Đêm Tình Ý - Viễn Sơn Tử

Chương 61

“Vậy anh có thể… tắm giúp em được không?” —– Lương Tây Triều vừa bước vào quán bar thì rất nhanh đã nhìn thấy Vưu Tình đang ngồi ở ghế sofa dài bên cửa sổ. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái nhỏ không còn ngồi thẳng tắp như mọi khi, mà lười biếng dựa nghiêng vào đó. Tay áo được xắn lên, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, mày chau lại, môi cười hờ hững, một vẻ lười biếng yêu kiều hiếm thấy. Vưu Tình cũng nhìn thấy Lương Tây Triều. Cô vươn hai tay về phía anh. Lương Tây Triều lập tức rảo bước nhanh hơn, cúi người ôm trọn cô vào lòng. Trên bàn không dưới bảy tám chai rượu. Imie ba phút trước vừa được chồng đến đón đi. Lương Tây Triều cúi đầu, lòng bàn tay nâng gáy cô, “Sao lại uống nhiều như vậy?” Vưu Tình khẽ khép hờ đôi mắt, nhìn gần sẽ phát hiện gương mặt cô đỏ ửng khác thường, rõ ràng là đã say. Cô chậm rãi ngẩng đầu. Ánh sáng phản chiếu khẽ lướt qua khuôn mặt thanh tú trước mắt. “Lương Tây Triều…?” “Là anh đây.” Hiếm khi thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, Lương Tây Triều gập ngón tay khẽ cọ má cô, “Vừa rồi không phải còn vươn tay về phía anh sao, giờ đã không nhận ra rồi?” Vưu Tình giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn anh vài giây. Bỗng nhiên, cô nhếch khóe môi, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ với anh, ngay khoảnh khắc đối phương còn đang ngẩn người, cô lại cúi đầu xuống. Lương Tây Triều vừa bị nụ cười đó của cô đánh thẳng vào tim, lại thêm hành động mái tóc mềm mại cọ loạn trong lòng anh, trái tim phút chốc mềm nhũn ra. Anh nửa quỳ xuống nhìn thẳng vào cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Mèo con say xỉn, về nhà với anh nhé?” Vưu Tình gật gật cằm, rồi lại nói: “Không muốn đi.” “Không cho em tự đi.” Lương Tây Triều bế ngang cô lên. Lúc này trong quán bar có không ít khách, thấy vậy đều nhìn sang, vài tiếng “Ngọt ngào quá” khẽ vang lên. Đến trước xe, Vưu Tình vẫn giữ tư thế hai tay ôm cổ anh. Hơi thở nhàn nhạt tẩm mùi rượu phả vào bên cổ anh, “Không ngồi ghế, em muốn anh.” “Muốn anh làm gì?” “Muốn anh ôm em.” “Vậy anh làm sao lái xe được?” Vưu Tình dừng lại một lát. Lúc này đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, cô suy nghĩ rất lâu, nói: “Không… cần biết.” Lương Tây Triều bật cười khe khẽ hai tiếng. Khóe môi cong lên không sao kìm lại được. Rượu đúng là thứ tốt, trong đầu anh đã không nhịn được nảy ra ý nghĩ xấu xa là thỉnh thoảng dỗ cô uống nhiều một chút. Vào ghế sau, ôm ngang cô gái nhỏ lên đùi. Một tay ôm cô, tay kia lấy điện thoại gọi cho tài xế. Đêm dài thăm thẳm, ngoài cửa sổ xe, con phố đèn neon của quán bar lấp lánh, tiếng nhạc điện tử du dương ngày đêm không dứt. “Lương Tây Triều.” Vưu Tình ngẩng đầu, đôi mắt trong veo long lanh chớp chớp nhìn anh, “Anh giận sao?” “Không đến mức đó.” Lương Tây Triều nhìn lại cô, “Ít ra em còn biết uống nhiều rồi gọi điện cho anh.” Cô không gọi cho người khác, chỉ gọi cho anh. Đây chính là sự ỷ lại duy nhất cô dành cho anh. “Không phải không cho em uống, lần sau uống ít thôi, không thì ngày mai em sẽ đau đầu đấy.” Vưu Tình lại lắc đầu, “Không phải, chuyện này.” “Ừm?” “Em không muốn ở cùng anh, anh giận.” Cô níu lấy cổ áo anh, ghé sát lại, “Có phải không?” “Cũng không phải giận, chỉ là…” Vưu Tình nhìn anh chăm chú, chờ đợi câu nói tiếp theo. Lương Tây Triều suy nghĩ một lát, dùng lòng bàn tay lau đi khóe mắt ửng hồng của cô, thở dài: “Không thể xa em là vấn đề của anh, anh không thể yêu cầu em cũng phải như vậy.” Dù anh đã tìm hiểu cả cửa Cục Dân Chính mở ở đâu rồi, cũng không thể nóng vội. Tài xế nhận được điện thoại rất nhanh đã chạy tới. Xe lặng lẽ chạy trên đường. Lương Tây Triều tưởng cô gái nhỏ trong lòng đã say đến ngủ thiếp đi. Vưu Tình lại đúng lúc này mở bừng mắt, thẳng lưng nhìn về phía anh. Đôi mắt cô mông lung, hàng mi rậm khẽ chớp lên xuống, dáng vẻ tỉnh táo mà lại không quá tỉnh táo gọi tên anh. “Anh đây, bảo bối.” Gọi là có mặt. Vưu Tình dùng ngón tay chọc chọc má anh: “Cún con bám người.” Giọng trong trẻo vang dội, từng chữ rõ ràng. Tài xế cũng nghe thấy, kinh ngạc vô cùng, tay cầm vô lăng run lên bần bật. Xe theo quán tính chao đảo, Vưu Tình giật mình. Lương Tây Triều lập tức ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an, “Không sao.” Anh ngước mắt, “Lái xe ổn định vào.” Tài xế vội vàng nói: “Vâng, xin lỗi Lương tổng.” Xe lấy lại thăng bằng. Vưu Tình lần nữa nhìn về phía người trước mặt, cô vươn hai tay ôm lấy mặt anh, ghé sát lại hôn nhẹ, “Em sẽ không, xa anh đâu.” Thời gian vào khoảnh khắc này đột nhiên ngưng đọng. Máu trong người cuộn trào sung sướng, Lương Tây Triều siết chặt vòng tay quanh eo cô, giọng nói khàn đến cực điểm, “Thật sao?” “Thật.” Vưu Tình lại ghé lên hôn một cái nữa, tuy vẫn chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng cô lại nói: “Của em.” Lương Tây Triều, là của em. Cún con bám người, cũng là của em. Về đến nhà cũng là Lương Tây Triều bế cô vào. Vốn định bế thẳng lên phòng ngủ chính trên lầu hai cho cô ngủ, nhưng cô gái nhỏ lại giãy giãy chân, không chịu, nhất quyết đòi xuống sờ Tiểu Quất trước. “Được rồi, thả em xuống.” Anh đối với cô quả thực là trăm chiều ngàn thuận. Không ngờ tới là, Tiểu Quất ngửi thấy mùi rượu trên người Vưu Tình, quay đầu cất bước chạy mất. Cánh tay Vưu Tình định v**t v* đầu mèo còn lơ lửng giữa không trung, cả người cô như bị đóng băng, vài giây sau mới chậm rãi quay đầu lại. “Nó ghét bỏ em…” Giọng điệu như đang mách tội. Dáng vẻ này của cô thật quá mới mẻ. Lương Tây Triều nén cười, cúi người véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phúng phính của cô, “Đó là vì trên người em có mùi rượu, Tiểu Quất ngửi thấy thôi.” “Khó ngửi lắm sao?” “Không khó ngửi, là nó không biết điều.” Tiểu Quất đã chạy về trụ cào móng trong nhà: “Meo?” Vưu Tình im lặng một lát, lòng bàn tay gãi gãi vạt áo mình, rồi lại đưa tay lên gần mũi ngửi ngửi. Lương Tây Triều nhìn chằm chằm hành động của cô. Giây tiếp theo thấy cô chậm rãi mở miệng hỏi: “Vậy anh có thể, tắm giúp em được không?” Bồn tắm sứ trắng đầy ắp nước. Vưu Tình ngồi ở trong, bên kia mặt bàn đá cẩm thạch vương vãi quần áo người khác giúp cô cởi ra. Nhiệt độ nước vừa phải bao bọc lấy cơ thể, khiến cô cả người khoan khoái, mặt nước nổi lềnh bềnh những bọt biển mang hương thơm thanh khiết. “Sao anh không vào?” Lúc cô nói những lời này, đôi mắt ngập nước vì hơi sương, phảng phất như được phủ một lớp màng bảo vệ. Trạng thái say rượu khiến cô không còn chút e dè. Mặc cho bản thân thuận theo ý muốn. Lương Tây Triều cụp mắt nhìn cô, ung dung nói: “Đang mời anh sao?” Vưu Tình gật gật đầu. Hơn nữa, anh không vào, làm sao giúp cô tắm được. Lương Tây Triều đưa tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, tháo đồng hồ ném lên đống quần áo của Vưu Tình trên mặt bàn. Cởi áo ra, hiện ra trước mắt là cơ bụng sáu múi rõ ràng, đường nhân ngư cong cong gợi cảm. Vưu Tình nhìn thẳng không chớp mắt. Cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn. Đến cuối cùng khiến Lương Tây Triều cũng phải nhìn lại, động tác chậm hẳn xuống. “Tai anh đỏ rồi.” “…Khụ, em nhìn nhầm rồi.” “Không nhầm đâu.” Vưu Tình nghiêng nghiêng đầu, còn rất nghiêm túc nói: “Em chỉ uống nhiều thôi, không phải uống đến mù.” Còn biết mình uống nhiều nữa cơ đấy. Cô gái này uống nhiều cũng không quấy không khóc, điểm khác biệt duy nhất là lời nói việc làm đều trở nên thẳng thắn hơn. Nước ấm trong bồn tắm theo thể tích tăng thêm mà từng đợt từng đợt tràn ra ngoài, những bọt xà phòng trắng xóa trôi nổi trên mặt nước, vị bạc hà mát lạnh dần dần át đi hương thơm thoang thoảng ban đầu, đến cuối cùng thậm chí hoàn toàn chiếm lĩnh, cả phòng tắm là mùi hương tươi mát ấy. Từ quay lưng lại đến đối mặt chỉ mất nửa phút. Vưu Tình ngồi trong lòng Lương Tây Triều. Trong làn hơi nước mờ ảo, anh dùng đầu lưỡi ướt nóng tinh tế miêu tả đường viền môi cô, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng lấp đầy toàn bộ sự run rẩy của cô, không ngừng khuấy đảo m*t vào. Cô bị anh ấn trong lòng ngực hôn môi. Bị hôn đến mức phải không ngừng ngửa đầu hít thở, độ ẩm trong khoang miệng rất nhanh đã có sự khác biệt rõ ràng, tâm môi non mềm trở nên càng thêm nóng bỏng. Rượu tối nay uống vào tưởng như ngọt ngào thanh mát, nhưng tác dụng về sau lại rất mạnh, lúc này bị hơi nóng hun lên, cảm giác say chỉ càng thêm bốc lên đầu. Hàng mi Vưu Tình mơ màng, trong lúc bị anh hôn môi. Không kìm được lòng mà nhích người lên. “Đừng động.” Lương Tây Triều lại bất ngờ đè lại bên hông cô. Vưu Tình trợn mắt nhìn anh, bất mãn khẽ nhíu mày. “Không mang.” Lương Tây Triều kiềm chế, yết hầu lên xuống, lòng bàn tay sờ lên bụng phẳng của cô, “Gan lớn vậy sao, muốn gây ra chuyện à.” Suy nghĩ của Vưu Tình chậm chạp hỏi: “Gây ra chuyện, gì?” Lương Tây Triều nói: “Chuyện mà ngày mai khi em tỉnh rượu, nhất định sẽ hối hận.” “Nhưng mà anh, khó chịu.” Hàng mi Vưu Tình ướt át nhìn anh. “Không muốn anh khó chịu?” Lương Tây Triều dẫn dắt hỏi. Vưu Tình gật gật đầu, mắt long lanh nhìn anh. Cả người ngoan vô cùng. Lương Tây Triều nhếch môi, cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt át của cô, ôm eo cô vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Vậy bảo bối dùng chính mình cọ cọ anh đi.” “…” Vưu Tình quấn khăn tắm được đặt lên sofa trong phòng ngủ chính, Lương Tây Triều vào phòng thay đồ lấy q**n l*t mới và áo thun ngủ của anh cho cô mặc vào, bộ đồ ngủ cùng kiểu thì anh mặc. Lấy máy sấy đứng trước mặt cô bắt đầu sấy tóc, quy trình chăm sóc cô gái này anh đã hoàn toàn thuần thục. Gió ấm thổi vào mặt, Vưu Tình thoải mái ngáp một cái, bỗng nhiên để ý thấy trên cơ bụng trần của Lương Tây Triều có vài vết cào móng tay. Cô khẽ trợn mắt, ánh mắt lấp lánh, cúi đầu nhìn móng tay mình, cuối cùng lặng lẽ, giấu tay đi. Tóc sấy khô, Lương Tây Triều ôm người về giường, xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của cô nói: “Anh đi pha cho em ly trà giải rượu.” Vưu Tình thấy anh xoay người, theo bản năng cũng đứng dậy theo. Ngay sau đó đầu choáng váng, thân hình loạng choạng. May mà Lương Tây Triều vẫn luôn để mắt đến cô, nhanh chóng đỡ lấy người, “Đi đâu vậy?” “Em muốn đi theo anh.” Vưu Tình bám vào cánh tay anh, hơn nữa còn không chút khách khí sai bảo anh, “Anh ôm em.” “Được, ôm em.” Lương Tây Triều đành phải ôm người xuống lầu đặt lên sofa. Tiểu Quất ngửi được mùi hương quen thuộc chịu khó chui vào lòng Vưu Tình làm nũng. “Tiểu Quất…” Vưu Tình dùng đuôi tóc mình trêu nó. Một người một mèo chơi ở đó, Lương Tây Triều đi vào pha trà giải rượu, chưa đầy năm phút, ra tới liền nhìn thấy cô gái của anh dựa vào sofa, hàng mi khẽ khép, đang trong trạng thái mơ màng sắp ngủ. Lương Tây Triều bưng chén trà đến ngồi xuống bên cạnh cô, “Uống xong rồi ngủ tiếp, không thì ngày mai dậy sẽ đau đầu.” Anh không cần cô cầm, trực tiếp đưa ống hút đến bên môi cô. Vưu Tình ngậm ống hút không nói tiếng nào uống cạn. Lương Tây Triều nói: “Tối nay ở lại chỗ anh ngủ đi, anh gọi điện cho bà ngoại giải thích giúp em.” Vưu Tình có chút mơ hồ chớp chớp mắt, nhận lấy điện thoại của mình trong tay anh, mở giao diện trò chuyện WeChat với bà ngoại, đưa cho Lương Tây Triều xem. Lịch sử trò chuyện cho thấy, Vưu Tình nói mình phải đi nơi khác tham gia huấn luyện, đến Chủ nhật mới có thể về. Thời gian gửi tin nhắn là lúc cô vừa tan làm không lâu, trước khi uống say. Đuôi mày Lương Tây Triều nhướng lên, “Tính toán sẵn cả rồi?” Vưu Tình gật gật đầu, đưa tay choàng qua cổ anh, đôi mắt trong veo là hình bóng của anh, “Sau này cuối tuần, em đều đến ở cùng anh, được không?”

Bình Luận (0)
Comment