Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 33

Tại cục cảnh sát, nhân khí của Lăng Hàm Lộ vô cùng cao, cơ hồ là nữ thần trong lòng tất cả các nam và nữ cảnh sát.

Nhưng lại sùng bái này chỉ giới hạn tại mặt sau lưng cô mới dám biểu hiện ra bên ngoài, chứ còn trước mặt Lăng Hàm Lộ thì hầu như không ai dám đối diện với khí thế sắc bén đó mà lộ ra sự si mê của bản thân mình. Nơi Lăng Hàm Lộ đi qua, cơ hồ mấy cái đầu đều tự giác nép thấp xuống một chút, chờ đến khi bóng lưng cô ra khỏi thì cả căn phòng mới chớp chớp tái xuất hiện bao nhiêu cặp mắt đó, hăng hái tụ hội lại bàn luận sôi nổi.

Lấy lời khai, làm ghi chép, vân vân và mây mây.

Đi cho xong mấy cái quy trình thủ tục đơn giản này xong, Lăng Hàm Lộ liền đem phần râu ria còn lại quăng cho một đồng nghiệp khác xử lý, mau chóng kết thúc chuyện của mình rồi bỏ của chạy lấy người.

Theo như lời của Tiêu Hàm Duyệt đòi đi ăn tiệm vịt nướng kia thì nhà hàng này nằm ở gần con đường Vụ Thủy. Lăng Hàm Lộ lái xe chở theo cả đám, chưa đến mười phút liền tới được địa điểm đã định.

Tiêu Hàm Duyệt rất là thích hương vị món ăn ở đây, hưng trí lúc nào cũng bừng bừng mà bước vào nhà hàng. Ngược lại kẻ tham ăn bên cạnh là Đới Mộng Doanh lại thật hiếm thấy xìu xìu ển ển, không có chút xíu nhiệt tình nào trầm mặc nhìn theo Lăng Hàm Lộ cùng Tiêu Hàm Duyệt song phương nói chuyện từ suốt cả quãng đường đến tận quán ăn.

Chiếu theo chiều hướng này, sợ là cậu thực sự dã bị thất sủng trong lòng Tiêu Hàm Duyệt mất rồi đi...

Rõ ràng...

Rõ ràng hồi trước chỉ cần cậu có mặt là tầm mắt của Tiêu Hàm Duyệt đều đặt trên người cậu.

Hiện tại...

Toàn bộ hành trình đều không rời mắt khỏi gương mặt Lăng Hàm Lộ một lần.

Đới Mộng Doanh càng nghĩ càng thấy sáng tỏ, nhịn không được mà đem Lăng Hàm Lộ từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá qua.

Luận nhan sắc, kỳ thực giữa cậu cùng Lăng Hàm Lộ không thể phân rõ cao thấp, thậm chí khí chất cũng hao hao như nhau. Bất quá là tuổi đời từng trải, trai nghiệm cuộc sống nhiều ít tạo nên sự thu hút của từng người.

Luận chiều cao, bản thân cậu là một mét tám mươi, còn Lăng Hàm Lộ là một mét bảy bảy. Coi như chênh lệch cũng không rõ ràng, nói không được ưu thế ở chỗ này.

Luận thân thủ võ nghệ, cái này thì chưa thử đấu qua thì làm sao biết. Người kia cũng không chắc sẽ cho phép bọn họ tranh phong ai mạnh ai yếu.

Luận gia thế, haiz, nghĩ tới chuyện này thì càng thêm tuyệt vọng. Hiện giờ chẳng phải cậu vẫn là một sinh viên cái gì cũng phải nhờ vào gia đình sao? Mà Lăng Hàm Lộ thì đã là một vị đội trưởng đội hình cảnh oai phong lẫm liệt. Giá trị con người bỏ xa cậu hơn cả một dãy phố.


Kết quả là, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật phũ phàng cho thấy cậu không bì được với sự ưu tú của Lăng Hàm Lộ. Cho nên, Đới Mộng Doanh suy sụp.

Ngoài mặt thì Tiêu Hàm Duyệt vẫn luôn tưng bừng trò chuyện với Lăng Hàm Lộ, trên thực tế dư quang khóe mắt thì một chút cũng không rời khỏi từng nhúc nhích của người kia. Thấy đối phương ủ rũ cúi đầu, trưng ra vẻ mặt kiểu như sống không có gì đáng nuối tiếc, tức khắc tâm Tiêu Hàm Duyệt mềm nhũn như giấy rớt xuống nước, tự nhiên vươn tay vuốt vuốt tóc của Đới Mộng Doanh, giúp cậu chỉnh lại đầu tóc rối.

"Ya?" Đới Mộng Doanh kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Hàm Duyệt, thấy được trong mắt đối phương như có như không toát ra ý cười, thế là tâm tình vốn đang khổ sở thoắt cái như gió thổi mây bay, vầng dương hé lộ.

"Nhà hàng này ngoài món vịt nướng ra, thì những món khác chất lượng cũng không tệ chút nào" Tiêu Hàm Duyệt vừa nói vừa cầm thực đơn đưa đến trước mặt Đới Mộng Doanh, "Ví dụ món giò heo hầm (1), khoai tây trộn dấm (2), ờ ha, còn có cháo thịt nạc trứng muối (3) ăn đặc biệt ngon. Ngươi muốn nếm thử một phần không?"

"Dạ được" một khi tâm tình đã tốt trở lại, Đới Mộng Doanh cái gì cũng thấy thèm ăn. Nghe Tiêu Hàm Duyệt nói vậy liền không cần suy nghĩ mà gật đầu như mổ thóc.

Lhl nhìn thấy biểu tình của hai người như vậy, ý cười trong mắt càng sâu thêm. Biểu muội của cô thật biết viết kịch bản, kiểu này nhìn là đủ để thấy cô bé sinh viên này bị nắm gọn trong lòng bàn tay.

....

Bên đây.

Tuy rằng không chờ tới được câu trả lời của Mạc Tiêu Tiêu, nhưng cả hai người cự ly gần như tiệm cận về không, tiếng trống dồn dập trong lồng ngực kia không sai chạy đi đâu được. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho nàng đáp án.

Hai người thả lỏng tâm tình nằm luôn trên bãi cỏ, ngẩng mặt nhìn biển rộng trời cao liền một màu xanh xanh. Xúc cảm trong lòng cũng giống như tứ phương lúc này, bình lặng nhưng tràn đầy gió lộng, đem tâm hồn như thổi bổng lên cao, dần dần chạm được cả vào mây nhẹ nhàng cùng khiêu vũ.

Cả hai không ai nói gì, cũng không cần phải nói điều gì, tâm hữu linh tê liền một khối. Cứ như vậy bình bình đạm đạm cùng nhau nhìn thấy chiều tà ngã về tây.

Tịch dương hồng hoang ấm nóng len lén nhú ra từ một điểm cao cao trên không trung lan tràn đến một góc trời nơi có một vịnh nước cạn cô độc nép vào một góc, soi rọi bãi cát từ vàng nhạt hóa cam cam hồng hồng, thị giác gần như bị sưởi đến linh hồn phát sốt.

"Thật là đẹp" Mạc Tiêu Tiêu nhịn không được cất giọng trầm trồ tán thưởng.

"Đúng vậy. Hoàng hôn hôm nay giống như đặc biệt mỹ lệ, đẹp đến làm người ta không thể dời mắt" Liễu Khinh Huyền cũng không phải lần đầu tiên đến phía bờ biển này, cũng không phải là lần đầu tiên được thưởng thức cảnh mặt trời lặn, vậy mà lúc này quả thật nàng bị cảnh sắc thiên nhiên làm cho cực kỳ kinh diễm. Ngày trước cảnh chiều tà đều không có góc nhìn nào tuyệt diệu như hôm nay, làm cho lòng người run run kinh động.

Hoàng hôn trên biển, quả thật theo tâm tình con người mà nhuộm lên bản sắc.

Thái dương lặng lẽ biến mất sau đường chân trời trước mặt, nơi xa còn sót lại một tia sáng yếu ớt níu kéo ở lại không muốn đi. Trên cao màn đêm dần dần lấn xuống, ánh đèn điện dọc theo bãi biển theo đó đẩy lui sợi kim sắc cuối cùng trong ngày, thắp sáng bãi biển.


Liễu Khinh Huyền từ trên bãi cỏ đứng dậy, vươn tay nhìn về phía Mạc Tiêu Tiêu:

"Đi thôi. Chúng ta tới bãi biển ăn hải sản nướng đi"

"Được" Mạc Tiêu Tiêu vui mừng reo lên, bàn tay nắm lấy bàn tay mượn lực đứng dậy.

Đối diện với ánh mắt tràn đầy ôn nhu lưu luyến của Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu bồi hồi sinh ra một ảo giác, đôi tay mở rộng trước mặt đó làm cô chỉ muốn đem mọi nhân sinh của mình trao cho nàng. Mỉm cười với ý nghĩ này, hai lúm đồng tiền trên gương mặt Mạc Tiêu Tiêu càng thêm nổi bật dưới tán quang của ánh đèn, mờ ảo mà vô cùng ấm áp.

Liễu Khinh Huyền kéo cô đứng lên, Mạc Tiêu Tiêu từ thân đến tâm đều hoàn toàn ỷ lại sự bao bọc của nàng.

Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tiêu Tiêu, nàng đã bị đôi má lúm đồng tiền này thu hút, dĩ nhiên giờ phút này càng làm sao mà tránh được lực hấp dẫn? Liễu Khinh Huyền giật mình ngốc lăng, chậm rãi vươn tay chạm lên gương mặt Mạc Tiêu Tiêu, ngón tay vân vê đến được vị trí hai lúm đồng tiền rồi dừng lại. Ấm áp, mềm mại, mang theo một loại ma lực khiến ngón tay nàng không ngừng vuốt ve.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Mạc Tiêu Tiêu bị ánh mắt quá mức nóng bỏng của Liễu Khinh Huyền làm cho ngại ngùng, ngữ khí có phần thẹn mà hóa giận.

Nghe hỏi, Liễu Khinh Huyền mới phục hồi lại tinh thần, cười cười véo má cô

"Má lúm đồng tiền dễ thương"

Nói rất thật, cũng nói rất thẳng. Mạc Tiêu Tiêu như được tung hê lên tận mây, nụ cười càng thêm sáng lạn.

"Khinh Huyền" Mạc Tiêu Tiêu chợt nhớ đến một câu chuyện, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang phía Liễu Khinh Huyền đang cùng mình nắm tay mà đi, "Ngươi có nghe qua truyền thuyết đôi má lúm đồng tiền bao giờ chưa?"

Nghe người nọ hỏi, nàng lục lọi trong trí nhớ một chút rồi lắc đầu. "Chưa từng nghe qua". Gặp thì đã từng gặp nhiều người có đặc điểm này, nhưng chỉ có Mạc Tiêu Tiêu đặc biệt cả hai bên gò má đều có lúm đồng tiền phá lệ dễ thương, nên làm nàng vô cùng chú ý, giờ đây càng là lay động đến tận trong lòng.

Cho nên, trước khi gặp Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền làm gì có hứng thú đi tìm hiểu truyền thuyết này làm chi.

Mặt mày Mạc Tiêu Tiêu liền cong cong, cười đến cực kỳ hứng thú

"Vậy ta nói ngươi nghe nha"


"Nói đi"

"Ngươi biết sông Vong Xuyên sao?"

"Sông Vong Xuyên?" Liễu Khinh Huyền nhíu nhíu mày, "Là cái con sông Vong Xuyên ở cuối con đường đi đến hoàng tuyền trong truyền thuyết sao?"

"Đúng vậy" Mạc Tiêu Tiêu gật đầu, "Truyề thuyết về nó bắt nguồn từ cầu Nại Hà trên con sông này"

"Truyền thuyết nói, phàm là người đã chết đều được yêu cầu đi qua con đường hoàng tuyền nở rộ đầy những hoa bỉ ngạn, bước lên đến cầu Nại Hà gặp người thủ hộ là Mạnh Bà, uống một chén canh Mạnh Bà xong sẽ quên hết tất cả ràng buộc của đời kiếp này, không còn vướng bận gì nữa mà nhập đạo luân hồi chuyển thế"

"Nhưng có một số người, bởi vì chấp niệm quá sâu không muốn quên đi những kỷ niệm của kiếp trước, cự tuyệt uống canh Mạnh Bà" Mạc Tiêu Tiêu vừa nói vừa nhẹ nhàng nở nụ cười, thần sắc như nhớ tới chuyện gì thú vị, "Mạnh Bà không ép uổng được đành phải đáp ứng. Nhưng là để làm trao đổi, bà phải ở trên thân của người cố chấp đó hạ xuống ký hiệu. Ký hiệu này chính là dấu vết má lúm đồng tiền trên mặt"

"Người bị hạ xuống ký hiệu bắt buộc phải nhảy vào con sông Vong Xuyên, để cho dòng sông hỏa diệm nham thạch nóng sôi tra tấn hơn một nghìn năm mới có thể luân hồi. Sau khi chuyển thế sẽ đem theo ký ức còn giữ lại, mang theo ký hiệu má lúm đồng tiền trên mặt đi tìm người mà mình kiếp trước đã từng yêu"

"Cái này chính là truyền thuyết má lúm đồng tiền"

Liễu Khinh Huyền nghe xong chợt ngẩng ngơ, sau đó bật cười

"Ngươi nói như vậy, ta bỗng nhiên không thích hai lúm đồng tiền trên mặt ngươi nữa. Làm sao bây giờ?"

"Ha?" Mạc Tiêu Tiêu kinh ngạc thốt lên, "Sao vậy?"

"Nếu truyền thuyết này là thật, chẳng phải có nghĩa là ngươi cũng là một người đi tìm người yêu của kiếp trước. Chẳng may một ngày nào đó ngươi gặp được rồi, còn không đem ta ném đi chỗ khác sao?"

Mạc Tiêu Tiêu nhịn không được mà cười rộ lên, thấy dáng vẻ này của Liễu Khinh Huyền tức khắc nổi lên ý đồ trêu chọc. Cô chớp chớp mắt, giả vờ như vui đùa mà nói

"Biết đâu được, người yêu kiếp trước của ta là ngươi thì sao?"

"Vậy ta cũng không thích" Liễu Khinh Huyền quyết đoán trả lời

"Tại sao?" Mạc Tiêu Tiêu mất hứng, "Chẳng lẽ ngươi không muốn làm người yêu của ta từ kiếp trước? Chẳng lẽ không nghĩ tới chúng ta từng là một đôi từ tiền thế sao?"

"Muốn chứ, đương nhiên muốn" thanh âm của Liễu Khinh Huyền vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Mạc Tiêu Tiêu cảm giác đoán không được hàm ý của nàng, "Chỉ là nếu như chuyện kiếp trước kiếp này như vậy, ngươi lại phải chịu nghìn năm hỏa diệm tra tấn. Ta, thà rằng không cần"

"..."

"Thà rằng chúng ta chỉ yêu một đời, chứ không muốn dùng ngươi thống khổ nghìn năm để đổi lấy đời đời kiếp kiếp"


Nghe vậy, tâm can Mạc Tiêu Tiêu chấn động, theo bản năng quay mặt đi che lấy đôi mắt ngầng ngậng hơi nước, thanh âm như cười mà nói

"Kỳ thật hỏa diệm nấu sôi cũng không thống khổ khó nhịn như vậy"

"Ngươi..." Ánh mắt Liễu Khinh Huyền xẹt qua một tia nghi ngờ, "Không phải là bị câu chuyện ảnh hưởng quá sâu đi hả?"

Mạc Tiêu Tiêu bị Liễu Khinh Huyền dọa cho giật mình, lập tức khoa trương cười như vô cùng vui vẻ

"Ngươi đang đùa sao? Đó chỉ là một câu chuyện thôi mà. Bây giờ đang là xã hội chủ nghĩa duy vật. Làm gì có cầu Nại Hà, Mạnh Bà thang. Ngươi làm ta cười chết thôi, để ta lưu lại di sản tài khoản game cho ngươi chơi"

"Có buồn cười tới mức đó không?" Hoài nghi trong mắt Liễu Khinh Huyền không hề thuyên giảm, trên mặt lại là kiểu không chấp nhặt mà nói, "Ta chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi lại cười dữ dội như vậy"

"Dĩ nhiên là buồn cười" ruột gan Mạc Tiêu Tiêu run run cảnh giác, cô hi hi ha ha nói, "Ta là lần đầu tiên thấy người tin vào câu chuyện vừa nghe liền biết xạo này, ngươi nói buồn cười hay không?"

"Ai nói ta tin..." Liễu Khinh Huyền vô cùng bất đắc dĩ, "Ngươi đừng cười nữa"

"Không. Ta phải cười"

"Còn cười nữa thì khỏi có hải sản nướng"

"dù vậy ta cũng cười. Ngươi ép được ta"

"Ngươi nha" Liễu Khinh Huyền thở dài, kéo tay Mạc Tiêu Tiêu qua dùng sức đem cô ủng vào trong ngực của mình, trực tiếp hôn lên môi.

Tiếng cười tức khắc im bặt. Quả nhiên, phương thức này thật là mau lẹ.

~

Chú thích:

(1) Giò heo hầm: 1 miếng chân heo, phối liệu là 3 miếng gừng 1 đầu hành lá, hương liệu gồm đại hồi hương (hình dáng như ngôi sao tám cánh, chi tiết xin vui lòng liên hệ google company), quế, ninh hương (còn gọi là đinh hương), trần bì. Hầm giò heo nhỏ lửa ít nhất 3 tiếng cho rút nước, cuối cùng cho đường phèn vào. [nếu nội dung chú thích có sai thì xin bỏ qua, tại hạ chỉ xuống bếp nấu cơm trắng với mì gói, quá lắm chiên thêm cái trứng gà mà thôi]

(2) Khoai tây trộn dấm: khoai sống xắt sợi rửa sạch ngâm nước muối loãng cho đừng bị oxi hóa mà sậm đen. Đợi dầu ăn trong chảo sôi thì bỏ vào xào sơ thật nhanh. Trước khi ăn cho thêm dấm cùng các gia vị khác tùy khẩu vị.

(3) Thịt nạc trứng muối: cái này thì quen quá rồi, tớ cũng rất khoái

Bình Luận (0)
Comment