“Khen thưởng.” —- Một tháng tiếp theo, trừ cuối tuần về Khánh Châu cùng bà ngoại tảo mộ cho ông ngoại và ba cô, ba cuối tuần còn lại, Vưu Tình đều ở cùng Lương Tây Triều. Ban đầu, Vưu Tình còn dùng lý do đi công tác, huấn luyện này nọ, nhưng cô luôn cảm thấy, bà ngoại thật ra đều biết cả. “Mướp hương trong sân chín cả rồi, tối nay hái mấy quả nấu canh được không con?” Vưu Tình vừa định gật đầu, lại nghe thấy bà ngoại vẻ mặt tươi cười, không hề ngắt lời đột ngột: “Đúng rồi, Tiểu Lương có thích ăn mướp hương không?” Vưu Tình: “…” Trong mắt bà ngoại, Lương Tây Triều chỉ là Tiểu Lương. Cũng giống cô, là dân công sở, nhân viên trong công ty. Đẹp trai, lại còn thật thà. Vưu Tình vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với bà ngoại thế nào, thân phận thật sự của Lương Tây Triều, so với những gì bà nghĩ, khác nhau một trời một vực. Nhưng có một điều, ít nhất, khuôn mặt khiến bà ngoại rất hài lòng kia của anh là thật. Đối với Vưu Tình mà nói, cuộc sống hiện tại rất tốt, công việc và tình yêu đều vẹn cả đôi đường. Dù thỉnh thoảng, sẽ vì những vấn đề như “phòng thí nghiệm đột xuất thêm hạng mục kiểm tra”, khiến cho bạn trai đặc biệt đến đón cô tan làm không thể không đợi trong xe một chút. Cách cô bày tỏ lời xin lỗi là, đóng cửa xe rồi chủ động hôn anh một cái. Nhưng mà, đối với Lương Tây Triều mà nói, cho dù hôm nay cô gái của anh không bắt anh đợi, cũng không ảnh hưởng đến việc anh lập tức nhoài người qua hôn cô sau khi cô lên xe. Sự rung động từ nụ hôn đủ để xua tan đi mệt mỏi sau một ngày làm việc của cả hai. “Hôm nay khá đúng giờ đấy.” Lương Tây Triều cúi đầu khẽ mổ lên môi cô, nếm được một hương vị khác lạ, “Sao lại là vị chanh vậy?” Bà ngoại trồng một cây chanh trong sân, sáng nay Vưu Tình trước khi đi làm đã hái mấy quả mang đi, chia cho đồng nghiệp trong văn phòng, bản thân cô cũng pha vài lát vào bình giữ nhiệt. “Buổi chiều bận quá, vẫn chưa uống hết.” Lương Tây Triều mở chiếc bình giữ nhiệt màu trắng của cô ra, bên trong còn non nửa ly, anh uống cạn. “Có chua không?” Cô nhớ anh không thích ăn chua lắm. Lương Tây Triều chẳng hề gì, cúi đầu hôn lên môi cô, “Giờ thì ngọt rồi.” Vưu Tình chớp chớp mắt, tùy ý kéo nhẹ chiếc cà vạt đang rũ xuống cánh tay cô của anh. Lương Tây Triều khởi động xe, trên đường Vưu Tình nhận điện thoại của một khách hàng, mất mười phút nói chuyện ngắn gọn, hoàn toàn giải quyết xong công việc của ngày hôm nay. Vưu Tình cất điện thoại vào túi. Khi ở bên Lương Tây Triều, cô rất ít khi dùng điện thoại, cho dù anh đang lái xe, cô cũng sẽ ngồi yên. Thỉnh thoảng có thứ gì đó thú vị lướt qua ngoài xe, cô sẽ trò chuyện với anh. “Tối nay đi đâu ăn đây?” Khoảng hai giờ chiều nay, Lương Tây Triều đã nhắn tin cho cô, nói tối nay sẽ đưa cô đi ăn một bữa thịnh soạn. “Lát nữa em sẽ biết.” Còn tỏ ra bí ẩn nữa. Tuy nhiên, Vưu Tình rất nhanh phát hiện tuyến đường xe chạy là hướng về khu dân cư Tân Dân. Vưu Tình cụp mắt nhìn bộ đồ trên người mình, một bộ váy vest công sở có logo của GSG. Lương Tây Triều nói đưa cô đi ăn bữa tiệc lớn chắc hẳn là nhà hàng Tây hay những nơi tương tự, cô mặc bộ này đúng là không thích hợp. Về nhà thay một bộ đồ khác cũng là điều nên làm. Lương Tây Triều trực tiếp lái xe vào bãi đỗ xe trong tiểu khu. Vưu Tình tháo dây an toàn, định xuống xe, lại thấy Lương Tây Triều cũng đẩy cửa xe ra. “Anh ở trong xe đợi em là được rồi, em nhanh lắm.” “Cùng vào đi.” Anh nói. Vưu Tình sững sờ, “Không cần đâu.” Về nhà thay đồ thôi mà, đâu cần phải đi cùng. Lương Tây Triều lại chỉ cười cười, khóa xe, dắt tay cô đi vào nhà. Thật trùng hợp, giờ này bà ngoại đang đứng trong sân, Vưu Tình vừa nhìn thấy, liền theo bản năng rút tay khỏi tay Lương Tây Triều. Giây tiếp theo cô lại phản ứng lại, cảm thấy việc né tránh như vậy không công bằng với Lương Tây Triều cho lắm. Không ngờ Lương Tây Triều lại không hề tỏ ra không vui, khóe môi ngược lại còn nhanh chóng cong lên. “Tiểu Lương đến rồi à!” Nhạc Bình vội vàng mở then cửa tiểu viện, “Mau vào đi, mau vào đi, thức ăn bà nấu xong cả rồi, chỉ chờ các cháu về thôi!” Lương Tây Triều khiêm tốn lễ phép nói: “Vất vả cho bà ngoại rồi ạ.” “Không vất vả, không vất vả, đừng khách sáo như vậy.” “?” Vưu Tình đứng ở cửa tiểu viện, đầu đầy dấu chấm hỏi. Cô kéo nhẹ vạt áo Lương Tây Triều, thấp giọng hỏi: “Bữa tiệc lớn anh nói, không lẽ nào chính là, ăn cơm ở nhà em đấy chứ?” Lương Tây Triều nhướng mày, “Ừm hửm.” “Nhưng sao bà ngoại biết anh sẽ đến?” “Anh có số điện thoại của bà ngoại, đã chào hỏi trước với bà rồi.” Vưu Tình nghẹn lời. Lương Tây Triều cười khẽ, xoa đầu cô chậm rãi nói: “Sao nào, em đã đến nhà anh ăn cơm rồi, anh không thể đến nhà em ăn một bữa cơm sao?” “Đừng nhỏ mọn như vậy, anh ăn cũng không làm em nghèo đi đâu.” “…” Nhạc Bình vào phòng khách dọn thức ăn, gọi họ vào. “Cháu tới ngay, bà ngoại.” Lương Tây Triều cao giọng đáp, thuần thục vào nhà liền phụ giúp. Vưu Tình đứng ở cửa hơi dừng lại, tiêu hóa tình hình hiện tại. Không phải chứ. Rốt cuộc ai mới là cháu ruột của nhà này? Cô bỗng nhiên hiểu ra, tại sao cậu Năm nhà họ Lương từ nhỏ đã ngang ngược ngỗ nghịch, trời không sợ đất không hay, mà vẫn là người được cả nhà họ Lương cưng chiều nhất. Sợ anh trời sinh đã có kỹ năng “sát thủ của các bậc phụ huynh” trên người rồi! “Toàn là cơm nhà thôi, Tiểu Lương ăn có quen không?” Trên bàn cơm, Lương Tây Triều và Vưu Tình ngồi sát nhau một bên, Nhạc Bình ngồi ở phía đối diện. “Cháu không kén ăn đâu ạ.” Lương Tây Triều nói, “Món bà nấu nhìn là biết ngon rồi.” Bà ngoại nghe lời này mà lòng như hoa nở, nhìn Lương Tây Triều thế nào cũng thấy vừa ý, “Tình Tình, múc cho Tiểu Lương bát canh cá đi con.” “Vâng ạ.” Vưu Tình đưa tay lấy thìa sứ, còn chưa chạm tới, đã bị Lương Tây Triều nhanh tay hơn, “Để anh.” Lương Tây Triều trước tiên múc một bát canh cho Nhạc Bình, vì không biết thói quen ăn uống của bà, anh múc canh đồng thời cũng múc cả thịt cá và một ít ngọn đậu Hà Lan. Thói quen ăn canh của Vưu Tình là chỉ uống nước canh, không cần thứ khác, Lương Tây Triều cũng chỉ múc ba muỗng canh không vào bát cô. Nhạc Bình mỉm cười nhìn, khẽ gật đầu. “Canh này ngon thật, ngon hơn nhiều so với cá mua ở chợ nấu!” Lương Tây Triều liền nói: “Vậy ngày mai cháu lại mang qua cho bà mấy con nữa ạ.” Nhạc Bình luôn miệng khen anh có lòng. “?” Vưu Tình nghe đến đây lại sững sờ, cô liếc nhìn bát canh trắng ngà thơm ngon trong bát mình, người này sao còn tự mang theo nguyên liệu nấu ăn nữa. Bà ngoại đứng dậy vào bếp xới cơm, Vưu Tình hỏi Lương Tây Triều mang cá đến lúc nào. “Hai giờ chiều.” Lương Tây Triều nói. “…” Người này đúng lên kế hoạch chu đáo, một mặt mang cá đến, nói chuyện với bà ngoại xong xuôi chuyện ăn tối rồi mới nhắn tin cho cô. Uống cạn bát canh cá tươi ngon này, Vưu Tình đặt thìa xuống, dùng khăn giấy lau miệng. Cô nghiêm mặt nói: “Bà ngoại, con muốn chính thức giới thiệu với bà một chút, Lương Tây Triều, là bạn trai của con.” Lương Tây Triều nhướng cao đuôi mày. Cứ tưởng anh tất phải gánh nặng đường xa, phải đến thường xuyên vài lần nữa, mới có thể làm cô gái này buông bỏ những băn khoăn. Lương Tây Triều đặt đũa xuống, nắm lấy bàn tay Vưu Tình đang đặt trên bàn, trịnh trọng nói: “Bà ngoại, bà yên tâm, cháu sẽ đối xử thật tốt với Tình Tình.” “Ôi chao, tốt tốt tốt!” Nhạc Bình nói liền ba chữ tốt, vui quá đến khóc, giả vờ vén tóc mai, nhanh chóng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt. Nhạc Bình vẫn luôn lo lắng, ngày nào đó bà đi rồi, để lại đứa cháu gái nhỏ một mình trên cõi đời này, đối với cô mà nói chẳng khác nào phải trải qua lại một lần nữa, những ngày tháng cô độc tăm tối thời thơ ấu, cú sốc quá lớn, quá cô đơn. Giờ thì Nhạc Bình yên tâm rồi, cười đến không khép được miệng, “Lũ trẻ các cháu cứ nên sống như vậy, bầu bạn với nhau, có chuyện gì thì cùng nhau thương lượng, vui vui vẻ vẻ!” Vừa trò chuyện vừa ăn, một bữa cơm vậy mà ăn gần một tiếng đồng hồ, từ lúc bà ngoại kể về những chuyện thú vị hồi nhỏ của cô, Lương Tây Triều liền như một người kể chuyện phụ họa, luôn miệng dỗ bà ngoại kể thêm. “Để cháu rửa.” Người nào đó cuối cùng cũng có được danh phận trước mặt trưởng bối, giành lấy việc rửa bát. Nhạc Bình tranh nói không cần anh rửa, Lương Tây Triều liền nói: “Đàn ông nên làm việc nhà.” Nhạc Bình cười tủm tỉm nói: “Vậy để bà rửa ít dâu tây cho các cháu ăn.” Vưu Tình, người đã bị ấn xuống sofa với nhiệm vụ “uống trà xem TV”: “…” Bận rộn là chuyện của họ. Bà ngoại đang rửa dâu tây ở bồn nước trong sân, Vưu Tình đặt điều khiển TV xuống, đi vào bếp, nhón chân hôn lên má Lương Tây Triều. “Khen thưởng.” Cô cong môi. Lương Tây Triều khẽ nhướng mày, nói một câu: “Anh bây giờ có thể rửa 800 cái bát.” Vưu Tình cũng học theo giọng điệu của anh, nghiêm túc nói: “Vậy anh giỏi thật đấy.” Nhạc Bình định vào bếp lấy cái rổ, đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, thấy cháu gái mình mặt mày tươi cười rạng rỡ. Bà rất vui mừng. Điện thoại đặt trong phòng đột nhiên reo lên, Vưu Tình từ phòng bếp đi qua nghe máy. Số gọi đến là một số máy bàn nội hạt ở Bắc Thành không có trong danh bạ, cô mang theo nghi hoặc bấm nghe. “Xin hỏi, cô là Vưu Tình phải không?” “Tôi đây.” “Trần Tuyết Vi là mẹ của cô đúng không?” Nghe vậy, cánh tay cầm điện thoại của Vưu Tình như đông cứng giữa không trung, cô im lặng trong giây lát. “…Alo? Alo?” Mãi cho đến khi đầu dây bên kia tưởng cô đã cúp máy, Vưu Tình mới khẽ “ừm” một tiếng. “Chúng tôi là phân cục công an Bắc Thành, Trần Tuyết Vi bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ lừa đảo tài chính…” “Tiểu Lương, vất vả cho cháu rồi, ngồi xuống uống chén nước đi.” “Vâng ạ.” Lúc cô vào nghe điện thoại không có đóng cửa phòng, giờ phút này, âm thanh từ hai hoàn cảnh khác nhau đang giao thoa trong đầu cô. “Tôi biết rồi.” Cúp điện thoại, Vưu Tình đứng lặng người bên bàn làm việc, lật xem trên điện thoại những thông tin cô vừa tra được, về khung hình phạt của các vụ án lừa đảo tài chính tương tự, và cả những đường sống có thể cứu vãn. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Trần Tuyết Vi có bị kết án hay không, cô không quan tâm. Nhưng có một điều là, vì mối quan hệ pháp lý, nếu Trần Tuyết Vi có án tích, sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến cô. Buổi tối 9 giờ rưỡi, Lương Tây Triều cáo từ rời đi. “Tiểu Lương, có thời gian lại đến nhà ăn cơm nhé.” Nhạc Bình tiễn đến cửa tiểu viện. Lương Tây Triều cười đồng ý, “Vâng ạ, bà ngoại.” Vưu Tình chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay Lương Tây Triều, nắm lấy tay anh, tiễn anh ra bãi đỗ xe. Nói đúng hơn là tiễn vào trong xe. Khóa cửa ghế sau, Lương Tây Triều nửa ôm cô vào lòng, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh thuộc về riêng hai người. “Sao anh lại nghĩ đến việc tối nay muốn qua đây ăn cơm vậy?” Vưu Tình ngẩng đầu hỏi anh. Lương Tây Triều nói: “Cuối tuần em ở chỗ anh, bà ngoại biết.” Quả nhiên. Anh dùng mu bàn tay từ từ cọ nhẹ má cô, “Cho nên à, anh phải qua đây trịnh trọng bày tỏ thái độ, để bà ngoại yên tâm.” Vưu Tình gật đầu, im lặng dựa vào ngực anh, suy nghĩ có chút phiêu đãng. Lương Tây Triều nhìn có vẻ bất cần đời, nhưng thực ra mọi mặt đều đang có những hành động thực tế chín chắn và thỏa đáng nhất cho mối quan hệ của họ. Biết cô thực ra rất để ý đến sự chênh lệch gia đình giữa họ, anh liền đưa cô đi gặp người nhà của anh. Hơn nữa là trong tình huống đã nói chuyện ổn thỏa với người nhà anh, để cô đến đó sẽ không rơi vào bất kỳ tình huống khó xử bối rối nào. Biết cô băn khoăn giữa bà ngoại và anh, anh liền thật sự làm được câu nói “gia nhập vào cuộc sống của em”, đến nhà cô tự nhiên như về nhà mình, tạo mối quan hệ tốt với bà ngoại, nỗ lực giành được sự yêu thích của bà. “Đúng rồi, trước khi đi bà ngoại còn tặng anh một thứ.” Vưu Tình hoàn hồn, quay đầu nhìn anh, “Cái gì?” “Ảnh thẻ hồi lớp một của em.” Lương Tây Triều lấy tấm ảnh trong túi ra. Một khuôn mặt non nớt ngây thơ, mặc đồng phục xanh trắng, cổ áo được là phẳng phiu. Thu hút nhất chính là đôi mắt ấy. Trong veo đen láy, sáng ngời có thần. “Anh chuẩn bị đặt tấm ảnh này ở đâu?” “Em muốn anh đặt ở đâu?” “Dù sao thì, đừng đặt ở văn phòng của anh nữa.” Lương Tây Triều nhướng mày, ý bảo cô nói lý do. Mặt Vưu Tình hơi ửng hồng, chọc vào tấm ảnh thẻ đó: “Trẻ con quá.” Biểu cảm của cô lúc đó rất nghiêm túc, mặt mày nghiêm nghị, là kiểu cố tình ra vẻ người lớn. Tự cho rằng mình đã vào cấp hai, là một người lớn có thể một mình đảm đương mọi việc, lúc đó cô nhất định đã nghĩ như vậy. Lương Tây Triều lại cười nói: “Sao lại trẻ con, đáng yêu biết bao, em nói vậy là đang bắt nạt chính mình hồi nhỏ đấy.” Ai mà chẳng có thời kỳ nổi loạn muốn làm người lớn, không nói đâu xa, giấc mơ của một người anh em họ Lục nào đó của hắn là mặc quần tam giác giải cứu thế giới, xì, đúng là kẻ thích khoe thân. “Vậy anh không sợ người khác nhìn thấy, sẽ nói Lương tổng quá nặng tình, bàn làm việc toàn là ảnh con gái nhà người ta sao.” “Sợ? Họ nên ghen tị mới đúng.” Lương Tây Triều thản nhiên nói: “Hơn nữa, anh để ý đến cái nhìn của người khác từ khi nào?” Nghĩ nghĩ, anh cẩn trọng bổ sung: “Trừ bà ngoại của chúng ta.” Vậy thì anh thật sự có thể yên tâm rồi. Bà ngoại đối với anh chỉ có hài lòng. Cũng may bên cạnh cô chỉ có một người thân, anh chỉ cần giành được sự yêu thích của một mình bà ngoại là được. Nghĩ đến đây, Vưu Tình trầm mặc trong chốc lát. “Sao vậy bảo bối?” Lương Tây Triều đưa tay vén lọn tóc dài che nửa khuôn mặt cô, môi mỏng khẽ hôn lên má cô, “Sau bữa cơm em im lặng vậy.” Vưu Tình lắc đầu, thần sắc khôi phục như thường. Cô dùng hai tay choàng qua cổ anh, “Ngày mai mấy giờ anh bay? Em đưa anh đi nhé?” Lương Tây Triều nhìn cô một hồi lâu, “Không cần đưa đâu, 8 giờ, sớm quá.” Anh nói: “Sáng thứ Bảy anh về rồi, cuối tuần này chúng ta đi nghỉ mát.” “Vâng.” Cô đưa tay che mắt anh lại, cúi đầu chủ động hôn lên bờ môi mỏng của anh, “Em chờ anh về.”