Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 66

Đông tàn xuân tới, nhưng A Sử Na Ngột Đóa vẫn không nhận được lời cầu xin mà nàng mong muốn.

Nàng càng trở nên nóng nảy, hành hạ Thôi Tuần ngày càng tàn nhẫn. Nàng không chỉ giày vò thân thể hắn mà còn hành hạ tinh thần hắn, nhưng lại tìm những y sư giỏi nhất, dùng linh dược tốt nhất để giữ mạng cho hắn. Sự cố chấp của nàng đối với Thôi Tuần đã trở thành chuyện ai trong vương đình cũng biết. Họ ngầm đều rằng, nếu có thể giúp công chúa Ngột Đóa thuần phục được “Liên Hoa Nô” của nàng thì sẽ hưởng được vô vàn vinh hoa, từ đây bước lên đỉ.nh cao quyền thế.

Kim Di là kẻ đầu tiên động lòng. Hắn lưu lạc đến Đột Quyết đã nhiều năm, ngoài danh hão “Tả Hiền Vương” ra thì chẳng được thứ gì. Khả hãn Ni Đô trước nay chưa từng tín nhiệm hắn. Nếu hắn muốn có thêm quyền lực, thì nhất định phải lấy lòng A Sử Na Ngột Đóa, nữ nhi được Khả hãn Ni Đô sủng ái nhất.

Hắn nói với Ngột Đóa: “Thật ra, Thôi Tuần không muốn chết.”

“Ồ? Ngươi nhìn ra được sao?”

“Chết chẳng phải dễ lắm sao? Nếu một người thực sự muốn chết, có vô số cách để làm được điều đó: tuyệt thực, cắn lưỡi, tự cắt cổ tay. Nhưng Thôi Tuần không làm vậy, chứng tỏ căn bản hắn không hề ôm ý định tự sát.”

A Sử Na Ngột Đóa thắc mắc: “Nếu không muốn chết, vì sao hắn lại không chịu thuận theo ta? Sao lại cam chịu những khổ hình này chứ?”

Kim Di cười nhạt: “Có lẽ là vì hắn vẫn còn mơ tưởng đến ngày trở về Đại Chu. Nếu hắn quy thuận Đột Quyết, khi quay về Đại Chu, sẽ bị luận tội phản quốc, kết cục là đầu lìa khỏi cổ. Nếu hắn muốn quay về Đại Chu thì tuyệt đối không thể đầu hàng.”

Hắn cúi đầu, thầm khích lệ nàng: “Nhưng nếu công chúa có thể chặt đứt hy vọng đó, nhất định hắn sẽ phải quy phục.”

A Sử Na Ngột Đóa nheo mắt, dò hỏi: “Chặt đứt bằng cách nào?”

Kim Di bật cười: “Phái người trà trộn vào đám dân đen Đại Chu bị bắt làm tù binh, loan tin rằng Thôi Tuần đã đầu hàng Đột Quyết. Sau đó, thả bọn chúng về, để lời đồn lan rộng khắp Đại Chu.”

A Sử Na Ngột Đóa thoáng trầm ngâm. Kim Di lại nói tiếp: “Công chúa có biết Lý Lăng thời Hán không?”

Nàng nhíu mày: “Lý Lăng? Ta biết. Hắn từng là một tướng tài, nhưng thua trận trước thiền vu Hung Nô, sau đó bị bắt làm tù binh, rồi đầu hàng và còn cưới công chúa Hung Nô.”

Kim Di gật đầu: “Người ta nói, Lý Lăng ban đầu chỉ là giả hàng, mong chờ ngày trở về Hán triều. Nhưng về sau, khi tù binh Đại Hán trở về, họ truyền tai nhau rằng hắn đang huấn luyện binh mã cho Hung Nô. Hán Vũ Đế giận dữ, giết sạch mẹ và thê tử của hắn. Từ giả biến thành thật, Lý Lăng không còn đường lui, hắn thực sự đầu hàng. Cả đời hắn ở lại Hung Nô, không bao giờ quay về nữa.”

“Ý ngươi là, chỉ cần loan tin thì Thôi Tuần sẽ giống như Lý Lăng, vĩnh viễn không còn đường về?”

Kim Di gật đầu: “Người Hán có một từ gọi là “tử tiết” — lấy cái chết để bảo toàn danh tiết. Dù Lý Lăng là giả hàng hay hàng thật, chỉ cần mang danh đã hàng, từ quan lại đến dân thường Đại Hán đều xem hắn là nỗi nhục. Những nho sĩ vùng Lũng Tây cũng xem hắn là nỗi nhục, tiếng xấu ấy kéo dài cả trăm năm. Ngược lại, Tô Vũ thà chịu cảnh chăn dê suốt mười chín năm cũng không chịu hàng Hung Nô, được dân chúng tung hô, trở thành anh hùng dân tộc. Thôi Tuần cũng ôm mộng được như Tô Vũ.”

Nghe vậy, ánh mắt A Sử Na Ngột Đóa sáng lên. Nàng cười khẽ: “Hắn muốn làm Tô Vũ, ta nhất định không để hắn toại nguyện. Ta sẽ khiến hắn thân bại danh liệt, để rồi ngoài Đột Quyết ra, hắn sẽ không còn chốn dung thân!”

A Sử Na Ngột Đóa nói được làm được. Lời đồn lan khắp Trường An hoa lệ. Thôi Tuần bị gắn danh phản bội, danh tiếng hắn nhuốm đầy vết nhơ. Nhưng giữa sa mạc mịt mù gió cát, hắn vẫn kiên trì chịu đựng những hình phạt khắc nghiệt của A Sử Na Ngột Đóa. Nhưng hắn không hề biết rằng, trong khi hắn nghiến răng chịu từng món đòn, hắn đã trở thành nỗi nhục của họ Thôi vùng Bác Lăng, và thậm chí là cả Thiên Uy Quân.

Điều khiến A Sử Na Ngột Đóa thất vọng chính là, dù nàng đã cắt đứt mọi đường về của hắn, Thôi Tuần vẫn không chịu khuất phục.

A Sử Na Ngột Đóa không hiểu nổi, hắn còn đang chờ đợi điều gì? Hắn còn mong quay về Đại Chu sao? Nhưng tất cả mọi người đều đã từ bỏ hắn, đều coi hắn là một tên phản bội hèn nhát. Tất cả đều cười nhạo hắn, đâm thọc sau lưng hắn. Trong hoàn cảnh này, hắn vẫn còn hy vọng quay về Đại Chu sao?

Nàng nghĩ mãi không thông, đã dùng hết mọi cách, nhưng vẫn không thể khiến hắn khuất phục. Có lúc, nàng thật sự không hiểu nổi Thôi Tuần. Chẳng phải hắn là con cháu của họ Thôi vùng Bác Lăng sao? Chẳng phải được sinh ra trong nhung lụa gấm hoa, lớn lên trong yên vàng chuông bạc sao? Vậy mà tại sao xương cốt của hắn còn cứng rắn hơn cả những hán tử Đột Quyết trưởng thành trên lưng ngựa? Nhưng đã không hiểu được, nàng cũng không bận tâm tìm hiểu thêm nữa. Nàng chỉ biết rằng, sự hứng thú của nàng đối với hắn, chẳng những không phai nhạt theo thời gian, mà ngày một sâu sắc hơn.

Lại một mùa tuyết rơi nặng hạt.

Bên trong hãn trướng, yến tiệc vẫn tưng bừng, chén rượu nối chén rượu. A Sử Na Gia cùng cha và huynh trưởng say khướt rời khỏi yến hội, nhưng bước chân của nàng bỗng khựng lại.

Ánh mắt nàng ngây dại nhìn về phía Thôi Tuần, người đang bị xiềng xích nặng trĩu, nằm úp mặt trên đất, thân thể đầy thương tích, những vết đòn rải rác khắp người. Thôi Tuần dường như vẫn còn mê man, không nhúc nhích, trên lưng là những vết roi chằng chịt, chân bị khóa lại bằng cùm sắt nối liền với một sợi dây xích dài, gắn vào cột đá. Một tên lính Đột Quyết đứng canh xích, dùng mũi chân dẫm lên sợi xích, kéo nhẹ, làm cho cùm sắt chao đảo. Chỉ một cử động nhỏ như thế, nhưng ngón tay của Thôi Tuần bỗng dưng siết chặt mặt đất, các đầu ngón tay cắm sâu vào đất, tựa như sự đau đớn khiến hắn bừng tỉnh từ cơn mê.

Lý Doanh không khỏi nhìn sang A Sử Na Gia, ánh mắt nàng chứa đầy sự không đành lòng. A Sử Na Gia thở dài, khẽ nói: “Tháng trước, chàng tìm được cơ hội trốn khỏi vương đình, nhưng lại bị ác điểu do Kim Di thả ra truy tìm được tung tích. Cuối cùng, chàng bị Ngột Đóa tỷ tỷ bắt lại, chịu hơn trăm roi, sau đó bị khóa chặt tay chân bằng loại cùm sắt có đinh cắm sâu vào tay chân. Giờ đây, mỗi bước đi đều khiến chàng đau đớn.”

Lý Doanh nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu được vết thương sâu hoắm ở cổ tay của Thôi Tuần từ đâu mà ra, cũng hiểu tại sao hắn không thể kéo nổi cây cung cũ nữa. Cực hình này, quả thực đã hủy hoại hết sức lực của hắn, nói gì đến tài bắn cung vốn là niềm tự hào.

Ánh mắt A Sử Na Gia chứa đầy nỗi đau, như thể không thể chịu đựng nổi. Bước ra từ hãn trướng, ánh mắt nàng cũng đầy sự dằn vặt. Nàng nhìn về phía Thôi Tuần, đứng khựng lại, không thể bước tiếp. Huynh trưởng nàng nhìn thoáng qua thân thể tàn tạ của Thôi Tuần, nói: “Không hiểu sao Ngột Đóa lại coi trọng loại người này như vậy.”

Bên cạnh A Sử Na Gia là phụ thân nàng, A Sử Na Tô Thái. Ông ta có thân hình vạm vỡ, khuôn mặt còn có sự uy nghiêm hơn cả Khả hãn Ni Đô, lạnh lùng hừ một tiếng: “Loại người này, còn cứng rắn hơn ngươi nhiều.”

Huynh trưởng A Sử Na Gia không dám cãi lại, chỉ im lặng. A Sử Na Tô Thái liếc mắt nhìn đứa con gái vẫn đứng yên, cảnh cáo: “A Sử Na gia có một kẻ điên như Ngột Đóa là đủ, không cần thêm kẻ thứ hai.”

A Sử Na Gia run rẩy cúi đầu, lí nhí: “Con… con không dám.”

A Sử Na Tô Thái lại hừ một tiếng. Ông ta từ từ tiến về phía Thôi Tuần, mắt híp lại, mũi chân nhấn xuống xiềng xích của Thôi Tuần. Những chiếc đinh sắt găm vào tay hắn ma sát mạnh mẽ với xương cổ tay, Thôi Tuần đau đớn toát mồ hôi lạnh, đôi mắt vốn mơ hồ bỗng chốc sáng lên. A Sử Na Tô Thái ngồi xuống, nói: “Tỉnh rồi sao?”

Thôi Tuần không trả lời, A Sử Na Tô Thái cười nhạt, từ trong tay áo rút ra một thứ gì đó, lặng lẽ nhét vào tay hắn.

Sau đó, ông ta bình thản đứng lên, quay lại bảo A Sử Na Gia: “Đi thôi.”

Lý Doanh nhìn không rõ lắm, nàng liền hỏi A Sử Na Gia: “Cha cô đưa cho Thôi Tuần cái gì vậy?”

A Sử Na Gia thở dài, đáp: “Là một que diêm, và một mảnh dao cắt sắt như cắt bùn.”

Canh ba.

Bên trong hãn trướng, tiếng cười nói hân hoan từ yến tiệc đã lặng hẳn, thay vào đó  là tiếng ngáy đều đặn của những người đang say giấc. Khả Hãn Ni Đô cùng các đại thần hẳn đã say mèm, lính canh ngoài trướng cũng chẳng biết đã đi đâu. Chỉ còn lại Thôi Tuần nằm rạp trên nền đất lạnh, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, hắn thở hổn hển. Tay hắn cầm dao, lưỡi dao nhỏ lia từng nhát, cố cắt đứt cùm sắt đang ghì chặt tay mình.

Một lúc sau, đinh sắt cuối cùng cũng rơi ra, nhưng những chiếc đinh c.ắm vào xương tay vẫn còn nguyên. Đinh sắt dày đặc, có đến hai mươi chiếc. Thôi Tuần gắng sức ngồi dậy, mệt mỏi dựa vào trụ đá. Hắn xé một mảnh áo nhuốm máu, cuộn lại rồi nhét vào miệng, cắn chặt, nhẫn nhịn cơn đau, sức lực dồn hết vào việc kéo từng chiếc đinh ra khỏi xương tay.

Khi chiếc đinh cuối cùng được rút ra, cả người hắn đột ngột co quắp, mồ hôi như suối chảy xuống mặt. Máu đỏ từ môi chảy ra, máu tươi từ vết thương trên tay lẫn vào trong miệng, hắn cảm thấy mơ hồ. Hơi thở rời rạc, hắn chỉ có thể hạ mắt xuống, tiếp tục cầm mảnh dao, tiếp tục cắt ra chiếc còn lại trên tay.

Tiếp theo là ở chân. Mái tóc hắn ướt đẫm, mỗi bước đi đều như dao cắt vào xương. Nhưng hắn vẫn kiên trì bước đi. Chỉ khi chiếc đinh cuối cùng từ cổ chân được rút ra, hắn mới nhổ ra miếng vải bẩn đã ngấm máu. Hắn lảo đảo đứng dậy, cổ tay cổ chân đều đầy vết đinh sâu hoắm, mỗi bước đi đều đau đến như xé ruột, nhưng hắn vẫn kiên quyết bước đi, tay cầm que diêm, run rẩy châm vào tấm vải phủ trên hãn trướng.

Vải nỉ dễ cháy, ngọn lửa lập tức bùng lên, nhanh chóng lan ra khắp đại trướng. Lửa cháy rực trời, soi sáng cả màn đêm. Bên trong hãn trướng vang lên tiếng la hét hoảng loạn, cầu cứu. Ánh mắt Thôi Tuần lạnh lùng như không, hắn nín thở, mím môi, bước chân loạng choạng, quay người rời đi, bên cạnh đã có một con chiến mã chờ sẵn. Hắn dốc hết sức trèo lên ngựa, chiến mã lao đi, mang theo hắn chạy về phương xa mờ mịt, không biết sẽ đến đâu.

A Sử Na Gia nhìn Lý Doanh, ánh mắt đầy ưu sầu, khẽ nói: “Từ lâu Phụ hãn đã có ý định thay thế bá phụ, ta không biết Phụ hãn và chàng đã đạt thành giao dịch từ khi nào, chỉ biết rằng vào đêm đó, Ni Đô bá phụ bị thiêu sống, Ngột Đóa tỷ tỷ bị thương nặng, vương triều hỗn loạn, chẳng ai còn bận tâm đến sự mất tích của một tù binh, cứ thế, chàng thuận lợi trốn về Đại Chu.”

Lý Doanh nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Hắn đã giết được Khả hãn Đột Quyết, đáng lẽ ra hắn phải được ca ngợi như một anh hùng khi trở về Đại Chu, nhưng…”

Nhưng mà, hắn lại đón nhận được xiềng xích và xe tù.

Trong tiếng chửi rủa của dân chúng Đại Chu, hắn bị áp giải tới Trường An, chịu một năm hình phạt khắc nghiệt tại Đại Lý Tự. Trong ngục, hắn không ngừng thanh minh rằng mình không hề đầu hàng Đột Quyết, nhưng không ai tin hắn.

Dù ra khỏi Đại Lý Tự, hắn vẫn chỉ là một kẻ bị toàn dân nguyền rủa, bị ghép cho tội danh tham sống sợ chết, không một ai chịu tin lời hắn.

Hắn như bị kéo xuống địa ngục, trong bóng tối mờ mịt của hỗn loạn, không thấy ánh sáng, và khi không thể thoát ra khỏi địa ngục ấy, hắn đành chọn cách trở thành một ác nhân không còn chút nhân tính, hoàn toàn chìm đắm trong vực thẳm vô tận.

Bình Luận (0)
Comment