chuyện này có gì đáng cảm ơn.” “Có chứ.” Vưu Tình từ trong lòng anh xoay người lại, tách hai chân ra ngồi lên người anh, người cô hơi rướn về phía trước, “Ngày mưa, anh đến đón em.” Vưu Tình dừng một chút, nói: “Còn có…” Lương Tây Triều một tay đỡ lấy eo cô, nhướng mày hỏi: “Còn có cái gì?” Vưu Tình bình tĩnh nhìn anh vài giây, không nói, trực tiếp ôm lấy mặt anh hôn lên.

Bình Luận (0)
Comment