Ra ngoài là đến bệnh viện, cách Kafa không xa, chỉ hơn bốn cây số, cụ thể là để đón một người từ bệnh viện.
Bệnh nhân là "Cao" đã gọi điện lúc sáng. Tên đầy đủ của cô ấy là Cao Nghi, sinh viên năm ba trường Đại học A địa phương, cũng là con gái riêng của cô cả của Dung Nhân. Về mặt thân phận, hai người là chị em họ.
Nhà họ Dung là một gia đình đã tái hôn. Cha Dung là con của cuộc hôn nhân đầu tiên của bà nội nàng, cô cả và cô út của nàng là con sau. Cha của Cao Nghi là người chồng thứ hai dự định của cô cả, hắn đã qua đời bốn năm trước. Vì mẹ ruột của Cao Nghi cũng mất sớm, mặc dù về mặt pháp lý họ không phải là một gia đình, nhưng cô cả của nàng vẫn niệm tình đảm nhận trách nhiệm nuôi nấng.
Ba năm trước, Cao Nghi đã được nhận vào Đại học A. Khi đó, gia đình cô cả đã chuyển đến Thượng Hải, không còn người thân nào khác ở Thành phố A, để cho Dung Nhân chăm sóc Cao Nghi.
Nói là chăm sóc nhưng thực tế ba năm qua Dung Nhân cũng không làm gì nhiều, cô cả đã chi trả mọi chi phí lớn nhỏ. Nhiều nhất là sẽ cho Cao Nghi ở lại biệt thự cũ vài ngày trong các kỳ nghỉ. Thỉnh thoảng, nàng sẽ đưa một ít đồ đến trường, hoặc như nàng đã làm hôm nay là chạy đến bệnh viện.
Cao Nghi nhập viện chủ yếu là do các vấn đề về tim mà xĩu trong ký túc xá. Sau khi nhập viện và trải qua một loạt các xét nghiệm nhưng không tìm thấy gì. Để an toàn, bác sĩ đề nghị ở lại theo dõi hai ngày. Dung Nhân thuê người chăm sóc, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại nàng mới đến đón và đưa người về trường.
Trên xe, Cao Nghi tỏ ra không vui, không muốn quay lại lớp ngay, lại càng không vui khi lúc sáng không liên lạc được với Dung Nhân, mà khi gặp mặt lại không giải thích rõ ràng.
Dung Nhân không muốn nói nhiều, giống như không để ý đến sự bất thường của cô, căn dặn: "Tới trường nhớ nói với cô cả một tiếng, đừng để bà ấy lo lắng."
"Em không muốn về trường," Cao Nghi nói, cảm thấy vô cùng bất mãn.
Quen với tính bướng bỉnh của con bé, Dung Nhân nhàn nhạt hỏi: "Không về trường thì về đâu? Còn nơi nào khác để ở sao?"
Cao Nghi vội nói: "Em muốn đến nhà chị."
Dung Nhân từ chối: "Không được."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả."
"Em muốn đến."
"Thử xem ai là người quyết định."
Dung Nhân còn cứng hơn đá, mười phần là một người gia trưởng, nói một không hai, không có chỗ cho thỏa hiệp. Cao Nghi vẫn còn giận dữ, mắt lập tức đỏ hoe. Nghe lời này liền mím môi, kích động suýt nữa thì khóc.
"Hoặc là về trường, hoặc là tùy em, chị cũng không thể quản, đợi cô cả về đây thì sau này việc của em sẽ do bà ấy quản, hai người tự giải quyết," Dung Nhân nói.
"Không."
"Em tự quyết định, suy nghĩ kỹ đi."
"Không."
"Chỗ chị không còn phòng trống."
"Vậy em ngủ phòng khách cũng được, dù sao cũng không khác mấy."
"Em đang học, không muốn học sao?"
"Năm ngoái em ngủ phòng khách nhà chị, giờ cũng không khác gì."
"Năm ngoái là nghỉ hè, sao giống nhau được?"
"Vẫn giống nhau."
Trường Đại học A cách đường Thiên Thành gần hai mươi km. Phương tiện công cộng mất hơn một tiếng, lái xe mỗi ngày thì bất tiện. Ở nhà cũ rồi đi học chắc chắn là bất khả thi. Nàng không muốn cãi nhau với con bé về chuyện này. Thật mệt mỏi, Dung Nhân độc đoán làm sao cũng không lay động.
Quãng đường còn lại rơi vào giằng co. Cao Nghi vẫn bướng bỉnh, ngực đau nhói như bị một tảng đá lớn chặn lại.
Đến trường Đại học A, Cao Nghi nén giận đi trước, rẽ vào cầu thang. Lên đến tầng hai, thấy Dung Nhân vẫn chưa đi theo mình, cô lại dừng lại, không rời mắt cho đến khi nhìn thấy nàng, vẫn còn giận đùng đùng.
Sau khi về ký túc xá đặt balo xuống, cô đến phòng thí nghiệm để gặp cố vấn. Dung Nhân đến với tư cách là phụ huynh. Dạo gần đây Cao Nghi không làm người bớt lo, trốn học còn trốn thi giữa kỳ. Cố vấn tận chức tận trách hy vọng có thể nói chuyện với phụ huynh học sinh.
Hiếm khi sinh viên đại học còn tìm đến phụ huynh, Dung Nhân cũng rất đau đầu. Cũng may là cố vấn thức thời, vừa khen ngợi Cao Nghi là một học sinh ưu tú, đề cập đến vấn đề sức khỏe của học sinh, vừa ngầm ám chỉ Dung Nhân nên quan tâm đến Cao Nghi nhiều hơn.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Cao Nghi biết mình sai nên cũng không bướng bỉnh nữa.
Dung Nhân không thích thuyết giáo, cố vấn đã nói hết những gì cần nói, vậy là đủ để đứa trẻ hiểu rồi rồi, không cần phải nhắc đi nhắc lại nữa.
Thấy Dung Nhân không có phản ứng gì nhiều, không hiểu sao Cao Nghi cảm thấy có chút mất mát, cô rầu rĩ, cảm thấy rất kỳ lạ. Một lúc sau, cô mới thốt ra được một câu: "Có phải hôm qua chị đi hẹn hò không?"
Còn tưởng cô có vấn đề gì đó, nhưng trọng điểm lại đi xa mười tám ngàn dặm. Dung Nhân dừng một chút rồi nói: "Chuyện của người lớn..."
"Chị không lớn hơn em bao nhiêu," Cao Nghi lập tức ngắt lời, càng buồn bực, trực tiếp bày tỏ sự bất mãn, "Đừng lúc nào cũng coi em như trẻ con, chúng ta cùng thế hệ, chị mới hai mươi chín tuổi, chỉ hơn em tám tuổi thôi."
Dung Nhân cười nói: "Tám tuổi còn không nhiều, lúc chị bằng tuổi em, em còn đang học lớp 7."
Cao Nghi theo thói quen muốn phản bác, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, đột nhiên nghẹn lại. Nàng lắp bắp một lúc rồi lẩm bẩm: "Dù sao thì em cũng là người lớn rồi..."
Đã xong việc nàng không muốn phí thời gian vào việc này nữa, đành phải về cửa hàng. Dung Nhân chuyển 5.000 tệ tiền tiêu vặt cho Cao Nghi, không rảnh để nghĩ ngợi gì thêm, liền quay lại xe.
Chỗ đỗ xe ở gần cửa sau, hơn nữa đang là giữa trưa nên khá vắng vẻ. Dung Nhân mở cửa, nghiêng người định khởi động xe thì một bóng người quen thuộc bất ngờ đập vào mắt nàng. Theo phản xạ, tay nàng đặt trên vô lăng khựng lại.
Cách đó không xa, Ôn Như Ngọc cao gầy trong bộ tây trang màu trắng, tóc đen buộc cao, trang điểm nhẹ, mặt mày thanh tú ôn hoà, trông khá trang nghiêm lại không mất phần văn nhã. Cô đi cạnh một người phụ nữ mặc váy đen, hai người đứng cạnh nhau, tạo nên một bầu không khí hoà hợp.
Cô gái váy đen có khuôn mặt xinh xắn, lông mày thanh tú, đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ. Trông cô ấy có vẻ là một trí thức có học vấn, chắc hẳn là giáo viên ở Đại học A. Bước ra khỏi cửa sau trường, cô gái váy đen tự nhiên khoác tay Ôn Như Ngọc, hai người cúi đầu thấp giọng trò chuyện.
Ôn Như Ngọc mỉm cười, có vẻ là đã chọc người ta, cô gái váy đen véo Ôn Như Ngọc một cái, giả vờ tức giận.
Không phải đi ký hợp đồng sao?
Trường học không phải là nơi để bàn chuyện hợp tác, đối tác bình thường cũng sẽ không thân thiết đến vậy.
Cửa sổ xe chắn ngang, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Dung Nhân ngồi trong xe nhìn cảnh tượng đó, hai người chéo đối diện cũng không để ý đến nàng.
Một thành phố cũng đủ nhỏ rồi, rõ ràng vừa xuống giường liền mỗi người mỗi ngả, chưa đầy nửa ngày sau lại gặp nhau ở trường.
Dung Nhân không hề quan tâm đến tình cảm riêng tư của Ôn Như Ngọc. Chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua, có chút ngạc nhiên. Suy cho cùng, đó cũng chỉ là tình duyên thoáng qua. Dù đêm qua hai người đã biết rõ nhau và lại một lần nữa vượt qua ranh giới, thì tất cả cũng chỉ là quá khứ. Một khi mối quan hệ rối rắm ấy kết thúc, mọi thứ lại trở về quỹ đạo vốn có, không hề liên quan đến nhau.
Lòng nàng vẫn bình thản, không một tia gợn sóng. Dung Nhân liếc nhìn người phụ nữ mặc váy đen thêm vài lần nữa, cảm thấy lần này Ôn Như Ngọc có gu thẩm mỹ khá tốt, người kia quả thực rất tao nhã, rất có khí chất tiểu thư.
Nhìn hồi lâu, không làm chậm trễ việc xe xuất phát. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã rời đi, tránh khỏi cuộc chạm trán.
Buổi trưa, đường Thiên Thành vắng tanh, xe cộ thưa thớt. Nàng đến nhà hàng muộn hơn dự kiến một chút. Đó là thời điểm nhà hàng đông khách nhất trong ngày, khách vào cửa hàng khá thưa thớt, nhưng lượng đơn hàng trực tuyến tăng gấp đôi, tất cả đều đến từ các văn phòng gần đó, một số đơn hàng lên đến trăm ly.
Dung Nhân trở về đúng lúc họ sắp nhận được một đơn hàng khổng lồ hơn 200 ly. Kiều Ngôn và hai nhân viên hoàn toàn bận rộn, buộc phải tạm thời ngừng đặt hàng trực tuyến, đi tới đi lui.
Ngay khi Dung Nhân bước vào, nàng đã thay đồ làm việc, buộc tóc, rửa tay và nhập nhóm.
Làm việc với đơn hàng khổng lồ này thật sự rất mệt mỏi. Tay Kiều Ngôn đau nhức, nàng ngã vật ra ghế, r*n r*: "Ôi trời, chết mất! Kiếm được số tiền này thật không dễ dàng mà!"
Dung Nhân nói: "Mọi người vất vả rồi."
"Không sao, không vất vả không vất vả."
"Hôm nay hơi muộn, nếu không chị đã có thể về sớm một chút rồi."
"Xong rồi sao?"
"Ừm."
Kiều Ngôn năng động hoạt bát, lúc sáng không hiểu lý do đã hỏi trên wechat, gặp lại hỏi thêm lần nữa. Dung Nhân không giấu giếm mà nói ra sự thật, hai người bạn tranh thủ trò chuyện.
Kiều Ngôn là người gốc Thành phố A, kém Dung Nhân hai tuổi, từng là một họa sĩ minh họa tự do có lượng người theo dõi kha khá. Hiện tại nàng vừa vẽ tranh vừa điều hành cửa hàng cùng Dung Nhân. Dạo gần đây Kiều Ngôn rất phiền lòng, một khi đã nói là không thể dừng lại, nàng lo lắng gia đình sẽ sắp xếp một buổi xem mắt cho mình. Vừa nói, nàng vừa nhắc đến oan gia thời thơ ấu của mình là Chu Hi Vân, nhắc đi nhắc lại mãi.
Dung Nhân nghe xong, câu có câu không đáp lại.
"Đúng rồi,"não Kiều Ngôn chuyển hướng nhanh chóng, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: "Sao tối qua vừa tan cuộc chị cũng biến mất luôn vậy? Em định đi nhờ xe chị, nhưng tìm mãi không thấy chị đâu."
Dung Nhân không trả lời được, qua loa có lệ: "Chị hơi buồn ngủ nên về trước."
"Đám người Ôn Như Ngọc cũng vậy, mạnh ai nấy đi nhanh như vậy, bỏ em lại một mình." Kiều Ngôn thở dài, nói hôm qua cuối cùng cô lại về với Chu Hi Vân, cảm thấy rất oán hận.
Chu Hi Vân là bạn thân nhất của Ôn Như Ngọc, nếu không có Chu Hi Vân, chắc chắn chẳng ai trong số họ biết Ôn Như Ngọc.
Hơn nữa, quán bar "Thượng Đô" của Ôn Như Ngọc cũng nằm trên con phố này, chỉ cách chưa đầy ba phút lái xe.
Nhắc đến Ôn Như Ngọc, cuộc trò chuyện của Dung Nhân càng trở nên ít đi. Sau 2:30 chiều, khách hàng bắt đầu kéo đến, không thể nói chuyện phiếm được nữa, Dung Nhân mượn cơ hội đi chào hỏi.
Cả hai chủ quán đều đến cửa hàng. Vì đơn hàng trực tuyến ít đi và địa điểm lại gần, nên quán thường tự giao hàng. Lại có thêm một đơn hàng trực tuyến đến, Dung Nhân chủ động đi giao hàng để lát nữa rảnh rỗi lại bị hỏi dồn dập.
Đơn hàng là cho một cửa hàng ở ngã tư đường bên cạnh, gồm ba cốc cà phê americano và vài món tráng miệng. Dung Nhân đến đó, đi thang máy. Còn chưa kịp gọi khách, một người phụ nữ mặc váy ngắn màu hồng, tóc uốn xoăn đã đến bên cạnh nàng, không nói một lời mà ôm chầm lấy nàng.
Dung Nhân hoảng hốt suýt không giữ nổi cốc cà phê trên tay.
Chúc Song không hài lòng với phản ứng của nàng, liền trách móc: "Sao lại ngẩn người ra thế? Không nhận ra em sao?"
Nói rồi nới lỏng tay ra, quay sang lẫm liệt nói với người kia: "Này, Ôn tổng, để em giới thiệu với chị đây là bạn gái cũ của em, Dung Nhân, cũng sống gần đây. Cửa hàng của hai người cũng trên cùng một con phố, thật là có duyên."