Đêm Tình Ý - Viễn Sơn Tử

Chương 54

“Anh rất thích hôn em.” —– Sau khi cúp điện thoại, Vưu Tình đứng bên bờ hồ cạnh đài phun nước của quảng trường, cô ngước mắt nhìn quanh. Nơi này và những hình ảnh cô tìm kiếm trên mạng không khác biệt chút nào, thậm chí còn rộng rãi và sạch sẽ hơn cả trong ảnh. Cụm tòa nhà phía sau này bao gồm cả quảng trường trước mặt đều không phải thuê, mà là tài sản riêng thuộc danh nghĩa của Lương Tây Triều. Bên này và tòa nhà trụ sở chính của GSG nằm ở hai hướng đối ngược nhau, tọa lạc tại một trung tâm CBD khác của Bắc Thành, cho nên đây là lần đầu tiên Vưu Tình đến. Làn gió mát lành thổi qua mặt, là hơi thở quen thuộc của Bắc Thành đã lâu không gặp. Cúp điện thoại chưa đầy ba phút, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Vưu Tình chỉnh lại biểu cảm của mình, xoay người. Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cô thậm chí còn chưa kịp quan sát xem Lương Tây Triều sẽ có biểu cảm gì đối với chuyện ‘bạn gái đến đón tan làm’. Thì đã bị anh thu tay ôm trọn vào lòng. Cô lao vào lồng ngực ấm áp của anh, hơi thở bạc hà mát lạnh trên người anh bao bọc lấy cô. Hai tháng trước, Lương Tây Triều bận rộn công việc của mình, liên tục đi công tác ở nơi khác, còn Vưu Tình cũng đang bận rộn với tiến độ cuối cùng, mỗi ngày ở phòng thí nghiệm không biết mệt mỏi mà lắc ống nghiệm, viết báo cáo, ra ngoài thẩm định. Cho nên, cái ôm này, vào giờ phút này. Là cách biệt hai tháng. Vưu Tình áp đầu vào ngực anh, khẽ cọ cọ, sau đó mới ngẩng đầu lên, gọi tên anh: “Lương Tây Triều.” “Ừm.” Lương Tây Triều vùi mặt vào hõm vai cô, giọng nói khản đặc: “Anh đây bảo bối, em gọi thêm tiếng nữa đi.” Mái tóc dài của cô rũ xuống mu bàn tay anh, mềm mại và hơi se lạnh. Vưu Tình cong môi dưới, lại nhẹ giọng gọi tên anh một lần nữa, sau đó bình tĩnh nhắc nhở: “Ở cửa công ty anh đấy.” Cửa kính của tòa nhà này đối diện với quảng trường, nói không chừng lúc này đang có nhân viên của Lương Tây Triều đứng trước cửa sổ nhìn xuống. Ai ngờ Lương Tây Triều nghe xong, cánh tay ngược lại càng siết chặt hơn, môi mỏng cọ cọ vào cổ cô, hơi thở nóng rực. “Ai dám quản anh.” “Ở đâu anh cũng ôm em được.” Vưu Tình bèn đưa tay ra ôm lại anh, rồi dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh. Vưu Tình chú ý tới chiếc cà vạt màu đen có hoa văn chìm thắt trước ngực anh. Lương Tây Triều nói: “Anh cứ đeo đi đeo lại mãi một cái này, đến nỗi Lục Bạc Niên phải hỏi công ty anh có phải sắp phá sản rồi không, sao ngay cả cà vạt cũng không mua nổi cái khác mà thay.” Cái thằng góa vợ đó thì biết cái gì. Vưu Tình thực ra cũng không hiểu: “Vậy sao anh không đổi?” Nói đến đây, Lương Ngũ Gia nhà họ Lương chậm rãi ngẩng lên, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa cố tỏ ra kiềm chế hỏi: “Em tặng anh mấy cái?” Vưu Tình: “Một cái.” Lương Tây Triều chọc chọc má cô: “Thế thì, anh lấy gì mà đổi.” Vưu Tình: “…” Trước kia lúc ở Thủy Quận Loan, phòng chứa đồ của Lương Tây Triều có vô số cà vạt, anh dùng qua một lần sẽ không dùng lại lần thứ hai, trừ phi lấy nhầm. Lương Tây Triều dùng mu bàn tay áp lên má cô: “Lên với anh trước đã.” “Anh vẫn chưa xong việc à?” Vưu Tình chần chừ: “Có phải em đến không đúng lúc không?” “Quá đúng lúc luôn, bảo bối.” Lương Tây Triều nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái mình, áp lên mặt anh: “Hôm nay anh xem một đống báo cáo rác rưởi, đau hết cả đầu.” Cùng lúc đó, Quan Minh ở phía sau sờ sờ mũi, ngẩng đầu nhìn trời. Biết là Lương tổng trước mặt cô Vưu sẽ ‘khác biệt’. Không ngờ lại khác biệt đến như vậy. Vì chênh lệch chiều cao, sau khi được Lương Tây Triều buông ra khỏi lòng, Vưu Tình mới thấy Quan Minh đứng cách đó không xa phía sau anh. Vưu Tình lịch sự chào hỏi: “Trợ lý Quan, lâu rồi không gặp.” Quan Minh cười nói: “Cô Vưu, lâu rồi không gặp.” —— Sảnh tầng một của DC còn rộng rãi hơn sảnh của tòa nhà GSG. Lương Tây Triều phát hiện Vưu Tình đi chậm một bước không theo kịp, anh quay lại, trực tiếp nắm lấy tay cô. Hai người sóng vai đi về phía trước. Ba nhân viên lễ tân cúi đầu chào hỏi, dõi theo bóng dáng họ đi về phía cửa thang máy. “Cho nên, cô bạn gái quen mấy năm trong truyền thuyết của Lương tổng, là thật sự có à?!” “Cứu tinh của sếp tôi đến rồi, kiểu gì sếp cũng phải cúi đầu cảm tạ người ta một cái đi, nghe nói đã cứu sếp không biết bao nhiêu lần rồi!” “Cao thật đấy, chân cũng dài nữa!” “Trông cũng xinh, chỉ là cảm giác hơi lạnh lùng, giống Lương tổng.” “Nhưng mà đừng nói nhé, hai người đứng cạnh nhau cũng hợp đấy, kiểu trai tài gái sắc mặt lạnh!” Một người khác trong ba người phản ứng chậm hơn: “Cái gì cái gì, Lương tổng đưa thư ký mới đến à?” “Thư ký mới ở đâu ra! Cô đeo kính vào mà nhìn cho kỹ xem nào, hai người đang nắm tay nhau đấy!” Người nọ lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt: “Ai với ai nắm tay? Lương tổng, người mắc chứng ưa sạch sẽ cấp độ mười, đến đối tác quan trọng tới cũng không thèm bắt tay ấy hả?!” Hai người còn lại chậm rãi gật đầu. ——- Thang máy đi thẳng lên, tầng văn phòng của Lương Tây Triều chiếm trọn một tầng, cần phải có thẻ quẹt chuyên dụng mới vào được. Quan Minh giúp bấm thang máy và quẹt thẻ, đưa người đến nơi, biết ý mà đi thang máy xuống. Vừa vào lớp cửa kính cảm ứng bên ngoài, Vưu Tình đã bị Lương Tây Triều bế ngang lên, văn phòng riêng của anh còn ở sau một cánh cửa khác bên trong, dùng nhận diện khuôn mặt để tự động mở. Vưu Tình bị đặt lên bàn làm việc của anh, chênh lệch chiều cao giữa hai người được thu hẹp, cô vừa vặn có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn rực cháy. Vưu Tình chủ động trước, cô từ từ tiến lại gần, hàng mi rậm rung động, môi nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mỏng của Lương Tây Triều. Sau đó buông ra, đôi mắt trong veo sâu thẳm cứ thế bình tĩnh nhìn anh. Ánh mắt Lương Tây Triều sâu thẳm, vén những sợi tóc rơi trên vai cô, hai tay chống xuống bên cạnh người cô. Anh hôn lên trán cô, vẻ mặt vô cùng chăm chú: “Về khi nào?” “Buổi chiều, vừa mới về.” h*n l*n ch*p m** cao thẳng của cô: “Vừa về đã tìm anh à?” “Ừm.” Hôn lên hai bên má cô: “Ngoan thật, sao không nói cho anh biết, để anh đi đón em.” “Tổng bộ… thống nhất cử xe đưa đón.” Hôn lên môi cô: “Còn đi nữa không?” “Ưm… không… ừm…” Miệng bị chặn lại, giọng Vưu Tình trở nên mơ hồ không rõ, nói một cách chính xác thì, trừ phi nhận được yêu cầu thẩm định của doanh nghiệp ngoại tỉnh, sẽ phải đi công tác khoảng hai ba ngày. Ngoài ra, cô sẽ thường trú tại trụ sở chính ở Bắc Thành. Lương Tây Triều cứ nói một câu là lại phải hôn cô một cái. Giống như một chú cún cuối cùng cũng đợi được chủ nhân đã lâu không về nhà, vươn lưỡi ra nhiệt tình l**m mặt, một cảm giác quen thuộc. Nhận ra cô đang lơ đãng: “Nghĩ gì thế?” Khóe môi Vưu Tình mỉm cười, kéo dài giọng điệu chậm rãi nói: “Đang nghĩ, anh rất thích hôn em.” Cô gái nhỏ hiếm khi cười một cái, nụ cười kéo dài trên mặt lâu như vậy lại càng hiếm. Ánh mắt Lương Tây Triều tối sầm lại trong phút chốc, hành động ngay lập tức trở nên hung hãn, nắm lấy gáy trắng nõn của cô buộc cô ngẩng đầu, một nụ hôn sâu rót vào miệng cô, cả người toát ra d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt. Hô hấp của Vưu Tình dần trở nên dồn dập, đối với việc hôn môi với Lương Tây Triều, cô vẫn rất khó chống cự. Ánh hoàng hôn vàng rực ngoài cửa sổ bao phủ lên gò má với những đường nét cương nghị của anh, anh không ngừng cúi xuống, kéo cô vào lòng. Ánh mắt chạm nhau, Vưu Tình chịu không nổi, trực tiếp đưa tay che lấy đôi môi đang chuẩn bị tấn công lần thứ hai của anh, mặt ửng hồng, thở hổn hển nói: “Không được, Lương Tây Triều.” “Anh chẳng phải vẫn chưa xong việc sao, đi làm trước đi.” “Không muốn đi.” Lương Tây Triều ôm cô ngồi xuống sô pha, đáy mắt sâu thẳm nhuốm đầy khát khao. Vưu Tình vỗ vỗ vai anh: “Vẫn là đi đi.” “Cổ vũ kiểu đó cũng vô dụng.” Anh nghiêng đầu xuống nhanh chóng hôn lên môi cô một cái: “Phải như vầy này.” Đôi môi càng thêm tê dại, đầu tai Vưu Tình âm thầm đỏ lên, thực ra so với lúc nãy bị Lương Tây Triều ôm trên bàn làm việc mà hôn nồng nhiệt. Ngược lại là những lúc như thế này, rất đời thường, một cái chạm nhẹ bất ngờ như chuồn chuồn lướt nước, lại càng khiến nhiệt độ cơ thể cô tăng cao. “Mau đi đi, em ở đây chờ anh.” Em ở đây chờ anh. Lương Tây Triều thầm nhẩm lại mấy chữ này, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn, cô gái của anh da mặt mỏng, ít nói, nhưng mỗi một câu đều vừa vặn chạm đúng điểm sung sướng của anh. Lương Tây Triều đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, có một nam thư ký trẻ tuổi mang trà bánh vào. Thái độ cung kính, ánh mắt liếc nhìn đánh giá, khá tò mò nhưng lại không dám nhìn nhiều. “Cảm ơn.” Mãi đến khi Vưu Tình lên tiếng trước. Nam thư ký vội vàng nói: “Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Vưu Tình khó hiểu: “Hửm?” Nam thư ký kể lại ngày đầu tiên đi làm đã pha sai cà phê cho Lương Tây Triều, sáng sớm tinh mơ, tính tình Lương Tây Triều cũng không được tốt lắm, lập tức liền liếc mắt lạnh lùng nhìn qua. Khoảnh khắc đó, nam thư ký đã soạn sẵn đơn xin kiểm điểm từ chức trong đầu rồi. Ai ngờ đúng lúc đó, điện thoại của Vưu Tình gọi đến, Lương Tây Triều liền phất tay tha cho cậu ta một phen. “Trong công ty vẫn luôn lưu truyền huyền thoại về cô, nhưng chẳng ai được gặp người thật cả.” Nam thư ký thần bí nói: “Nhưng mà mọi người đều coi cô là cứu tinh đấy!” Vưu Tình có chút kinh ngạc, rồi sau đó khẽ cười một tiếng. Nam thư ký lúc này dường như mới ý thức được mình hơi lắm lời, liền nói thêm: “Cô dùng trà, tôi ra ngoài trước ạ.” Vưu Tình gật đầu. Người trong công ty của Lương Tây Triều, nhìn bề ngoài thì rất sợ anh, nhưng thực ra không phải vậy, không phải sợ hãi, mà là kính sợ nhiều hơn. Nếu không, nam thư ký kia lúc vào nhất định không dám thở mạnh, cũng không dám nói nhiều với cô như vậy. Có thể thấy Lương Tây Triều ngày thường tuy ít khi cười nói, nhưng cũng không thật sự làm gì quá đáng với cấp dưới, hơn nữa phúc lợi của nhân viên DC Sáng Đầu còn cao hơn nhiều so với mặt bằng chung trong ngành. Vưu Tình bưng ly lên nhấp hai ngụm nước ấm, từ trên sô pha đứng dậy, bắt đầu đi vòng quanh đánh giá văn phòng của Lương Tây Triều. Khác với cách bài trí văn phòng ở tầng thượng Đường Cung. Văn phòng của anh ở đây không ở tầng thượng, mà là ở tầng mười có lối đi hợp lý hơn. Cả một bức tường hướng Nam được làm thành cửa sổ sát đất, phía Tây là một phòng họp nhỏ được ngăn cách bằng cửa kính, bố cục thông thoáng. Trên tường treo mấy bức thư pháp, lạc khoản đóng dấu “Tây Triều”. Cũng chỉ khi nhìn thấy những thứ này, Vưu Tình mới có thể chợt nhớ ra, Lương Tây Triều xuất thân từ một gia đình có truyền thống học vấn. Dù sao thì, lúc hôn môi cô, anh chẳng có chút nào giống một bậc quân tử nho nhã uyên bác cả. Vưu Tình bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cô còn chưa tận mắt nhìn thấy Lương Tây Triều vẽ tranh hay viết thư pháp bao giờ. Lòng hiếu kỳ của cô trỗi dậy. Thời gian họ thực sự trở thành một cặp đôi bình thường ở bên nhau tính ra còn chưa đến một năm, hơn nữa lại xa mặt cách lòng, mức độ hiểu biết về nhau vẫn còn rất nhiều không gian để khai phá. “Đang tìm gì thế?” Lúc Vưu Tình sờ đến bức tường thứ ba, Lương Tây Triều đã quay lại. Vưu Tình quay đầu nói: “Trong truyền thuyết, văn phòng của tổng tài không phải đều có một cánh cửa bí mật, đẩy ra là phòng nghỉ sao?” Nghe vậy, Lương Tây Triều nhướng mày: “Trời còn chưa tối đã muốn nghỉ ngơi với anh rồi à?” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “nghỉ ngơi”, đầy ẩn ý. “…Em chỉ tò mò về cách bài trí thôi.” Vưu Tình hỏi anh: “Vậy, có hay không?” “Có.” Lương Tây Triều nắm lấy tay cô đặt lên một cánh cửa trượt hòa làm một với bức tường, đẩy ra. Bên trong quả nhiên có một thế giới khác. Một bộ sô pha phòng khách, một tấm bình phong sơn thủy làm vách ngăn, phía sau là phòng ngủ thông với khu vực tắm rửa. Không gian được thiết kế mở, cũng có cửa sổ kính sát đất, tuy gọi là phòng tối nhưng lại không hề ngột ngạt chút nào. “Chỉ đứng ở cửa thì có gì thú vị, vào trong xem kỹ đi.” Lương Tây Triều nửa ôm nửa đẩy cô vào trong. Mãi đến khi bị anh đè xuống chiếc giường mềm mại, Vưu Tình rất vô tội mà chớp mắt hai cái, cô thề, cô thực sự chỉ tò mò về cách bài trí, không phải muốn ‘nghỉ ngơi’ với anh. Hai chiếc cúc trên cùng của bộ váy vest bị anh cởi ra. Nụ hôn dừng trên xương quai xanh và cổ hơi đau nhói, cô né đi một chút: “Lương Tây Triều, anh lại cắn em, anh là chó à?” Vừa dứt lời, Vưu Tình mới kinh ngạc phát hiện, cô cứ thế mà buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Im lặng ba giây, sắc mặt Lương Tây Triều trở nên vi diệu, chống khuỷu tay dậy, cúi mắt nhìn cô: “Em nói anh là cái gì?” “Không có gì.” Giọng Vưu Tình bình tĩnh cố gắng tẩy não anh: “Anh không nghe thấy gì cả.” Lương Tây Triều cười lạnh: “Muộn rồi.” Trong khoảnh khắc cô hoảng thần, anh cúi xuống hôn lên giữa môi cô, thậm chí còn cố ý phát ra tiếng nuốt rất nhỏ. “Ưm…” Vưu Tình khẽ rên, mu bàn chân lập tức duỗi thẳng, cả người chao đảo không điểm tựa, vừa lùi lại một chút đã bị anh giữ chặt mắt cá chân kéo về. Hung dữ quá. Cô liếc nhìn cánh cửa bí mật, nó đang đóng chặt. Dù vậy, cách một bức tường chính là văn phòng của anh. “Đừng như vậy, em sai rồi…” Cô che miệng, nói không thành lời. “Em không sai, bảo bối.” “Em nói cũng không sai.” Lương Tây Triều cười trầm, dùng khóe môi ướt át nhẹ nhàng hôn cô: “Nếu không, sao anh lại thích l.i.ế.m em như vậy chứ.” —— Hoàng hôn tắt dần nơi chân trời, màn đêm buông xuống. Lương Tây Triều đưa Vưu Tình đến Đường Cung ăn tối. Vưu Tình nhắn tin cho bà ngoại Nhạc Bình trên WeChat nói là, đi ăn cơm với bạn. 9 giờ tối. Bà ngoại đang hỏi cô mấy giờ về. Vưu Tình trả lời xong, cầm điện thoại nói với Lương Tây Triều: “Em phải về rồi.” Lương Tây Triều véo nhẹ lòng bàn tay cô: “Nhất định phải về sao?” “Vâng.” Dù sao cũng là ngày đầu tiên mới về, bà ngoại cũng còn đang đợi cô. “Tiếp theo em sẽ có một tuần nghỉ phép, anh có bận không?” Vưu Tình nói: “Nếu không bận, kỳ nghỉ lần trước em cho anh leo cây có thể bù lại được.” “Anh không bận.” Lương Tây Triều đút cho cô một ngụm nước ép: “Ngày mai anh đi đón em.” “Ngày mai em có hẹn rồi, ngày kia đi.” Bắt đầu từ ngày kia, thời gian của cô đều là của anh. Lương Tây Triều dừng một chút, đôi mắt híp lại: “Hẹn ai?” Chỉ cần cô gái này dám nói ra hai chữ Hạ Uyên, tối nay cô đừng hòng về. Vưu Tình nói: “Sở Tử Câm và Ngôn Di, bạn cùng phòng của em.” Xe đến cổng tiểu khu Tân Dân. Vưu Tình tháo dây an toàn, đang định xuống xe, cửa xe lại khóa lại. Lương Tây Triều tháo dây an toàn, rướn người qua chặn cô lại hôn thêm một cái nữa, giọng anh khàn khàn: “Bay chuyến bay dài vất vả rồi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Rõ ràng cô đã về rồi, anh vẫn không nỡ để cô về. Ánh mắt chạm nhau, trong mắt cả hai đều có những cảm xúc vi diệu, Vưu Tình mấp máy môi: “Vâng, ngủ ngon.” —— Xuống xe đi vào tiểu khu suốt một đoạn đường. Nếu bà ngoại hỏi cô đi ăn cơm với bạn nào mà đến tận bây giờ, Vưu Tình đã nghĩ sẵn lý do rồi. Ai ngờ vừa vào cửa, Nhạc Bình liền như Holmes cười tủm tỉm nói: “Là đi ăn cơm với Tiểu Lương phải không?” Vưu Tình: “Sao bà còn nhớ Tiểu Lương…” “Nói hay nhỉ, bà đương nhiên là nhớ rồi.” Nhạc Bình từ từ kể: “Sau khi cháu đi thành phố Lam, nó cứ cách mấy ngày lại đến thăm bà.” Vưu Tình sững sờ, lập tức trợn tròn mắt: “Hả?”

Bình Luận (0)
Comment