Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 110

Khi màn sương trắng tan dần, trước mắt Thôi Tuần hiện ra một tòa thành khổng lồ được xây từ đá tảng. Thành trì bốn phía được bao quanh bởi những bức tường cao ngất chạm đến mây, khiến nơi đây càng giống một ngục giam không lối thoát. Hắn dừng mắt trên tấm bảng gỗ treo trước cổng thành. Ba chữ lớn viết bằng máu đỏ rực, nét bút rồng bay phượng múa: “Vong Tử Thành.”

Đây… chính là Vong Tử Thành sao?

Năm vạn đồng liêu của hắn, đang ở trong Vong Tử Thành này sao…

Thôi Tuần bất giác tiến về phía cổng thành. Khi hắn đến gần, từng cánh cửa đá nặng nề lần lượt mở ra. Lúc bước qua cánh cửa cuối cùng, trước mắt hắn là một hàng dài những lao ngục hẹp lạnh, được xây bằng những khối đá dày cộp. Mỗi lao ngục chỉ có một cánh cửa sắt ra vào, trên cửa sắt là một ô cửa sổ song sắt hẹp. Tiếng khóc than ai oán của vô số oan hồn vọng ra từ sau những song sắt ấy, khiến người ta dựng cả tóc gáy.

Bỗng nhiên, cánh cửa sắt bên trái hắn phát ra tiếng “kẽo kẹt” mở ra. Hắn theo hướng mở cửa mà nhìn vào, ánh mắt lập tức chấn động, nhanh chóng bước vào bên trong.

Ngay khoảnh khắc hắn bước qua, cánh cửa sắt khép lại sau lưng, hoàn toàn cách ly hắn với thế giới bên ngoài.

Nhưng Thôi Tuần chẳng hề hay biết, hắn chỉ nhanh chân đi đến bên thiếu niên bị xiềng xích trói chặt toàn thân. Ánh sáng yếu ớt từ kẽ hở khung sắt rọi vào, khiến dung mạo thiếu niên lờ mờ hiện lên trong bóng tối. Thôi Tuần run giọng: “Tào Ngũ!”

Trong quân Thiên Uy, Tào Ngũ tuổi tác xấp xỉ hắn, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết. Cơ thể Tào Ngũ vẫn còn đầy những vết thương ngang dọc do đao kiếm của quân Đột Quyết gây ra. Tứ chi cậu bị xích sắt dày như miệng bát khóa chặt, xích sắt ngoằn ngoèo ghim sâu vào vách đá, khiến cậu không thể cử động. Tào Ngũ quỳ gối trên mặt đất, đầu cúi thấp, không rõ sống chết.

Thôi Tuần quỳ một gối xuống, lập tức dùng kiếm chém vào sợi xích sắt giam giữ trước mặt. Xích sắt rung chuyển, khiến Tào Ngũ ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt. Cậu lẩm bẩm: “Thập Thất lang…”

Mắt Thôi Tuần đã đỏ hoe, hắn gật đầu đáp: “Thập Thất lang đây. Thập Thất lang tới cứu huynh đây.”

Hắn giơ kiếm chém mạnh vào xiềng xích đang trói buộc Tào Ngũ. Nhưng dù hắn dốc toàn lực, lưỡi kiếm đã mẻ đến cuốn lên, thì sợi xích vẫn không hề có lấy một vết nứt. Tào Ngũ lắc đầu: “Thập Thất lang… vô ích thôi…”

“Không, chắc chắn được! “Thôi Tuần vung thanh kiếm bạc, dồn hết sức chém xuống. Kiếm bật trở lại, lực phản chấn làm lòng bàn tay hắn tê rần, vết thương cũ ở cổ tay nhói lên như kim đâm. Cơn đau buốt khiến hắn không cầm chắc được kiếm, lưỡi kiếm rơi xuống đất.

Thôi Tuần ngây người nhìn thanh kiếm bạc rơi xuống. Phải rồi, hắn đâu còn là Thập Thất lang của Thiên Uy quân, người từng kéo được cung ba thạch ngày nào nữa. Giờ đây, hắn chỉ là một kẻ bệnh tật yếu nhược, ngay cả xích sắt cũng không chém đứt nổi.

Nhưng dù là vậy, hắn vẫn phải cứu Tào Ngũ.

Hắn cắn răng, cúi xuống nhặt thanh kiếm bạc. Tào Ngũ bỗng gọi: “Thập Thất lang!”

Hắn ngẩng đầu, thấy Tào Ngũ cười khổ: “Thập Thất lang, dù huynh có chém thế nào cũng vô ích thôi.”

Tào Ngũ nói: “Đây là xích sắt giam hãm oán khí, binh khí thường không thể chém đứt được.”

“Oán khí sao…”

Tào Ngũ gật đầu: “Chúng ta bị giết oan, chết thảm ở Lạc Nhạn Lĩnh, ai nấy đều oán khí ngút trời, muốn hóa thành lệ quỷ để báo thù kẻ đã hại mình. Cố Thành Vương sợ chúng ta gây họa nhân gian nên đã giam giữ chúng ta ở Vong Tử thành, xiềng xích trói buộc, trấn áp oán khí. Không chỉ mình ta, mà năm vạn binh sĩ Thiên Uy quân đều chịu cảnh này.”

Nói cách khác, năm vạn tướng sĩ Thiên Uy quân đều bị giam cầm trong Vong Tử Thành theo cách này.

Thôi Tuần quỳ trước mặt Tào Ngũ, hai tay chống đất, đầu cúi thấp, nỗi thống khổ dâng tràn nhấn chìm hắn: “Vì ta vô dụng, ta không thể giúp các huynh được rửa oan, khiến các huynh phải chịu cảnh giam cầm ở Vong Tử Thành tận sáu năm. Các huynh đã đối xử với ta tốt như thế, ta thật có lỗi với các huynh…”

Tào Ngũ nói: “Không đâu, Thập Thất lang, huynh đã cố gắng hết sức rồi, huynh làm rất tốt. Chỉ là trời không đứng về phía chúng ta. Nhưng, giờ đây chúng ta đã có cơ hội.”

Thôi Tuần ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt. Tào Ngũ nói: “Thập Thất lang, chỉ cần huynh muốn, đèn mượn mệnh sẽ là của huynh. Hỏi xem thiên hạ này, ai không sợ chết? Ai không muốn trường sinh bất lão? Chỉ cần huynh có đèn mượn mệnh, huynh sẽ có tất cả. Đến cả những đế vương quyền quý cũng phải quỳ xuống cầu xin huynh. Khi đó, muốn rửa oan cho chúng ta, chẳng phải chỉ là một câu nói của huynh thôi sao?”

Thôi Tuần lẩm bẩm: “Đèn mượn mệnh…”

Tào Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, đèn mượn mệnh. Thập Thất lang, chúng ta đã chờ sáu năm rồi, cuối cùng cũng không phải chờ nữa. Huynh không vui sao?”

Thôi Tuần ngây ngốc nhìn hắn, bỗng lắc đầu: “Không, ngươi không phải là Tào Ngũ.”

Hắn thì thầm: “Ngươi là… ma chướng, là tâm ma của ta.”

Cả đời này, tâm ma lớn nhất của hắn chính là thảm án ở Lạc Nhạn Lĩnh. Hắn mãi không thể vượt qua được tâm ma ấy, vì thế đã biến mình thành một La Sát đầy máu tanh của địa ngục, một kẻ ngay cả bản thân hắn cũng căm ghét.

Thôi Tuần siết chặt hai tay, nắm lấy những cọng rơm rơi vãi dưới đất: “Ta sẽ vượt qua tâm ma này… sẽ vượt qua được…”

Tào Ngũ bỗng nổi cơn thịnh nộ. Cậu muốn túm lấy vai Thôi Tuần nhưng tứ chi bị xích sắt khóa chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Chuỗi xích phát ra âm thanh loảng xoảng chát chúa, Tào Ngũ gào lên: “Sao ta lại là tâm ma của huynh được? Chuyện ta bị nhốt ở Vong Tử Thành không phải thật sao? Chuyện bọn Hà Cửu bị nhốt ở Vong Tử Thành này chẳng nhẽ cũng không phải là thật sao? Năm vạn người! Những năm vạn người! Tất cả đều bị giam trong tòa thành tối tăm không thấy ánh mặt trời này, bị giam suốt sáu năm trời! Dù Bùi Quan Nhạc và những người khác đã chết, chúng ta vẫn không thoát ra được! Vì sao chứ? Chỉ vì oán khí của chúng ta quá nặng, đến mức Cố Thành Vương cũng khó lòng trấn áp nổi! Thập Thất lang, đời đời kiếp kiếp chúng ta đều không thể siêu sinh! Chúng ta sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại nơi đây!”

Thôi Tuần lặng người, trong khi giọng của Tào Ngũ càng thêm phẫn nộ: “Chúng ta đối xử tệ với huynh lắm sao? Hay huynh không muốn giúp chúng ta báo thù? Huynh vẫn sống, nhưng chúng ta đã chết cả rồi! Ngay cả mẹ ta, cũng đã chết! Nhà họ Tào diệt môn! Mười bốn tuổi ta nhập ngũ, tận trung báo quốc, đây là kết cục mà ta đáng nhận được sao? Thập Thất lang, huynh nói cho ta biết, nói cho ta biết đi!”

Nước mắt không kìm được, trào ra từ hốc mắt Thôi Tuần: “Không phải, đây không phải là kết cục mà huynh đáng phải chịu, đây không phải là điều các huynh đáng phải nhận!”

“Đã biết vậy, tại sao huynh vẫn quan tâm sống chết của những bách tính kia? Bọn họ đã làm gì cho huynh? Đã làm gì cho ta? Bọn họ chỉ biết mắng chửi người khác một cách vô căn cứ. Bọn họ mắng huynh là kẻ đầu hàng Đột Quyết, mắng chúng ta là đám tướng lĩnh thất bại tham công danh, đem tội lỗi mất sáu châu Quan Nội Đạo đổ hết lên đầu chúng ta. Nhưng chúng ta sai ở đâu? Chúng ta bị oan cơ mà! Chúng ta chiến đấu đến phút cuối cùng cũng không đầu hàng, ngay cả trước khi chết, ta còn giết ba tên binh lính Đột Quyết! Chúng ta vì bảo vệ những bách tính này mà đổ giọt máu cuối cùng, nhưng bọn họ thì sao? Sau khi ta chết, bọn họ chà đạp mẫu thân ta, chà đạp muội muội của Vân Đình là A Man, chà đạp cha mẹ, thân nhân mà tất cả chúng ta đều vương vấn. Thập Thất lang, huynh biết vì sao oán khí của chúng ta trong Vong Tử Thành lại ngày một nặng không? Chính vì thế đó! Huynh bảo chúng ta làm sao không hận? Huynh thật sự muốn vì đám người đó mà không màng đến nỗi oan khuất của chúng ta sao?”

Thôi Tuần sững người, không thốt nên lời, nước mắt tí tách rơi xuống nền đá cứng lạnh. Tào Ngũ dịu giọng: “Thập Thất lang, huynh đừng quản chuyện của bọn họ nữa. Trước kia huynh đâu có bận tâm đến bọn họ, tại sao bây giờ lại phải bận tâm?”

Thôi Tuần quỳ trên mặt đất, nỗi đau trong lòng hắn như hàng vạn lưỡi dao sắc nhọn từng nhát từng nhát xuyên thấu tim, đau đớn đến mức hắn gần như không thể thở nổi. Hắn siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trẻ trung của Tào Ngũ. Tào Ngũ mãi mãi dừng lại ở năm mười bảy tuổi.

Người bạn tốt nhất của hắn, người huynh đệ mà hắn từng hết lòng tin tưởng, sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Tâm ma trong lòng Thôi Tuần ngày càng lớn mạnh, như màn sương đen đặc nuốt chửng lấy trái tim hắn.

Khi hắn sắp rơi vào vòng xoáy của tâm ma, trước mắt bỗng hiện lên bóng dáng thiếu nữ dịu dàng. Nàng mang theo nét mặt vừa bi thương vừa xót xa, như thể đang nói: “Thôi Tuần, chàng đừng nhập ma.”

Nàng nói: “Chàng hãy làm người, đừng làm quỷ, càng không được nhập ma.”

Thôi Tuần bỗng nhiên rùng mình, như có dòng nước lạnh lẽo tạt qua, hắn lập tức bừng tỉnh.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía Tào Ngũ, ánh mắt mờ mịt, giọng khẽ khàng: “Tào Ngũ, trước kia ta đã sai… Ta đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, ta không muốn tiếp tục sai lầm nữa… Ta không thể vì hận thù của riêng mình mà chôn vùi sinh mạng của hàng vạn dân chúng vô tội… Kẻ đầu sỏ chính là đám Bùi Quan Nhạc, không phải những người dân này. Dù họ có từng mắng ta, mắng huynh, họ cũng không đáng chết. Tào Ngũ, ta hứa với huynh, hứa với tất cả huynh đệ của Thiên Uy quân, ta sẽ giúp các huynh rửa sạch nỗi oan, sẽ đưa các huynh thoát khỏi Vong Tử Thành, để các huynh không còn mang oán khí và được đầu thai. Một ngày nào đó, thiên hạ sẽ biết rằng Thiên Uy quân không phải là bại tướng hèn nhát, mà là những người con anh dũng nhất của Đại Chu. Tất cả dân chúng Đại Chu đều sẽ tự hào về các huynh.”

Hắn chậm rãi nhặt thanh kiếm bạc dưới đất: “Còn ta, sẽ không để tâm ma chi phối mình nữa. Ta cũng không muốn trở thành La Sát của địa ngục.”

Kiếm bạc dứt khoát xuyên qua lồng ng.ực Tào Ngũ. Dù bị kiếm bạc xuyên tim nhưng Tào Ngũ lại nở một nụ cười quỷ dị. Tiếng cười của cậu không còn là giọng của Tào Ngũ mà trở nên the thé, sắc lạnh: “Đừng vội, còn nghiệp chướng, đang đợi ngươi đấy.”

Nghiệp chướng, vì ngũ nghịch thập ác mà thành.

Nghiệp chướng, chính là quả của ác nghiệp.

Tào Ngũ và Vong Tử Thành đã biến mất, Thôi Tuần ngơ ngác nhìn quanh. Ba năm hắn đảm nhận chức Thiếu khanh Sát Sự Thính, làm chó săn cho hoàng gia, những tội ác hắn đã gây ra, hắn không thể chối cãi, cũng không thể biện bạch.

Hắn không biết sẽ phải đối mặt với ai, chỉ mơ hồ đoán rằng nghiệp chướng lần này chính là thử thách khó vượt qua nhất trong ba cửa ải của hắn.

Trước mắt Thôi Tuần hiện ra một dòng sông u tối ngoằn ngoèo, mặt sông mờ mịt khói sương, hai bờ cỏ cây không mọc nổi, bên sông có một con đò nhỏ neo lại, trên đò là một người lái đò đang cầm sào đứng đó. Thôi Tuần bước đến gần, cất tiếng hỏi: “Nhà đò, đây là sông gì?”

Người lái đò ngẩng đầu, đáp nhẹ nhàng: “Nại Hà.”

“Nại Hà?” Thôi Tuần kinh ngạc. Qua sông Nại Hà, chính là nơi đầu thai chuyển thế. Vì sao lại đưa hắn tới đây?

Giữa màn sương, một bóng dáng yểu điệu trong bộ váy đỏ trắng đan xen chầm chậm tiến tới, đó là Lý Doanh.

Nàng bước thẳng về phía chiếc đò, thần sắc trên mặt vô cùng nhẹ nhõm, như thể sắp hoàn thành một việc mà nàng mong ước từ lâu. Người lái đò lẩm bẩm: “Nàng tới để qua sông.”

“Qua sông?”

Nhưng bá phụ của hắn vẫn còn sống, sao nàng có thể qua sông?

Người lái đò đáp: “Nàng đã tra ra hung thủ giết nàng là Vương Nhiên Tê, Vương Nhiên Tê đã chết, vì vậy nàng đến để qua sông.”

Thôi Tuần bừng tỉnh, thì ra đây không phải là hiện tại, mà là thời điểm hắn và Lý Doanh vừa mới quen biết. Khi ấy, hắn đã lừa nàng vào Địa phủ.

Lúc ấy, hắn không muốn giúp nàng, cũng chẳng dám đắc tội với Thái hậu. Hắn biết rõ Vương Nhiên Tê không phải hung thủ giết nàng, nhưng vẫn lừa nàng, để nàng vui vẻ bước vào Địa phủ đầu thai.

Dưới Địa phủ hẳn nàng đã chịu không ít khổ ải, nhưng cuối cùng vẫn tha thứ cho hắn. Nàng nói, hắn đã giúp nàng tra án, chịu trăm trượng phạt, suýt mất nửa cái mạng, nên nàng và hắn coi như xong nợ. Nàng thật sự chưa từng nhắc lại chuyện xảy ra ở Địa phủ, cũng chưa từng nói làm cách nào nàng thoát khỏi nơi đó. Nhưng nàng không nhắc, còn lòng hắn thì không ngày nào nguôi nỗi hổ thẹn. Trong những đêm mộng mị, hắn đều tự hỏi mình: Thật sự đã xong nợ hay chưa?

Nàng khiến hắn chịu trăm trượng phạt, nhưng chỉ là vô tình, chứ chưa từng cố ý. Còn hắn đẩy nàng vào thế vạn kiếp bất phục dưới Địa phủ lại là chủ ý của hắn, là ý muốn thực sự của hắn. Hắn không thể chỉ vì lòng nhân hậu, vì sự rộng lượng của nàng, mà làm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thôi Tuần cảm thấy mơ hồ, Lý Doanh đã tiến lại bên đò nhỏ. Nàng tựa như không nhìn thấy hắn, cất tiếng chào hỏi với người lái đò: “Nhà đò, ta muốn qua sông.”

Thôi Tuần kinh hãi, hắn muốn níu lấy tay áo nàng, ngăn nàng vượt sông, nhưng đầu ngón tay lại xuyên qua lớp vải. Hắn không thể chạm vào nàng, trước mặt nàng, hắn chỉ là một bóng dáng hư ảo.

Thôi Tuần như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Để hắn tận mắt chứng kiến hậu quả từ tội lỗi của mình, đây chính là nghiệp chướng của hắn.

Hắn sợ hãi đến mức thân thể khẽ run rẩy, chặn trước mặt Lý Doanh: “Minh Nguyệt Châu, nàng đừng qua sông. Ta lừa nàng đấy, nàng không thể nào vượt qua Nại Hà.”

Nhưng Lý Doanh hoàn toàn không hay biết, nàng nhẹ nhàng bước lên đò, nói: “Nhà đò, ta đã đợi ba mươi năm, cuối cùng cũng có thể đầu thai. Kiếp trước ta chưa từng làm điều gì xấu, ngài nói xem, ta có thể đầu thai vào một gia đình tốt không?”

Người lái đò im lặng, chỉ cầm sào chuẩn bị đẩy đò. Thôi Tuần hoảng loạn, muốn ngăn cản nàng, nhưng cơ thể hắn như bị giữ chặt tại chỗ, không thể tiến thêm một bước. Hắn hướng về người lái đò khẩn cầu: “Nhà đò, xin đừng để nàng qua sông. Nàng sẽ chết mất!”

Người lái đò chỉ nhàn nhạt đáp: “Nếu nàng chết, chẳng phải chính là nghiệp của ngươi sao?”

Thôi Tuần sững sờ, người lái đò cười khẽ, đẩy nhẹ sào, con đò nhỏ bắt đầu lững lờ trôi về phía bờ bên kia của Nại Hà.

Giữa dòng sông, mặt nước đột nhiên nổi sóng lớn, đẩy thuyền chao đảo dữ dội. Sắc mặt Lý Doanh tái nhợt: “Chuyện gì thế này?”

Người lái đò đáp: “Bởi vì Thôi Tuần lừa cô. Người giết cô không phải Vương Nhiên Tê, nên cô không thể đầu thai, càng không thể qua sông.”

Đôi mắt Lý Doanh mở to: “Thôi Tuần… lừa ta? Vì sao chàng lại lừa ta? Vì sao?”

Những câu hỏi vang lên dồn dập, cuối cùng biến thành lời chất vấn đẫm máu lệ.

Giữa dòng Nại Hà, nỗi uất hận tràn ngập trong lòng Lý Doanh, còn bên bờ sông, Thôi Tuần chỉ biết chìm trong niềm ân hận.

Sóng dữ cuồn cuộn, con đò bất ngờ lật úp. Lý Doanh chìm xuống lòng Nại Hà. Hồn phách nàng bị quái thú Ba Nhân Tượng nuốt chửng, máu tươi từ cơ thể nàng chầm chậm loang ra, nhuộm đỏ cả dòng sông, thậm chí tràn lên bờ, thấm đến chân Thôi Tuần.

Hàm răng hắn nghiến chặt, đôi gối khuỵu xuống, bất lực quỳ gục trên mặt đất đỏ như máu. Ngón tay hắn bấu sâu vào lớp đất ướt, để lại từng vệt hằn sắc đỏ ghê rợn.

Hắn thừa biết đây chỉ là ảo ảnh do đèn mượn mệnh tạo ra, là chướng ngại cuối cùng trong tam chướng – nghiệp chướng. Chướng ngại này không giống hai chướng ngại trước, không dùng đủ cách mê hoặc hắn khiến hắn lầm tưởng đây là thực. Nó trực tiếp chỉ rõ đây là chuyện đã xảy ra, là hư ảo. Thế nhưng, hắn vẫn không thể vượt qua được chướng ngại này.

Nàng suýt chút nữa đã chết ở Địa phủ, suýt chút nữa bị quái thú Ba Nhân Tượng nuốt chửng, chỉ vì lời nói dối của hắn.

Hắn suýt nữa đã giết nàng.

Tội lỗi của hắn, cả đời này cũng không thể trả hết.

Khói trắng dần tan biến, Thôi Tuần bừng tỉnh nhận ra, hắn lại quay về đạo đàn, ngón tay vẫn còn kẹp chặt lấy bấc đèn của đèn mượn mệnh.

Nhưng hắn không dập tắt ngọn đèn, ngược lại, ngón tay buông lỏng, đèn mượn mệnh trượt khỏi tay hắn, rơi xuống dưới đạo đàn, ngọn lửa ma quái, lại càng thêm sáng rõ.

Thôi Tuần đã quỳ một gối, một ngụm máu tươi từ cổ họng phun ra, văng xuống đạo đàn bằng gỗ.

Nhờ có Lý Doanh nên hắn vượt qua được tai chướng và ma chướng, nhưng cũng chính vì Lý Doanh mà cả đời hắn đều không thể vượt qua nghiệp chướng.

Hắn không thể dập tắt được đèn mượn mệnh.

Bình Luận (0)
Comment