Đêm Trước Kỳ Thi Đại Học, Tôi Đã Mơ Thấy Tương Lai Của Mình

Chương 5

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa. Tôi theo phản xạ nói: "Mời vào."

Ngoài dự đoán, người bước vào không phải là cậu bé kia và mẹ cậu bé, mà là một phụ nữ trẻ mặc đồng phục.

"Phát hiện ra cô tỉnh lại nên tôi đặc biệt đến thăm." 

Người phụ nữ thản nhiên nói, dùng từ phát hiện một cách đầy tự nhiên. "Xem ra nghỉ ngơi cũng khá tốt đấy, Tuệ Ninh."

Tôi im lặng, ánh mắt rơi xuống phù hiệu trên vai cô ấy.

Bộ đồng phục này rõ ràng thuộc về một cơ quan nhà nước, nhưng kiểu phù hiệu này, tôi chưa từng thấy qua.

"Giới thiệu một chút, tôi là Lâm Song, phó tổ trưởng Tổ thanh tra của Cục Năng lực Đặc biệt Quốc gia." 

Cô ấy chìa tay ra với tôi. "Gần đây, tình trạng rối loạn của các thế lực phi tự nhiên ác tính có xu hướng gia tăng. Khi chúng tôi bắt giữ và điều tra, phát hiện nguồn gốc hỗn loạn của chúng đều hướng về một luồng sức mạnh chưa xác định—truy tìm đến cô là để gửi lời mời."

Mời?

Tôi có chút khó hiểu với từ này.

Sau đó, người phụ nữ tên Lâm Song lấy ra thẻ công tác của mình và giải thích tường tận về mục đích đến đây.

"Thế giới của chúng ta đầy rẫy vết nứt, sự hỗn loạn, mất trật tự, những kẻ xuyên không tùy tiện phá hoại quy tắc và công bằng. 

Vì thế, chính phủ đã thành lập Cục Năng lực Đặc biệt, chiêu mộ những thành viên có thể duy trì sự vận hành bình thường của thế giới. 

Chúng tôi tin rằng cô cũng sở hữu năng lực đặc biệt, và trong kỳ thi đại học, cô đã thực hiện một đợt giám sát vượt cấp, khiến 37 loại đặc quyền phi tự nhiên ác tính mất hiệu lực."

"Vậy nên, tôi thay mặt Tổ thanh tra của Cục Năng lực Đặc biệt, trịnh trọng gửi đến cô lời mời gia nhập."

"Cực kỳ xin lỗi, để đảm bảo năng lực của cô nằm trong tầm kiểm soát, chúng tôi đã truy ngược về quá khứ của cô—" Cô ấy ngập ngừng, dường như có chút áy náy. 

"Chúng tôi buộc phải làm vậy để chắc chắn rằng, tình trạng hỗn loạn này không bắt nguồn từ những hành vi phi pháp."

"Không sao." Tôi lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh. "Vậy là tôi đã qua thẩm tra rồi?"

"Đúng vậy." Lâm Song gật đầu. 

"Cô yên tâm, chúng tôi áp dụng nguyên tắc hoàn toàn tự nguyện. Nếu cô không muốn gia nhập, chỉ cần không làm chuyện vi phạm pháp luật, chúng tôi sẽ không can thiệp vào hành động của cô. Còn nếu cô đồng ý vào cục, công việc có biên chế, bảo hiểm đầy đủ, chế độ phúc lợi và nghỉ lễ theo quy định, công tác bên ngoài có chi phí công tác được chi trả, đãi ngộ rất tốt. Chỉ là..."

Thực ra, ngay từ khoảnh khắc cô ấy lấy ra thẻ công tác, tôi đã có quyết định.

Nhưng khi thấy cô ấy ngập ngừng, tôi vẫn hỏi: "Chỉ là gì?"

Lâm Song: "...Chỉ là cô cũng biết đấy, công việc có biên chế thường phải thi tuyển."

Tôi: "..."

Lâm Song: "..."

Lâm Song: "Cô yên tâm, đề thi của chúng tôi có phạm vi ôn tập. Có thể cô sẽ cần dành thêm thời gian cho các môn như Hiến pháp..."

Tôi: "..."

Lâm Song: "...Ha ha, thực ra không có cạnh tranh gì đâu, mấy năm nay chúng tôi tuyển được rất ít người. Nhưng dù sao cũng phải có một số yêu cầu đầu vào, cô hiểu mà, chúng tôi cần những thanh niên có nhận thức. Thế nên, thời gian thi cô có thể tự chọn, bài thi riêng biệt, không ai tranh với cô, chỉ cần qua điểm sàn là..."

Tôi: "Tôi hiểu rồi."

Lâm Song ngẩn ra: "Hả?"

Tôi bình tĩnh nói: "Chúng ta trao đổi liên lạc đi. Phiền cô gửi cho tôi phạm vi ra đề, đề thi các năm trước và yêu cầu thi tuyển. Tôi sẽ cố gắng ôn tập thật tốt."

Vẻ mặt Lâm Song trở nên kích động hẳn. Sau khi kết bạn với tôi, cô ấy còn trao đổi thêm về quá trình tôi đã giám sát toàn bộ kỳ thi đại học, rồi vội vã rời đi.

"Cố Tuệ Ninh..." Tiểu Đốc chần chừ một lúc rồi lên tiếng. "Tôi tưởng cô sẽ suy nghĩ thêm."

Tôi lắc đầu, nhìn về những bó hoa bên cạnh giường. "Không cần nữa."

"Tiểu Đốc, tôi đã nhìn thấy..." Tôi khẽ nói, "Tôi đã nhìn thấy ba tôi."

"Ông ấy bảo tôi tiếp tục tiến về phía trước."

"Vậy nên, tôi muốn nghe theo ông ấy."

Không còn bị giam cầm trong quá khứ nữa.

Tiếp tục bước về phía trước thôi.

8

Cậu bé và mẹ đến tiễn tôi trước khi xuất viện, vẫn không ngừng nói lời cảm ơn.

Lúc đó, tài xế lái xe vì điểm mù nên không thấy cậu bé đang ngồi xổm bên đường. 

Hơn nữa, anh ta là tài xế mới, quá căng thẳng nên đạp nhầm chân ga và phanh. May mắn là không có sự cố nghiêm trọng nào xảy ra.

Tôi đã đồng ý giải quyết riêng chuyện này, hai bên cùng nhau chi trả viện phí cho tôi.

Tôi xoa đầu cậu bé: "Sau này sang đường phải cẩn thận nhé, đèn đỏ sáng lên thì đừng chạy vội qua."

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

Khi biết tôi nhập viện, Cố Kiều An lập tức muốn đến thăm. 

Nhưng vì tôi gọi điện bảo rằng mình chỉ hơi mệt, sẽ sớm về nhà, nên cuối cùng con bé vẫn ở lại.

Hoàn thành xong nhiệm vụ tuần tra hai thành phố còn lại, tôi đáp chuyến bay trở về thành phố B.

Vừa xuống máy bay, tôi hỏi Tiểu Đốc: "Người bạn đã triệu hồi ngươi đến, có phải là… Cảnh Giới Chi Quang?"

【Đó là biệt danh cậu ta tự đặt,】 Tiểu Đốc trả lời. 【Nhưng bọn tôi đều gọi nó là Tiểu Cảnh.】

Nó ngừng lại giây lát rồi hỏi: 【Cố Tuệ Ninh, cô biết cậu ta à?】

"Ngươi nói nó đang tìm một người phù hợp để trở thành ký chủ." Tôi nhìn về phía Cố Kiều An đang đứng ngoài sân bay, mỉm cười nói, "Nếu tìm được rồi, nó sẽ thức tỉnh đúng không?"

【…Cậu ta đã thức tỉnh rồi.】 Tiểu Đốc im lặng trong chốc lát rồi nói. 【Xin lỗi, chắc cậu ta muốn tạo bất ngờ cho tôi nên bây giờ mới nói.】

"Vậy nó—" Lời tôi chợt đứt đoạn.

Bởi vì tôi đã nhìn thấy trên ngực em gái mình, một chiếc trái tim nhỏ xíu giống hệt với chiếc đang nằm trên cổ tay tôi.

Tôi thấy trong đó lắng đọng một mảnh ký ức nhỏ, màu hổ phách.

Giống như xuyên qua thời gian, tôi trở về mấy chục năm trước, đứng bên bàn làm việc của một cô gái trẻ.

Con bé đang chỉnh lại chiếc mũ cảnh sát của mình. Ngũ quan của cô rất giống Cố Kiều An, nhưng trông trưởng thành hơn, khí chất cũng mạnh mẽ hơn.

"Cảnh Giới Chi Quang đúng không? Tôi tin cậu." Cô cười, để lộ hàm răng trắng đều. "Tiểu Cảnh, từ hôm nay, chúng ta chính là cộng sự bí mật của nhau."

Ngày đầu tiên nhận chức, con bévà nó đã hoàn thành việc liên kết.

Trái tim của Tiểu Cảnh, vì con bé mà sinh ra.

"Chị!" Cố Kiều An có chút do dự, "Có lẽ… có một chuyện em quên nói với chị."

Tôi im lặng một lúc, rồi cũng nhẹ nhàng đáp: "Thật ra chị cũng vậy, có một người bạn… chưa kịp giới thiệu với em."

Cố Kiều An sững sờ nhìn tôi.

Tôi đổi chủ đề: "Điều kiện tuyển sớm của Đại học Cảnh sát Trung ương, em đã xem kỹ chưa? Vẫn cần chuẩn bị thật tốt đấy. Có gì chị có thể giúp em không?"

Cố Kiều An vẫn nhìn tôi như vậy, nước mắt dần dâng đầy trong hốc mắt.

Tôi nhẹ giọng nói: "Kiều An, có phải em đã nhìn thấy mẹ rồi không?"

Dường như không thể kìm nén thêm nữa, con bé bật ra một tiếng nức nở.

Tôi nhìn con bé thật dịu dàng: "Chị cũng đã gặp ba. Ba nói…"

"Chúng ta phải tiếp tục tiến về phía trước."

"Chúng ta mãi mãi là niềm tự hào của họ."

(Hết chính văn.)

- Ngại truyện -

1

Ngày công bố điểm thi đại học, tôi đã dậy từ sớm và ngồi chờ trước máy tính.

【Sẽ không có vấn đề gì đâu, Cố Tuệ Ninh.】 Tiểu Đốc dịu dàng an ủi tôi. 

【Trong kỳ thi, cô đã đi khắp các điểm thi trong thành phố, sau đó còn đi hết các trung tâm chấm thi trên cả nước. Năng lượng của tôi bao phủ toàn bộ quá trình, đã thu hồi hết những mảnh vỡ bất hợp pháp, khả năng xảy ra biến số là không thể…】

Tôi hiểu cả, nhưng vẫn căng thẳng.

Đúng giờ công bố, lượng truy cập vào trang web quá đông, khiến tôi chẳng thể xem được gì.

Cố Kiều An ngồi bên cạnh vỗ vai tôi an ủi: "Chị, em còn không căng thẳng mà chị căng thẳng cái gì? Tay run đến mức này rồi…"

Tiểu Cảnh cũng góp giọng: 【Bình tĩnh nào chị, cứ đợi điện thoại từ phòng tuyển sinh gọi tới liên tục đi!】

Một người hai hệ thống trong phòng thay nhau nói, tôi không nhịn nổi nữa: "Hai người không có năng lực nào khác à? Chẳng hạn như tăng tốc mạng chẳng hạn?!"

Tiểu Đốc: 【…Xin lỗi.】

Tiểu Cảnh: 【À… Hay là để em nhờ đồng nghiệp bên bộ phận mạng giúp một tay?】

Trong lúc hai đứa nó còn luyên thuyên, trang web cuối cùng cũng tải xong.

Tôi vội nhìn vào màn hình, nhưng lại phát hiện điểm của em gái không hiển thị.

Với chút hiểu biết về kỳ thi này, tôi lờ mờ đoán ra lý do.

Điểm của nó quá tốt, còn tốt hơn tôi nghĩ nhiều.

Tiểu Đốc ngơ ngác: 【Sao lại không thấy nhỉ?】

Tiểu Cảnh thì phấn khích hét lên: 【U hú!!! Em vừa nhờ người tra thử, Kiều An đứng thứ ba toàn tỉnh đấy! Quá đỉnh! Quá xuất sắc!】

Tiểu Đốc: 【Thứ ba toàn tỉnh?! Phải ăn mừng linh đình thôi!】

Cố Kiều An lại có vẻ rất điềm tĩnh, chỉ nắm chặt tay tôi sau một lúc trầm ngâm: "Chị! Chị nói xem, trường Cảnh sát Trung ương có gọi điện cho em không?"

Tôi bật cười: "Lúc đi khám sức khỏe, hay là em tự tiến cử luôn đi?"

2

Ngày đưa Cố Kiều An trở lại trường nhận thẻ khẩu lệnh, tôi tình cờ nhìn thấy Tiêu Tường với vẻ mặt tiều tụy.

Nhờ vào đơn tố cáo của tôi, cô ta đã bị tổ chuyên trách quốc gia đưa đi. 

Lâm Song nói với tôi rằng vì tôi đã giúp duy trì sự công bằng của kỳ thi trên toàn quốc, rất nhiều mảnh vỡ năng lượng đã bị thu hồi. 

Những đứa trẻ như Tiêu Tường, cô ấy đã bắt được hàng chục tên, kể cả các bậc phụ huynh tiếp tay cho hành vi gian lận, tất cả đều phải chịu trừng phạt thích đáng.

Cố Kiều An cũng biết về cơn ác mộng của tôi.

Con bé quả quyết: "Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra đâu! Dù có nhảy lầu, chắc cũng không phải để tìm ch/ết, biết đâu là để khởi động lại cuộc đời thì sao?"

Tối hôm đó, tôi lại mơ.

Tôi mơ thấy Kiều An nhảy lầu, dư luận lúc đầu bị đè xuống nhưng chẳng bao lâu lại bùng lên.

Các cô chú bên viện kiểm sát và sở cảnh sát đều đến giúp tôi tìm chứng cứ, cố gắng kháng cáo. 

Khi tôi kiệt sức vì mệt mỏi, một thực thể kỳ lạ tự xưng là "Cảnh giới chi quang" đã tìm đến tôi.

Nó nói rằng lần trước rất xin lỗi vì đã không cứu được ba mẹ tôi, nhưng lần này, nó đã hứa với họ—nó nhất định sẽ cứu chúng tôi.

Nó đang nói gì, tôi chẳng hiểu rõ.

Chỉ biết rằng, ngay sau đó, nó cạn kiệt năng lượng rồi biến mất.

Ba ngày sau, một người phụ nữ tên Lâm Song tìm đến tôi. 

Cô ấy đã điều tra rõ ràng chuyện của Kiều An, nhíu mày hứa với tôi rằng sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi.

Sau đó hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện...

Ngày tiễn Kiều An vào nghĩa trang, trời đổ cơn mưa lớn.

Đúng như lời hứa của Lâm Song, Tiêu Tường bị bắt.

Tất cả những người có liên quan cũng lần lượt sa lưới.

Bản tin thời sự nhắc đến em gái tôi.

Tất cả bạn học được phỏng vấn đều nói rằng Cố Kiều An là một người rất tốt, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, chăm chỉ học tập, có chính nghĩa và đầy lòng trắc ẩn...

Cư dân mạng đồng loạt gửi lời tiễn biệt. Trước bia mộ Kiều An phủ đầy hoa, trong khung ảnh, em gái tôi vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời.

Mọi chuyện mà tất cả chúng tôi từng dốc sức theo đuổi cuối cùng cũng có kết quả.

Thế nhưng tôi lại khóc không ngừng.

Một cây dù giương lên trên đầu tôi.

Tôi không nhìn rõ người cầm dù, chỉ thấy đó là một đôi vợ chồng trẻ, mặc đồng phục màu trầm, xa lạ mà quen thuộc.

Họ dịu dàng xoa đầu tôi, nói:

"Tuệ Ninh, vất vả rồi.

"Những chuyện còn lại, giao cho chúng ta đi."

Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Vô thức nhìn xuống cổ tay, trái tim vàng kim vẫn tỏa ánh sáng dịu nhẹ.

Tiếng của Tiểu Đốc vang lên:

【Cố Tuệ Ninh, có chuyện gì vậy?】

Tôi lắc đầu: "Không sao, ngủ đi."

Ngày mai còn phải học thuộc tài liệu nữa, cố gắng hoàn thành kỳ tuyển dụng vào cuối năm nay thôi.

3.

Một năm sau, Cố Kiều An chính thức trở thành sinh viên của Đại học Cảnh sát Trung ương. Vì tính chất đặc biệt của ngôi trường này, con bé ít khi liên lạc với tôi.

Nhưng cũng nhờ hệ thống đặc biệt của Tiểu Đốc và Tiểu Cảnh, chúng tôi thỉnh thoảng vẫn có thể "học nhóm" trong phòng chat của chúng nó.

Kiều An ôn thi cuối kỳ.

Tôi ôn thi tuyển dụng.

"Chị, cuối năm nay có thể vào biên chế không?"

Nhìn chồng tài liệu dày cộp bên cạnh, tôi thở dài: "Cố gắng thôi."

Lâm Song thỉnh thoảng lại hỏi han tiến độ của tôi, sau đó cảm thán: "Chị đây thi tám lần mới đậu đấy, không phải không nghiêm túc đâu, chỉ là yêu cầu 95/100 điểm thật sự quá khắc nghiệt..."

Tôi: "..."

Ngày Kiều An nghỉ đông trở về cũng chính là ngày tôi nhận kết quả thi tuyển dụng.

Khi con bé kéo vali xuống xe, vừa hay nhìn thấy tôi đứng bên đường.

Tôi mặc bộ cảnh phục chỉnh tề, khẽ mỉm cười với con bé.

Cố Kiều An sững sờ mất vài giây, miệng tròn thành hình chữ "O", sau đó lao đến ôm chầm lấy tôi.

"Chị ơi! Giờ chị chính thức là người trong biên chế rồi!"

Tôi bật cười: "Em sau này cũng sẽ như thế thôi."

Tiểu Cảnh phụng phịu: 【Ngay cả Tiểu Đốc cũng vào biên chế rồi, có thể cho tôi một suất được không?】

Cố Kiều An vỗ vai nó trấn an: "Yên tâm yên tâm, sau này ta sẽ giúp ngươi thi một suất."

【Nói thật không đó?】

"Nói thật nói thật!"

Tiểu Đốc hỏi: 【Cố Tuệ Ninh, chúc mừng cô vào biên chế! Mục tiêu tiếp theo của cô là gì?】

Tôi vẽ ra một địa cầu giữa không trung, khóe môi khẽ cong:

"Đương nhiên là—

"Trở thành thanh tra giám sát số một thế giới."

Trước mắt tôi là một hành tinh rộng lớn.

Năm châu bốn bể, núi sông hồ hải trải khắp mặt đất, tinh cầu xanh lam lặng lẽ xoay tròn.

Ánh vàng lấp lánh, rải đầy cả thế giới.

HẾT-

Bình Luận (0)
Comment